Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 668: Vô tâm chi duyên

Khương Vọng lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
Nếu đổi thành trước kia, cái loại ý tưởng thấy tiền là sáng mắt này cơ bản sẽ không xuất hiện.
"Đều tại Trọng Huyền mập cứ nhắc tới tiền với mình!" Hắn hung tợn nghĩ.
Diệp Thanh Vũ truyền âm vào tai: "Ngươi thật sự muốn tạo thế lực kinh doanh ở Thành quốc? Linh Không Điện mấy trăm năm nay đã bị Trang Thừa Càn đánh cho tàn phế, truyền thừa chẳng còn lại bao nhiêu, ngay cả ở một nơi như Thành quốc, cũng còn chẳng phải là lựa chọn tốt."
"Đương nhiên là không." Khương Vọng truyền âm trả lời: "Lập thế lực kinh doanh ở Thành quốc, nếu phát triển được không tốt, sẽ bị triều đình Thành quốc nhăm nhe, nếu phát triển tốt, sẽ bị triều đình Thành quốc kiêng kỵ. Ra kiểu gì cũng không có lợi. Với lại, ta cũng không phải Đấu Miễn, kéo được lá đại kỳ của nước Sở vào."
Diệp Thanh Vũ gật đầu, không nói gì nữa.
Khương Vọng biết, nàng đã nghĩ đến Vân Đỉnh tiên cung, nhưng là người biết giới hạn, không đi hỏi dò bí mật của người khác.
Nhưng thật lòng, hắn không định giấu Diệp Thanh Vũ gì cả, chỉ là lúc này đang có mặt Đấu Miễn, nếu vô tình để lộ gì đó, thì không hay.
Cho nên cũng nhảy qua cái đề tài này, lên tiếng: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, Trì Vân Sơn không còn cầm cự được bao lâu nữa."
Tháng chạp, gió lạnh gào thét.
Trong dãy Kỳ Xương, bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Dã thú trong núi đã bắt đầu ngủ đông từ lâu, những yêu thú có linh tính, sinh hoạt linh động cũng đã đều đàng hoàng ẩn mình trong ổ.
Vì lúc này hai bên dãy Kỳ Xương, đều có quân đội đến trú đóng.
Dãy Kỳ Xương là đường biên giới của hai nước Ung, Trang. Hai nước cho quân trú đóng ở nơi này, đối diện với nhau, rất có dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu. Đương nhiên lượng quân điều động không nhiều, chỉ để giữ vững mức độ khắc chế nhau mà thôi. Người sáng suốt đều nhìn ra cả hai nước hiện đều không có ý mở rộng lãnh thổ.
Diệp Lăng Tiêu lười biếng nằm trên một đụn mây, mặc kệ bầu không khí căng thẳng đang lan tràn ở dãy Kỳ Xương.
Với tu vi của ông ta, đương nhiên chẳng lo chút va chạm quy mô nhỏ ở biên giới kiểu này.
Chưa kể binh sĩ của Ung, Trang muốn phát hiện ra ông ta, vốn là điều không có khả năng.
Ông ta xuất hiện ở đây, đương nhiên là để đón nữ nhi bảo bối.
Tầng mây chợt cuộn lên, nặn ra một gương mặt kỳ dị, chính là dị thú "A Sửu".
"Đối chọi chỉ cỡ này, cũng đáng để ngươi tới một chuyến à?" Nó gật gù đắc ý: "Một mình Thanh Vũ cũng đủ đánh hạ cả đám đó rồi."
"Chỉ chút người này đương nhiên không sao." Diệp Lăng Tiêu nhìn bầu trời vô tận, giọng tùy tiện: "Nhưng họ đóng quân ở đây, dáng vẻ cực kì cảnh giác, rất có khả năng đã phát hiện Trì Vân Sơn, phát hiện Thanh Vũ rời khỏi Trì Vân Sơn, phát hiện Thanh Vũ có Vân Đỉnh tiên cung. Vân Đỉnh tiên cung. Ài, không biết còn đỡ, nếu biết rồi, khó mà đảm bảo người ta sẽ không nghĩ lung tung. Ngươi bảo ta không tự mình đến xem, làm sao yên tâm?"
A Sửu phình mũi khinh bỉ: "Khả năng này thấp lắm."
Diệp Lăng Tiêu cắt ngang lời nó: "Ngươi chưa làm phụ thân, chỉ cần có khả năng xảy ra, là ta không thể yên tâm."
"Ta cũng muốn lắm chứ!" A Sửu liếc mắt: "Hơn nữa Thanh Vũ vẫn còn chưa ra mà, sao ngươi đã khẳng định con bé đã lấy được Vân Đỉnh tiên cung? Lỡ như không có, ngươi mắc cỡ không?!"
"Bổn các chủ bày mưu lập kế, chiến thắng từ xa vạn dặm, há cái tên xấu xí nhà ngươi có thể nghi ngờ?" Diệp Lăng Tiêu cười khẩy: "Cả Trì Vân Sơn, tối đa cũng chỉ có hai cái chìa khóa mở Tiên cung, và còn rất là khó lấy, trong khi Thất Sắc Kỳ Vân Xa của ta, bản thân đã là chìa khóa cấp cao nhất, giúp Thanh Vũ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Đây là ưu thế giành phần thắng thứ nhất."
"Nói chuyện là nói chuyện, không được công kích tướng mạo của ta." A Sửu khó chịu.
Diệp Lăng Tiêu làm như không nghe thấy: "Vân Đỉnh tiên cung bốn chữ sấm ngữ “Vô Tâm Chi Duyên”, cái đầu mối này ta mất biết bao nhiêu thời gian mới biết được, ta không tin mấy tông môn phế vật kia cũng biết. Thanh Vũ trước kia hoàn toàn không biết đến Vân Đỉnh tiên cung, nó vốn đến đó là vì thần thông quả, đây chính là ứng với lời sấm. Chỉ một điểm này, cũng đã định là thắng rồi. Đây là ưu thế chiến thắng thứ hai."
"Thứ ba." Ông ta giơ ngón tay thứ ba, giọng đầy tự tin: "Thanh Vũ đẹp đẽ giống ta, thắng là cái chắc!"
A Sửu chán ngán tới mức ngứa cả người, rung bộ lông dài: "Đẹp đẽ? Cái thứ lý do gì đây?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn nó với vẻ thông cảm, thở dài: "Ngươi không hiểu được."
A Sửu nổi giận: "Ngươi dựa vào đâu mà lúc nào cũng bảo ta khó coi? Ngươi từng nhìn thấy Đạp Vân Thú nào khác chưa? Nói không chừng ta như này mới là đẹp đó!"
"Chính bởi vì hiện giờ không còn nhìn thấy Đạp Vân Thú nữa." Diệp Lăng Tiêu chậm rãi đáp trả: "Cho nên không có con Đạp Vân Thú nào khó coi hơn ngươi được, ngươi nói đúng không? Cho nên ngươi chính là con khó coi nhất, đúng chứ?"
"Không đúng." A Sửu lắc đầu.
"Không đúng chỗ nào?"
A Sửu muốn cãi lại, nhưng nghĩ mãi không ra, nổi giận: "Dù gì thì cũng không đúng!"
"Chậc."
Diệp Lăng Tiêu tặc lưỡi, chợt đứng bật dậy, dẹp bỏ dáng vẻ bại hoại, chuyển thành mặt đầy chính khí, đầy vẻ tiên phong đạo cốt.
Mặc dù A Sửu vẫn còn rất tức giận, nhưng cũng vội vã ẩn mình vào trong mây.
Có một dao động sức mạnh mơ hồ xuất hiện, Trì Vân Sơn lại mở ra.
Có ba người xuất hiện ở giữa không trung, nhìn thấy Diệp Lăng Tiêu, đều sửng sốt.
Diệp Lăng Tiêu lại quan tâm quan sát khí tức nội phủ của Diệp Thanh Vũ, không kiềm được nụ cười rạng rỡ, ánh mắt liếc qua Khương Vọng cũng hiền hòa hẳn.
"Cha, sao người lại tới?" Diệp Thanh Vũ lên tiếng đầu tiên.
Khương Vọng với Đấu Miễn cũng lên tiếng chào, chỉ khác là một người thì chào Diệp Các chủ, một người thì hô Diệp chân nhân.
Diệp Lăng Tiêu không tính toán hành vi của bọn họ trong Trì Vân Sơn, gật đầu đáp lại, cười với nữ nhi nhà mình: "Không phải cha đến để đón ngươi sao?"
Diệp Thanh Vũ thở dài: "Ta lớn như này rồi, chẳng lẽ đường về Lăng Tiêu Các có bằng đó cũng lạc được hay sao? Hồi trước ra ngoài luyện tập, ngài có như này đâu."
"Thì tại vì hai nước ở hai bên núi bày quân ở biên giới đó, ta sợ bọn họ làm phiền đến ngươi, nên mới tới đón. Chưa kể suốt thời gian qua ngươi ở trong Trì Vân Sơn, ta đâu có được gặp ngươi."
Diệp Lăng Tiêu cười rất là đẹp trai, cười một hồi, nụ cười dần tắt lịm, giọng không hiểu: "Con gái ngoan, Vân Đỉnh tiên cung của ngươi đâu?"
"Cha." Diệp Thanh Vũ cười còn rạng rỡ hơn cha: "Mỗi người có duyên phận của riêng mình, nhờ có Khương Vọng hỗ trợ, ta đã lấy được Vân Triện rồi!"
Sau lưng nàng, Khương Vọng lúng túng chắp tay, nói khẽ: "Diệp các chủ, ta may mắn được Vân Đỉnh tiên cung thừa nhận."
Chuyến đi Trì Vân Sơn lần này, mặc dù Diệp Lăng Tiêu không nói gì, nhưng đương nhiên đã ra tay sắp xếp tất cả.
Nếu không làm sao họ dễ dàng gặp được Vân Đỉnh tiên cung như vậy!
Dù lúc đó Khương Vọng không nghĩ ra kịp, thì sau khi chuyến đi Trì Vân Sơn kết thúc, cũng phải hiểu ra rồi. Chuyến đi này vốn chỉ là đi để giúp Diệp Thanh Vũ, nhưng cuối cùng lại bất ngờ trở thành người thừa kế Vân Đỉnh tiên cung, có thể nói là mọi sắp xếp Diệp Lăng Tiêu đã làm, lại mơ mơ màng màng bị hắn chiếm mất.
Đấu Miễn đứng một bên im lặng không nói gì, thừa cơ hội này quan sát Diệp Lăng Tiêu, mặc dù mọi người không nói rõ, nhưng hắn chẳng cần suy đoán cũng nhìn ra được tiền nhân hậu quả. Hắn thật tò mò, sắp xếp cho nữ nhi lại bị người ta lấy mất, cái vị chân nhân luôn làm việc kín kẽ này sẽ phản ứng thế nào.
Nếu đại phát lôi đình, tiền chuộc của mình sẽ có thể tiết kiệm được. Ừm, phải nhớ lấy Thiên Dã Đao về.
Bên này Đấu Miễn suy nghĩ linh tinh.
Bên kia Diệp Lăng Tiêu chỉ vỗ tay: "À, thì ra là vậy!"
"Ta có tâm sắp xếp, cuối cùng lại thành cố ý."
Ông ta chợt hiểu ra, song không hề nổi giận, vẫn tiêu sái khó tả: "Thì ra đây mới là Vô Tâm Chi Duyên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận