Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 269: Mười dặm đồ trắng

Nhìn thấy một màn trước mắt khiến Ngô Ẩm Tuyền phi thường lạ lẫm.
Gã thậm chí lui lại mấy bước, liên tục xem vị trí chỗ nhà tù này, rốt cuộc mới xác định, gã không đi sai chỗ. Đây quả thật là nhà ngục khiến người nghe mà biến sắc.
Ngô Ẩm Tuyền hoài nghi người kia có phải đã bị đánh chết hay không, nhóm người này cố ý che lấp thành lão đang ngủ, để trốn tội.
Đang muốn ra ngoài triệu tập những ngục tốt khác tới, một mình gã đúng là không dám đi vào kiểm tra.
Vừa nghiêng đầu, ngục tốt lão Đinh bưng thứ gì đi tới.
Đến gần thấy, bưng đúng là một mâm thức ăn, phía trên có một con gà quay, hai cái bánh bao chay, thậm chí còn có một bầu rượu!
"Lão Đinh ngươi thật tốt!" Ngô Ẩm Tuyền đưa tay muốn kéo đùi gà: "Cái này của ai vậy, sao khoan khoái như thế? Tiểu tử ngươi lăn không ít dầu nha?"
"Khoan khoái" ở bên ngoài là ý "Dễ chịu", ý trong lao là "Bỏ tiền mua".
"Lăn dầu" cũng là tiếng lóng trong lao, ý là thu hối lộ.
Lão Đinh bưng mâm thức ăn tránh sang bên cạnh, tránh khỏi tay Ngô Ẩm Tuyền, chê cười nói: "Đầu lĩnh, ta mang cho Tần tiên sinh."
Ngô Ẩm Tuyền sửng sốt, trong lòng có chút không vui.
Gã tự hỏi ngày bình thường rất tốt với thủ hạ, cho phép bọn họ âm thầm "lăn dầu", không hề giống cai tù khác chỉ lo cho chính mình. Lúc này gã gặp, chia lãi một chút cũng là yêu cầu hợp lý.
Nhưng lão Đinh, dường như không biết điều!
"Ăn đùi gà cũng không nhường à?" Gã âm trầm hỏi.
Trong phòng giam quá tối, lão Đinh không quá chú ý tới sắc mặt Ngô Ẩm Tuyền, chỉ cười bồi nói: "Tần tiên sinh là người thích sạch sẽ, ngài chạm vào, có lẽ sẽ không ăn. Bữa cơm này cũng không phải ta bỏ tiền ra, là nhóm trong phòng góp, mua rượu không đủ tiền, ta thêm một chút. Lúc khác ta mời ngài ăn."
Ngô Ẩm Tuyền kinh ngạc, thậm chí quên cả tức giận.
Những kẻ trong "Bao phòng" kia nát người, từng kẻ da dày thịt béo, đao cắt trên người cũng không nỡ nôn ra nửa đao tiền, cho nên mới bị nhét vào "Phòng chữ Địa" này.
Để bọn họ kiếm tiền mua rượu thức ăn, quả thực là từ trong khe đá ép ra dầu.
"Tần tiên sinh gì?" Gã nhịn không được hỏi.
"Sáng nay ta mới biết đấy. Phạm nhân hôm qua tới, chính là Tần quán trưởng Trạch Nhân y quán thành tây! Là con trai kế thừa y bát của Tần lão tiên sinh."
"Đúng là nhi tử của Tần lão tiên sinh?" Ngô Ẩm Tuyền mở to hai mắt nhìn.
Tần lão tiên sinh là người mà toàn bộ Việt thành không ai không biết, không người không hay. Không chỉ vì y thuật lão cao siêu, chăm sóc người bị thương. Còn do nhân tâm thầy thuốc.
Nhân tâm cũng không phải là nói lão khám bệnh không lấy tiền, trên thực tế Tần lão tiên sinh thu phí cực cao, bình thường người ta căn bản mời không nổi lão.
Nhưng Trạch Nhân y quán của lão, hàng năm chẩn trị cho rất nhiều người nghèo khổ mà không lấy tiền.
Mỗi khi chỗ nào trong thành vực Việt thành gặp tai họa, chỗ nào bị hung thú tập kích, Trạch Nhân y quán nhất định quyên giúp đầu tiên.
Đó là chưa nói đến chuyện cứu tế cô nhi, phát cháo bốc thuốc cho ăn mày.
Tần lão tiên sinh thu nhiều tiền khám bệnh, toàn bộ dùng ở những phương diện này.
Đồ tử đồ tôn của lão, rất nhiều người là cô nhi không nhà để về, lão chẳng những lo lắng sinh hoạt bọn họ, còn truyền thụ cho bọn họ tài nghệ, khiến cho bọn họ có thể tự lập.
Nói tóm lại, tại Việt thành, hoặc là có người chưa từng gặp Tần lão tiên sinh, nhưng không có người nào chưa nghe nói đến Tần lão tiên sinh.
Ngô Ẩm Tuyền đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Đúng vậy." Lão Đinh có chút kích động: "Cha ta có thể sống đến hiện tại, toàn bộ nhờ Tần lão tiên sinh đấy!"
Nhìn kẻ già đời này kích động khó có được, Ngô Ẩm Tuyền bỗng nhiên hiểu tại sao phòng chữ Địa hòa thuận như thế.
Gã không tự chủ nghiêng người sang, nhường lão Đinh đi tới.
Lão Đinh đưa mâm thức ăn từ cửa sổ nhỏ vào phòng giam, trong miệng không sạch sẽ mắng: "Đồ ăn đến rồi! Các ngươi những thứ rách nát này!"
Người ở bên trong ngược lại không để ý, cười hắc hắc tiếp nhận mâm thức ăn: "Thật là thơm nha!"
"Mẹ nó, bao lâu không ăn gà rồi?"
"Nhanh nhanh nhanh, cho lão tử chút mặt mũi!"
Một đám thô lỗ xấu xa, đi đến cạnh giường Tần Niệm Dân đang ngủ say, thanh âm ôn hòa nói: "Tần tiên sinh? Tần tiên sinh? Dùng cơm đi."
Tần Niệm Dân thức dậy, ngồi trên giường, Ngô Ẩm Tuyền nhìn thấy khóe mắt lão có một vết bầm đen, xem ra vừa mới tiến vào phòng giam đã nếm đau khổ.
Hán tử bên cạnh đưa mâm thức ăn đến tay lão: "Ăn đi, Tần tiên sinh."
Trong gian phòng vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Ngô Ẩm Tuyền nhịn không được nghĩ, để một đám tù phạm không thể coi là người tốt thực tình đối đãi, đây rốt cuộc đức vọng cao cỡ nào?
Tần Niệm Dân lớn chừng năm mươi tuổi, bởi vì được chăm sóc tốt, dù tóc có lốm đốm bạc, trên mặt vẫn không thấy già.
Chỉ là giờ phút này thần sắc y tiều tụy, cũng không đụng con gà quay kia, chỉ xé bánh bao, từng ngụm nuốt vào.
Như vậy không giống ăn, ngược lại dường như máy móc cưỡng ép mình làm việc.
"Ngươi không muốn ăn, tại sao lại ăn?" Ngô Ẩm Tuyền ở bên ngoài nhà tù hỏi.
Tần Niệm Dân cũng không nhìn xem là ai hỏi, thậm chí không quay đầu, chỉ nói: "Ta phải sống."
"Nhi tử của Tần lão tiên sinh không nên phạm pháp." Ngô Ẩm Tuyền nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc vì sao ngươi vào đây? Người giao ngươi tới nói đến loạn thất bát tao, cũng nghe không rõ."
Tần Niệm Dân quay đầu nhìn gã một hồi, ánh mắt đau thương nói: "Ngươi không quá xấu, ta không muốn hại ngươi."
Ngô Ẩm Tuyền thức thời ngậm miệng.
Trong nhà ngục nhiều năm như vậy, gã quá rõ, chuyện không nên biết tốt nhất là không nên biết.
Tần Niệm Dân cõng chuyện như vậy, cho nên dù y có một phụ thân đức cao vọng trọng, vẫn phải vào nơi này.
Nghĩ tới đây, Ngô Ẩm Tuyền lại hỏi: "Cần ta chuyển lời gì cho Tần lão tiên sinh không?"
Gã thấy, nhi tử của Tần lão tiên sinh, tự nhiên là đáng để gã đi một chuyến.
Nhưng gã mới nói ra, cho dù ở trong nhà tù, Tần Niệm Dân cũng tự có khí thế xuất trần, chợt buông xuống mâm thức ăn, gào khóc.
Ngoài năm mươi tuổi, khóc như hài tử.
Ngô Ẩm Tuyền thất hồn lạc phách rời nhà ngục, đi theo lão Đinh cùng tới thành tây.
Tần lão tiên sinh chín mươi tuổi, xem như trường thọ.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Lão sẽ rời đi, người Việt thành đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Thế nhưng ngày này đến, vẫn khó mà tiếp nhận!
Nguyên nhân khiến Ngô Ẩm Tuyền thất hồn lạc phách ở chỗ, gã phi thường rõ mình không phải là người tốt lành gì, nhưng gã đồng thời cũng phi thường hiểu rõ, Tần lão tiên sinh là người tốt thuần túy như vậy, trước kia có rất ít, về sau sẽ chỉ càng ít hơn.
Cho dù là người xấu, cũng không muốn sinh hoạt trong một thế giới mà tất cả đều là người xấu.
Ngô Ẩm Tuyền và lão Đinh đi đến gần Trạch Nhân y quán ở thành tây, bọn họ dừng lại.
Ròng rã một con phố dài, vòng hoa nối liên tiếp, trên mặt đất phủ kín tế hoa màu trắng. Nhưng không thấy thân ảnh của ai.
Lấy địa vị của Tần lão tiên sinh, giờ phút này ngoài cửa hẳn là ngựa xe như nước mới đúng, vì sao đầy đường chỉ có tế hoa?
Nhìn qua khiếp người.
Ngô Ẩm Tuyền tràn đầy nghi hoặc, cùng lão Đinh dọc theo phố dài đi lên phía trước, đi thẳng đến trước cửa Trạch Nhân y quán.
Chỉ thấy đại môn đóng chặt, cửa ra vào có hoành phi lơ lửng:
Bên trong có bệnh truyền nhiễm hiểm nghèo, xin miễn tế điện.
Chỉ một câu này thôi, không còn câu khác.
Làm bạn với nó, là phố dài vắng vẻ, mười dặm đồ trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận