Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 465: Trực diện bóng đêm

Từ "Hiến thủ" đến "Tương Thú", ở giữa có thời gian gần 300 năm.
Trong đoạn thời gian không tính ngắn này, đã xảy ra cái gì?
Tô Khởi Vân không khỏi suy nghĩ, đối mặt với một quái vật bất tử bất diệt như Yến Kiêu, Sâm Hải thánh tộc sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Vẻ mặt của nàng trở nên rất ngưng trọng, bởi vì nghĩ tới một khả năng.
"Chúng ta một đường đi tới Huyền Lô chi lâm, trên đường thấy những căn nhà gỗ, nhà đá đó, đều đại biểu từng có vết tích nhân tộc cư trú. Có thể tưởng tượng, ở trước đây thật lâu, rất nhiều bộ lạc sinh hoạt ở Sâm Hải Nguyên Giới. Trong đó có một bộ lạc, bởi vì vũ lực hoặc bởi vì thần quyến mà chiếm lấy Vùng đất Thần Ấm, cũng bởi vậy trở thành 'Thánh tộc' ."
Nói đến đây, Khương Vọng hỏi: "Như vậy bộ lạc này vì sao gần như đã bị diệt sạch? Là bởi vì Yến Kiêu sao?"
"Ta nghĩ chắc không phải." Khương Vọng tiếp tục phân tích: "Thần trí Yến Kiêu mặc dù rất không ổn định, nhưng dù sao cũng có trí tuệ, đạo lý tát ao bắt cá nó không thể không hiểu. Hơn nữa từ việc nó 'thuần hoá' Sâm Hải thánh tộc liền có thể thấy được, nó rất rõ ràng làm sao mới có thể hưởng dụng 'thực vật' càng dễ dàng càng lâu dài hơn."

"Các ngươi có ai chú ý đến xương sọ treo trên cây bên ngoài không?" Khương Vọng nói: "Phần lớn xương sọ đều khác với Sâm Hải thánh tộc nuôi ở Vùng đất Thần Ấm."
Vũ Khứ Tật rút ra kim châm trên bàn, ngừng đi hành động phân tâm. Khương Vọng đưa ra suy đoán này rất đáng sợ.
"Tế ti nói với ta, lúc Quan Diễn là sứ giả Long thần giáng xuống, chính là đoạn thời gian Sâm Hải Nguyên Giới hỗn loạn nhất, sứ giả Long thần còn sống mà tìm được thánh tộc chỉ có một mình Quan Diễn."
Khi Khương Vọng ngồi, cột sống cũng dựng thẳng như kiếm. Hắn hỏi: "Hiện tại Yến Kiêu tàn sát bừa bãi, Sâm Hải thánh tộc bị vây ở Vùng đất Thần Ấm, đủ loại dã thú hoành hành, Long thần yên lặng nhiều năm... Cũng không phải thời kì hỗn loạn nhất của Sâm Hải Nguyên Giới. Như vậy thời kì hỗn loạn nhất của Sâm Hải Nguyên Giới sẽ có bộ dáng gì?"
Tô Khởi Vân lúc này mới nói: "Ta nghĩ, đó là thời kì Sâm Hải thánh tộc săn bắt các đại bộ lạc, dùng đầu của bộ lạc khác hiến tế cho Yến Kiêu, nhằm bảo toàn bản thân."
"Đó là một cuộc đi săn và chống cự lan đến toàn bộ Sâm Hải Nguyên Giới. Cừu hận, đau khổ, oán độc, xung đột, giết chóc..."
"Từng cái bộ lạc... Biến mất".
Trong nhà gỗ rơi vào trầm mặc.
"Ngươi nói là..." Vũ Khứ Tật ngập ngừng: "Sâm Hải thánh tộc hẳn là địch nhân của chúng ta?"
"Chưa hẳn." Khương Vọng nghiêng đầu nhìn ra ngoài nhà gỗ. Thi thể Thanh Thất Thụ còn nằm ở đó.
"Sâm Hải thánh tộc là thủ phạm dẫn đến bộ lạc khác bị diệt. Điều này có lẽ có thể giải thích hơn 500 năm qua vì sao sứ giả Long thần chỉ có Quan Diễn còn sống, bởi vì hắn gặp được tế ti khi đó còn rất trẻ, đồng thời đối với hắn nhất kiến chung tình. Nhưng đối với những người thánh tộc khác, người giáng xuống không khác gì người bộ tộc khác, đều là vật bọn họ hiến tế Yến Kiêu mà thôi."
"Chúng ta cần phải biết, hơn 500 trước rốt cuộc đã xảy ra cái gì, làm cho tế ti trẻ tuổi có thể trở thành tế ti, làm cho Quan Diễn một kẻ ngoại lai có thể chủ đạo truyền thống hình thành Sâm Hải thánh tộc. Sau đó mới có thể xác định, Sâm Hải thánh tộc hiện tại khác biệt gì với khi đó. Sau đó chúng ta mới có thể xác định, Sâm Hải thánh tộc là địch hay là bạn."
"Bởi vì Thanh Thất Thụ?" Tô Khởi Vân trực tiếp hỏi: "Bởi vì Thanh Thất Thụ, khiến ngươi dù đưa ra suy đoán đáng sợ như vậy, cũng còn ôm ảo tưởng với Sâm Hải thánh tộc hiện tại hay sao?"
"Là hắn, cũng không phải chỉ hắn." Khương Vọng nói: "Chúng ta đều sống qua mấy ngày ở Vùng đất Thần Ấm, người nơi đó có điểm nào giống với thời kì hắc ám chứ?"
Nhớ tới sự yên tĩnh, tường hòa, tươi mát sáng sủa của Vùng đất Thần Ấm, cho dù là Vũ Khứ Tật cũng không thể không gật đầu.
"Cho nên ta vẫn chưa nghĩ tới phương hướng này, mãi đến khi Yến Kiêu chết, thông đạo ly giới vẫn chưa mở, khiến ta phải tính tới khả năng này."
Nói đến đây Khương Vọng suy nghĩ một chút, lại nói: "Có lẽ chúng ta phải làm rõ trước, thần chỉ Long thần tới cùng có nội dung gì. Tế ti giải mã cho chúng ta có phải tin tức thật hay không."
"Làm rõ thế nào?" Vũ Khứ Tật hỏi: "Bắt cóc nàng? Ép hỏi nàng?"
"... E là chúng ta chưa hẳn là đối thủ của nàng."
"Thanh Chi thánh nữ?" Vũ Khứ Tật lại hỏi.
Nếu như thật sự không có cách nào, đây cũng có thể xem như một con đường.
Bên này Khương Vọng còn đang cân nhắc, Tô Khởi Vân đã nói: "Ta không quan tâm Sâm Hải thánh tộc rốt cuộc xảy ra cái gì, có biến hóa gì, ta chỉ muốn biết 'đêm tập kích' phát sinh thế nào thôi, cùng với... làm sao tiêu diệt nó."
Khương Vọng nhất thời không nói gì. Hắn luôn nghĩ, dựa vào xuất phát của bản thân, làm sao thuận lợi hoàn thành thăm dò, và rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, lập trường của Tô Khởi Vân chưa hẳn tương đồng với hai người.
Tựa như lúc đó nàng mặc kệ chuyện Yến Kiêu, mãi đến khi nhận định Yến Kiêu tạo thành 'đêm tập kích' sau đó mới hạ quyết tâm đến Huyền Lô chi lâm.
Nàng không chỉ không quan tâm rốt cuộc Sâm Hải thánh tộc xảy ra chuyện gì, thậm chí nàng cũng không quan tâm làm thế nào để rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới.
Chí ít trước khi báo thù cho "Tiểu Ngư", nàng không quan tâm điểm ấy.
"Ngươi muốn làm gì?" Vũ Khứ Tật hỏi nàng: "Ta không phải là dội gáo nước lạnh, nhưng 'đêm tập kích' mà mấy trăm năm Sâm Hải thánh tộc cũng không giải quyết được, ngươi có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí ở đây?"
"Cả đời." Tô Khởi Vân nói: "Cả đời ta, ta không thể để cho Tiểu Ngư bị chết không rõ ràng."
Vũ Khứ Tật hỏi nàng có thể lãng phí bao nhiêu thời gian ở đây, nàng trả lời có bao nhiêu dùng bấy nhiêu.
Khương Vọng hiểu được, nói chung nàng không dự định cùng với họ đi bắt cóc Thanh Chi thánh nữ gì hết, nghiệm chứng thần chỉ gì hết.
Nhưng làm loại việc lén lút này, Tô Khởi Vân xuất thân Thâu Thiên phủ hiển nhiên thích hợp hơn so với bọn họ.
Mặc dù Thâu Thiên phủ cùng Lương Thượng lâu tính chất khác nhau, nhưng vẫn rất am hiểu làm "trộm".
Loại chuyện bắt cóc Thanh Chi thánh nữ một khi bại lộ, rất có thể bị các võ sĩ thánh tộc đánh chết tươi.
Võ sĩ Sâm Hải thánh tộc chỉ là không thể đối phó với Yến Kiêu, bản thân cũng không yếu. Huống chi còn có một lão tế ti bí hiểm.
Khương Vọng hỏi: "Nếu ngươi đã nói như vậy, chắc hẳn đã suy nghĩ kĩ càng nên làm thế nào rồi? Không ngại nói ra, chúng ta tham khảo giúp ngươi xem sao."
Lúc này mặc dù song phương có bất đồng, nhưng chưa hẳn không thể đạt thành hợp tác.
Tô Khởi Vân nói: "Ta muốn tự mình xem thử, nó là đồ vật quỷ quái gì."
"Ngươi điên rồi?" Vũ Khứ Tật rất trực tiếp nói: "Muốn chết cũng đừng tìm cách này!"
Khương Vọng thở dài nói: "Người đã chết rồi, người sống phải sống cho tốt chứ. Ta tin tưởng nàng trên trời có linh thiêng, cũng sẽ hy vọng ngươi sống cho tốt."
"Các ngươi không hiểu, các ngươi căn bản không hiểu, Tiểu Ngư có ý nghĩa gì với ta đâu."
Tô Khởi Vân buông xuống mi mắt: "Nàng biến mất không rõ nguyên do, bảo ta làm sao sống tốt được?"
"Đây là biện pháp duy nhất."
Nàng lặp lại: "Đây là biện pháp duy nhất."
Diễm hoa trôi nổi cũng không keo kiệt ánh sáng, nàng chỉ khẽ cúi đầu, giấu khuôn mặt trong bóng mờ.
"Ta vốn chỉ muốn trộm đồ rồi đi."
"Không muốn chiến đấu, trốn tránh chiến đấu."
"Yến Kiêu gì, Thất Tinh Lâu gì chứ, ta chỉ muốn xuất công không xuất lực, chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy. Chờ các ngươi mở thông đạo ta lại dẫn theo Tiểu Ngư trà trộn vào. Ta chạy trốn rất nhanh."
"Ta đến từ Thâu Thiên phủ, ta thực sự rất biết chạy trốn."
"Nhưng hiện tại."
Tô Khởi Vân nói: "Ta sẽ không chạy trốn nữa."
Nàng đứng dậy, không chút do dự đi ra ngoài phòng, đi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của thần long hương, đi vào trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận