Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 838: Nghe triều

Hoảng hốt trong nháy mắt đó của Khương Vọng không tránh được con mắt đục ngầu của Bích Châu bà bà.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Bà ta hỏi: “Có phải… đang oán hận lão bà này?"
Bà ta hỏi vấn đề của mình, Khương Vọng lại nghĩ đến suy nghĩ của mình.
Hải Tông Minh muốn giết thiên kiêu Tề Quốc, Điếu Hải Lâu cũng sẽ không có mấy người ở ngoài sáng tỏ ra ủng hộ, hành vi đó tất nhiên là bí mật.
Hơn nữa, Hải Tông Minh đến là vì Hồng Trang Kính, đã vì đoạt bảo, vậy sẽ càng thêm chú ý bảo mật.
Với sự ngây thơ của Trúc Bích Quỳnh, nàng làm sao có thể sớm phát hiện ra?
Hải Tông Minh chung quy không có khả năng chính miệng nói cho nàng biết "Ta muốn đi giết Khương Vọng, ngươi mau đi mật báo"?
Mà nàng vội vã truyền lại tin tức như vậy, tất nhiên rất chắc chắn tin tức tình báo của nàng đến từ đâu… Nàng thì có được nguồn tình báo gì?
Cho dù Khương Vọng và Trúc Bích Quỳnh là bằng hữu, cũng không thể che lương tâm nói nàng trí kế hơn người, có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Nàng chỉ là một tiểu cô nương trước kia được bảo vệ quá tốt, vô cùng đơn thuần mà thôi.
Mà lần này đến Hữu Hạ đảo nhìn thấy…Quan hệ cạnh tranh giữa Nộ Kình bang và Ngũ Tiên môn.
Thậm chí sau khi Hải Tông Minh chết đi, tình thế áp chế của Ngũ Tiên Môn. Bao gồm cả sự khống chế của bản thân Bích Châu bà bà đối với Ngũ Tiên môn, thế cho nên trưởng lão Phạm Thanh Thanh của Ngũ Tiên môn mới lộ ra ý nguyện muốn dựa vào Quyết Minh đảo.
Nếu như hành tung của Hải Tông Minh là Bích Châu bà bà báo cho Trúc Bích Quỳnh.
Như vậy, tất cả những chuyện này dường như đều đã liên hệ với nhau.
Không, đây chính là đáp án!
Trúc Bích Quỳnh trong lúc vô tình trở thành vật hi sinh cho cuộc đấu tranh giữa Bích Châu bà bà và Hải Tông Minh.
Bích Châu bà bà mượn miệng của Trúc Bích Quỳnh mật báo cho Tề Quốc. Nàng chưa hẳn cho rằng Khương Vọng có thể phản sát Hải Tông Minh, nhưng Tề Quốc muốn đối phó một Hải Tông Minh thì đơn giản dễ như trở bàn tay.
Sau khi mượn tay Khương Vọng hãm hại Hải Tông Minh, lại đẩy Trúc Bích Quỳnh ra ngoài chịu chết, còn bản thân thì không có liên can gì.
Đây chính là chân tướng của sự việc!
Sở dĩ Ngũ Tiên môn không có động tác đối với Nộ Kình bang khi Hải Tông Minh vừa chết, vừa vặn là minh chứng cho Bích Châu bà bà muốn che giấu mình.
Lại nghĩ, trấn tông hải thú của Nộ Kình bang mất khống chế thực sự là ngẫu nhiên sao? Có phải cũng là thủ bút của Bích Châu bà bà khi đang ở Hữu Hạ đảo hay không?
Trong lòng nghĩ càng rõ ràng, lại càng chán ghét lão thái bà trước mắt này.
Sát tâm đã nổi lên, nhưng ánh mắt Khương Vọng chỉ hơi trầm xuống nói: "Chẳng thể trách người khác, chỉ trách lúc ta giết Hải Tông Minh, không nghĩ đến an toàn của Trúc đạo hữu, sớm biết thì chỉ bắt không giết rồi."
Lời này chỉ là hư ngôn. Hải Tông Minh đến vì Hồng Trang Kính của hắn, hắn không có khả năng không giết. Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có đạo lý ngàn ngày phòng tặc.
Chỉ là lúc ấy nếu biết chuyện hôm nay, sau khi giết chết Hải Tông Minh sẽ đưa Trúc Bích Quỳnh đến Tề Quốc, như vậy có thể tránh khỏi tình cảnh gian nan hiện tại.
Nhưng ai có thể biết chứ?
“Lão thân cũng không ngờ, Hải Tông Minh lòng dạ hẹp hòi đến vậy. Hồ Thiếu Mạnh trừng phạt đúng tội, nhưng hắn vẫn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, vọng động sát tâm… Ài!” Bích Châu bà bà lại thở dài một tiếng.
Từ đủ loại biểu hiện của Hồ Thiếu Mạnh đến Hải Tông Minh, lại thêm bản thân Hồng Trang Kính bất phàm, Khương Vọng hầu như có thể kết luận, trong Điếu Hải Lâu chắc cũng không có mấy người biết bảo vật này, bằng không về phía Điếu Hải Lâu sẽ không đến nay còn chưa có động tĩnh gì.
Đối với chuyện hắn giết chết Hải Tông Minh, mọi người cũng đều cho rằng, là Hải Tông Minh vì báo thù cho đệ tử Hồ Thiếu Mạnh của mình, hoặc là xuất phát từ tình cảm sư đồ, hoặc là vì thể diện bản thân. Tóm lại không có bất kỳ ai liên hệ được đến Hồng Trang Kính.
"Bà bà cũng biết, việc này đều do Hồ Thiếu Mạnh gây ra. Bích Quỳnh, tỷ tỷ của nàng, còn có ta, đều là không tránh được bị hại. Chẳng lẽ thật sự không thể cứu nàng sao?” Vẻ mặt Khương Vọng rất thành khẩn: “Ta đến gặp nàng lần cuối, cũng ôm hy vọng xa vời có cách gì có thể cứu được nàng, ta nguyện trả giá toàn bộ gia sản của ta, chỉ cầu cứu tính mạng nàng. Bà bà có cách nào không?"
"Ngươi thật sự là đứa bé ngoan trọng tình trọng nghĩa." Bích Châu bà bà tỏ ra tiếc nuối: "Ta cũng rất muốn cứu Bích Quỳnh? Nhưng dù sao nàng cũng vi phạm môn quy, ta cũng là lực bất tòng tâm. Nếu như có biện pháp, sao ta lại không dùng? Tố Dao và Bích Quỳnh đều là ta nhìn lớn lên? Tố Dao đã không còn, bây giờ Bích Quỳnh… Bích Quỳnh cũng…"
Bà ta đã không nói tiếp được.
Nhưng rốt cuộc trong đó có bao nhiêu cảm tình chân thật? Có lẽ chỉ có chính bà ta mới biết được.
Vẻ mặt Khương Vọng buồn bã, cuối cùng cắn răng nói: "Nếu thật sự không cứu được, ta hy vọng có thể để nàng bớt chịu chút đau khổ. Xin bà bà nhất định phải nghĩ biện pháp? Đừng để nàng bị chết quá mức đau khổ!"
Nét mặt của hắn vô cùng thống khổ, hình như tất cả thực sự đã rơi vào đường cùng, không có lựa chọn.
Bích Châu bà bà xúc động nói: “Được… Được, bà bà nhất định nghĩ cách.”
Khương Vọng đứng dậy, nghiêm túc cúi đầu với Bích Châu bà bà: “Nếu như ta có thể làm gì, nhất định phải phân phó.”
Bích Châu bà bà đưa tay nâng: “Hảo hài tử, không cần như vậy!”
Hai tay nhăn nhúm, đỡ lấy thiếu niên dáng người cao ngất.
Hai người một già một trẻ, một người ngồi ngay ngắn, một người cúi đầu.
Vào thời khắc này, hai bên đều không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Khương Vọng nhìn mặt đất, trong mắt sát cơ âm trầm. Hắn đã xác định, chính là Bích Châu bà bà đưa Trúc Bích Quỳnh tới con đường chết.
Như vậy không phải hôm nay thì chính là ngày sau, hắn nhất định sẽ tìm đến cơ hội giết chết người này.
Mà Bích Châu bà bà nhìn mái tóc đen của người thiếu niên, trong lòng nghĩ đến lại là - Hắn thật sự muốn cứu Bích Quỳnh!
Bà ta nhìn ra được, những lời Khương Vọng nói như làm cho Trúc Bích Quỳnh bớt chịu đau khổ, chẳng qua chỉ là che giấu mà thôi.
Lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của mình, bà ta có thể xác định, lần này Khương Vọng đến quần đảo Cận Hải chính là vì cứu Trúc Bích Quỳnh!
Chuyện này thật không thể tin nổi!
Một kẻ thần thông Nội Phủ, lấy đâu ra dũng khí cứu người ở Thiên Nhai đài? Một hậu bối trẻ tuổi, lấy đâu ra cuồng vọng, dám khiêu chiến quy củ Hải Tế?
Được người ta ca ngợi vài tiếng thiên kiêu, liền thật sự cho rằng mình không gì không làm được sao?
Chỉ có thiên tài sống sót mới là thiên tài.
Đổi lại là bất kỳ ai khác, cho dù là một vị cường giả Thần Lâm trước mặt, Bích Châu bà bà cũng sẽ cường liệt hoài nghi phán đoán của mình.
Nhưng người khom lưng trước mắt là một thiếu niên.
Thiếu niên khí phách, vốn là liều mạng.
Quá thú vị! Bích Châu bà bà trong lòng nghĩ: Hải Tông Minh đuổi giết hắn là muốn cái gì? Có bí mật trở thành thiên kiêu hôm nay của hắn sao?
Mà mặt khác, một thiên kiêu Đại Tề như vậy, toàn lực cứu người ở Thiên Nhai Đài thì có thể gây ra động tĩnh gì?
Lấy thực lực và nhân mạch của Khương Vọng, có tư cách khơi mào phân tranh lớn hơn sao?
Mình có thể cướp được thứ gì từ trong đó?
Có quá nhiều chuyện có thể suy xét.
Sau khi khom người xong, Khương Vọng thuận thế được đỡ dậy.
Hai người già trẻ bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được tâm tình đồng bệnh tương liên trong ánh mắt đối phương.
Ài! Lại cùng thở dài.
Tựa như tiếng thuỷ triều trong Chính Thanh điện thủy chung còn chưa ngừng nghỉ…
Ào ào.
Trong Chính Thanh điện, hai người già trẻ đàm luận bao lâu, cao tầng Ngũ Tiên môn chờ ở bên ngoài thì dày vò bấy nhiêu.
Trong tứ trưởng lão của Ngũ Tiên môn, một vị trông coi Hải thú, hai vị ra ngoài, chỉ có Phạm Thanh Thanh cùng môn chủ Hứa Chi Lan đang ngồi ở Đoan Hình điện.
Hai người đều ngồi rất vững vàng, vẻ mặt rất bình thường. Nhưng an tĩnh đến mức một câu cũng không nói.
Tư thái hai người bình thản, tựa như đều đang dưỡng thần. Nhưng mỗi một phần tâm lực đều ở trong Chính Thanh điện.
Bích Châu bà bà và tên thiên kiêu Đại Tề gọi là Khương Vọng kia rốt cuộc đang nói chuyện gì?
Nói chuyện thế nào rồi?
Đặc biệt là vào thời khắc mấu chốt có thể Ngũ Tiên môn sẽ phát sinh kịch biến, đối mặt với nhân vật khó có thể đắc tội như vậy…
Suy đoán vô biên vô hạn, khiến người ta lo lắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận