Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1847: Đoạt soái (1)

Nếu nói đại sự, tranh chấp Chủ soái đánh Hạ, chính là việc lớn nhất gần đây của Tề quốc.
Khương Mộng Hùng, Tào Giai, Trọng Huyền Chử Lương, Tu Viễn, hiển nhiên đều là nhân vật đỉnh tiêm đương thế, thậm chí trước chữ "đỉnh tiêm" này, còn không cần thêm bất kỳ từ hạn định nào.
Cạnh tranh giữa bọn họ, được mất không chỉ là một chức một phận. Trên tiền đề lớn bảo đảm thắng Hạ, đằng sau tất nhiên liên quan đến lịch sử, liên quan đến lợi ích các phương, liên quan đến toàn bộ cục diện chính trị của Tề quốc, đương nhiên cũng nhất định liên quan đến bố cục của Tề Thiên Tử trong cả thiên hạ.
Trước đại chiến trọng yếu như đánh Hạ, đối mặt mấy vị danh tướng thiên hạ tích cực xin đi đánh, Tề Thiên Tử vân đạm phong khinh dùng một câu lấy quân lược quyết định soái vị, tiện tay một câu, khiến dáy hồ bình lặng nổi lên phong ba sóng gió, thể hiện rõ khả năng dùng cờ của Thiên tử!
Trọng Huyền Thắng trên mặt mang ý cười quen thuộc, lười biếng nói: "Thiên tử rất có thâm ý.".
Đây là phủ Định Viễn hầu.
Khương Vọng mới về Lâm Tri, lại bị Trọng Huyền Thắng kéo tới đây để nghe cơ mật.
Lúc này trong thư phòng hầu phủ, chỉ có Trọng Huyền Chử Lương, Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng, Thập Tứ, bốn người mà thôi.
Trọng Huyền Chử Lương thân hình hơi mập, tựa ngồi phía sau án thư Tử Trầm mộc to lớn, vẻ mặt hiền hòa tuyệt không thấy cái gọi là thần thái "Hung Đồ", mắt nửa nhắm nửa mở, như đang dưỡng thần.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng thì mỗi người dời một chiếc ghế, tách ra ngồi trước án thư. Đương nhiên ghế ngồi của Trọng Huyền Thắng phải rộng hơn của Khương Vọng gấp đôi có thừa.
Vì thể hình, Trọng Huyền Thắng đi đâu cũng phải mang theo ghế đặc chế của mình, nếu không thì chỉ có thể đứng, hoặc tùy tiện ngồi dưới đất. Chỉ có tới phủ của Trọng Huyền Chử Lương thì không cần như vậy, ở đây vĩnh viễn có ghế cho y ngồi.
Thập Tứ theo thói quen ẩn trong giáp trụ, đứng sau lưng Trọng Huyền Thắng, im lặng như tượng đúc.
Nghe câu nói này của Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Chử Lương mới mở mắt ra, lên tiếng: "Thâm ý gì?"
"Ha ha ha ha."Trọng Huyền Thắng vui vẻ cười lên: "Thúc phụ đại nhân xin yên tâm, ta sẽ không nói bừa đâu."
Người ta là trống kêu không cần dùng dùi nặng gõ, y là bên này vai ngươi động một cái, còn chưa nhấc tay, đã tự mình kêu lên rồi.
Khương Vọng im lặng suy nghĩ, không nói gì.
Lúc này Trọng Huyền Thắng lại hỏi: "Quân lược mấy vị kia đưa ra thế nào?"
Trọng Huyền Chử Lương rốt cuộc không cách nào so đo quá với tên này, nghĩ một chút, nói: "Khi đó Thiên tử nói để mọi người hai ngày sau nộp quân lược lên, lấy quân lược để định nhân tuyển Chủ soái, Trấn Quốc đại Nguyên soái ngay lúc đó trước mặt Thiên tử đã hội không vi đồ, nạp khí vi sơn xuyên hà lưu, binh mã quân giới... diễn một lượt quân lược."
"Việc đánh Hạ, Quân thần tự nhiên đã tính toán từ sớm." Trọng Huyền Thắng như có điều suy nghĩ nói: "Có lẽ phần quân lược này không thể bới ra sai sót."
Trọng Huyền Chử Lương cảm khái nói: "Quân thần chi dụng binh, quả nhiên cử thế vô song. Danh tướng cả nước, kẻ nào với Hạ quốc không có ý tưởng, kẻ nào chưa từng nghiền ngẫm quân lược đánh Hạ? Nhưng phần quân lược này của Quân thần, quyền mưu che lấp, hình thế thắng lớn, quả thực vô địch thay!"
Trọng Huyền Thắng hai mắt sáng lên: "Thèm muốn được nhìn thấy một lần!"
Trọng Huyền Chử Lương nhìn hắn ta: "Nghĩ gì thế? Đây cũng là thứ ngươi có thể thấy sao?"
Quân lược đánh Hạ của Khương Mộng Hùng, tự nhiên là cơ mật cao nhất hiện thời của Tề quốc, khi đó diễn quân lược, người nghe cũng chỉ có mấy người trong Chính sự đường Binh sự đường.
Trọng Huyền Chử Lương đương nhiên không thể phạm sai lầm này, chuyển cho Trọng Huyền Thắng biết.
"Đây không phải ở trước mặt ngài sao, không cần che giấu lòng hiếu kỳ sao?" Trọng Huyền Thắng cợt nhả: "Trước mặt người ngoài ta đâu có vậy."
Tự lần đó Trọng Huyền Chử Lương vì hắn ta rút đao đối Quân thần, hắn ta ở trước mặt Trọng Huyền Chử Lương, đã không còn cẩn tiểu thận vi nữa. Thậm chí có thể nói... hơi đặt chân lên mặt.
Trọng Huyền Chử Lương cũng không rõ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Có lúc cảm thấy tâm có thư thái, có lúc lại thấy khá chọc người phiền.
Thế là hắn ta không lên tiếng.
Trọng Huyền Thắng cả người chìm trong chiếc ghế lớn tọa cụ mềm mại, ngồi chẳng ra tư thế, cười hì hì hỏi: "Tào Soái thì sao?"
Ai mà nghĩ được đường đường Hung Đồ lại có tính tình tốt thế, kiên nhẫn tốt thế, gần như là hỏi gì đáp nấy: "Tào Soái cũng sớm làm xong quân lược đánh Hạ, nhưng lúc đó không lấy ra. Mà đợi tới hôm sau, trực tiếp kéo mười rương vào cung, bên trong là dư đồ, trận đồ, dự toán lương thảo dụng độ, quân giới đối bỉ, tình huống tồn dụng đạo nguyên thạch... các loại tư liệu, thậm chí bao gồm cả phương chí các nơi của Hạ quốc... nói quân lược của ông ta, nói suốt một ngày một đêm."
Được. Trọng Huyền Thắng chống tay nói: "Ưu thế quen thuộc hoàn cảnh của ngài cũng mất luôn rồi."
Trọng Huyền Chử Lương cũng tự lắc đầu: "Cái đó cũng không có cách nào. Quân lược của Tào Soái hoàn thiện, khiến người ta xem không đủ. Thế chiến biến vạn hóa, đều nằm trong sự nắm giữ của ông ta, ta chỉ có phần tự thẹn chẳng bằng."
Ôi! Trọng Huyền Thắng đột nhiên than: "Lớp người tài cũ quá nhiều, tới bao giờ mới tới ngày tuấn kiệt trẻ tuổi như ta xuất đầu lộ diện đây?"
Trọng Huyền Chử Lương cười mắng: "Ngươi trước hết thành tựu thần lâm, rồi nói chuyện xuất đầu, tuấn kiệt trẻ!"
"Nóng vội không ăn được được đậu phụ nóng." Trọng Huyền Thắng đã có được đáp án mình muốn, thế là chuyển mũi dùi: "Vậy còn Tu Soái? Quân lược thế nào? Tuy nói ông ta không có cơ hội gì, nhưng ông ta với Khương Vọng của chúng ta rất có giao tình. Nghĩ là Khương Bá gia rất hiếu kỳ đó."
Y cố ý liếc nhìn Khương Vọng: "Có phải không?"
Khương Vọng chỉ trợn trắng mắt, một tiếng không hó hé.
Hắn tự hỏi với quân lược chẳng hiểu chút nào, với cục diện triều chính cũng không có gì phát ngôn quyền, kiên trì chỉ mang một đôi tai tới, nghe, học, như thế mà thôi.
Từ góc độ hiện tại của hắn nhìn qua, vừa hay thấy được phía sau Trọng Huyền Chử Lương, treo một bức đồ sát khí đằng đằng. Vẽ chính là hai vị võ tướng, một đao một thương, sóng vai phá trận tình cảnh. Phong cách họa cực kỳ sắc bén, sổ bút phiêu phiêu, liền câu lấy sát khí tung hoành. Đề viết "Danh đao phá trận", đề tên là "Cố Hàn".
Hắn nghĩ, Cố Hàn là ai đây? Xem tác phẩm là trình độ danh gia, nhưng lại nghĩ mãi không ra người này là ai... Đại khái là chưa thành danh.
Đương nhiên tai cũng không bỏ lỡ đáp án của Trọng Huyền Chử Lương.
Trọng Huyền Chử Lương nói: "Tu Viễn thâu đêm đối với Hạ quốc, chế định ra một phần quân lược. Dùng hết sức của mình, kỹ xảo đúng mực, cũng đáng gọi là quân lược nhất lưu."
Khương Vọng nghĩ thầm, xem ra quân lược của thống soái Ngục Điện quân, không khiến Định Viễn hầu phục.
Lúc này Trọng Huyền Thắng lại cười nói: "Nghĩ đến quân lược của thúc phụ là đơn giản nhất!"
Quân lược mấy vị đại soái đệ trình Thiên tử, chính là cơ mật cao nhất của đế quốc, Trọng Huyền Thắng lại là mang dáng vẻ như đã định liệu từ trước.
Trọng Huyền Chử Lương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn ta: "Vậy ngươi nói thử xem, ta viết quân lược gì?"
Khương Vọng cũng khá cảm thấy hiếu kỳ.
"Quân thần dụng binh thiên hạ vô song, quân lược Tào Soái hoàn mỹ không tì vết, Tu Soái cũng là đại gia quân kỹ xảo. Thúc phụ muốn thắng được soái vị, đã không còn cách nào khác..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận