Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1654: Không vứt đi được

Hỏa hải diễm lưu các loại, Khương Vọng đã dùng thuần thục từ lâu.
Nhưng những thứ đó đều là hỏa diễm bình thường, tối đa cũng chỉ trong thần thông hợp thuật như Hỏa Giới, lấy Tam Muội Chân Hỏa làm khởi nguồn thuật pháp, tăng lên uy năng.
Đem Tam Muội Chân Hỏa thuần túy trải thành hải dương, là một điều xa xỉ đến mức Khương Vọng cũng không dám nghĩ tới.
Lại bị Tất Phương biến thành hiện thực.
Hạt giống Thần Thông nở hoa kết trái, mới có thể nhìn thấy được thần thông chân chính!
Quan sát bất luận một ngọn hỏa diễm nào trong biển lửa này đều có thể phát hiện, diễm chia làm ba tầng, phân biệt rõ ràng. Màu đỏ nhạt ở ngoài cùng, bên trong màu đỏ sậm, sâu nhất là màu đỏ đậm.
Trong nhận biết của Khương Vọng, Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ nhạt là mãnh liệt nhất, uy năng mạnh nhất. Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ rực ổn định nhất, Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ sậm thì nằm giữa hai loại.
Nếu như nói hình thái cuối cùng của Tam Muội Chân Hỏa là chuyển thành màu đỏ nhạt, thì giờ phút này Tất Phương đang phun ra Tam Muội Chân Hỏa, tại sao còn bảo lưu hai màu đỏ sậm, đỏ đậm?
Tại sao lại là diễm phân ba tầng?
Khương Vọng mơ hồ cảm giác được, hắn đã chạm đến tấm giấy mỏng liên quan đến thần thông kia.
Hắn không kìm lòng nổi mà xông về phía trước, muốn tiến tới gần hơn, nhìn càng nhiều hơn.
Thậm chí…
Lâm trận phản chiến, kết bằng hữu với Tất Phương cũng không phải là không thể.
Bởi vì cái gọi là chim khôn chọn cành mà đậu.
Mọi người đều biết Tam Muội Chân Hỏa, có thể có tiếng nói chung mà!
Đặc biệt Tất Phương xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết không phải loại giảo hoạt vô tình như Tam Xoa!
Khi một bóng đen lao nhanh tới, ngăn ở phía trước, thật sự khiến hắn giật nảy mình.
Còn tưởng rằng Tam Xoa nhìn thấu tâm tư của hắn, muốn “thanh lý môn hộ”.
Cũng may vị Họa Đấu vương này tựa hồ chỉ chuyên tâm với đối thủ cường đại, để lại cho hắn chỉ có một bóng lưng tràn đầy sức mạnh.
Chỉ thấy Tam Xoa lắc mình bành trướng, mở cái miệng to tướng ra, liền nuốt hơn phân nửa Tam Muội Chân Hỏa kia, khí thế hiển hách đó rung động lòng người. Hắn kìm lòng không được muốn khen một tiếng uy phong, nhưng lập tức vội đến mức muốn một kiếm chém xuống.
Con mẹ ngươi đã ăn sạch chân hỏa rồi, ta học cái gì?
Tam Muội Chân Hỏa nuốt vào bụng, thân thể Tam Xoa trực tiếp bị thiêu đốt.
Chân hỏa làm sao thiêu đốt thần khu, quá trình này đương nhiên rất có giá trị nghiên cứu.
Nhưng Khương Vọng còn không kịp nhìn nhiều, u quang như thủy triều, rất nhanh lại dập tắt hỏa diễm.
Tam Xoa thoạt nhìn chiếm hết thượng phong, ngạo nghễ đứng giữa không trung, căm tức nhìn chim Tất Phương có mỏ trắng thân xanh vằn đỏ, liên tục gào thét.
Nhưng một khắc sau, hỏa diễm bốc lên, thiêu đốt thần khu, da lông màu đen của nó cũng bắt đầu bốc cháy!
Mặc dù đã nuốt Tam Muội Chân Hỏa rất nhiều ngày, nhưng giữa Tam Muội Chân Hỏa và Tam Muội Chân Hỏa lại khác biệt rất lớn.
Nó cho rằng nó đã có thể chịu đựng được, nhưng kỳ thật vẫn không thể!
Lượng lớn Tam Muội Chân Hỏa như vậy một khi ập đến, u quang khắp người trong khoảnh khắc bị thiêu đốt hết, cơ bắp xương cốt Tam Xoa, nhất thời hầu như trong suốt, nhìn thấy rõ ràng.
Rống rống rống!
Đại quân Họa Đấu nổi giận, vô số Họa Đấu từ bốn phương tám hướng ập tới, cực hạn hung ác, dũng cảm liều chết.
Nhưng Tất Phương chỉ mở cái mỏ, bay quanh một vòng, Tam Muội Chân Hỏa như rồng như phượng, bay khắp thiên địa, đốt tất cả Họa Đấu tiếp cận thành tro bụi!
Đại quân Họa Đấu chưa từng ngừng lại.
Nhưng Tam Muội Chân Hỏa lại chưa từng tắt.
Hắc triều dâng trào, chỉ dừng lại trước liệt hỏa.
Người trước ngã xuống, người sau tiếp bước.
Người sau cũng chết.
Đây là cảnh tượng cực kỳ thảm liệt.
Giờ phút này đám Họa Đấu dị thú lặng lẽ chịu chết đều là sinh linh có tình cảm thật sự, lười biếng trên đảo núi lửa, biết đòi chỗ tốt, biết trở mặt…
Hiện tại ý chí liều chết cũng không thua gì cường quân của nhân tộc hiện thế.
Nhưng đối mặt với đại quân Họa Đấu ngoan cường như vậy, Tất Phương vẫn duy trì ưu thế áp đảo.
Thảo nào đối mặt vây công, phản ứng đầu tiên của Tất Phương này không phải là chạy trốn, mà là trực tiếp tìm tới Tam Xoa, chủ động xuất kích.
Rõ ràng nó mạnh hơn Tam Xoa.
Cũng có lẽ đã từng đánh bại Tam Xoa không chỉ một lần.
Tam Xoa sao lại tìm tới một đối thủ như vậy? Vị miễn có chút không khôn ngoan.
Trong lòng Khương Vọng lướt qua ý nghĩ thản nhiên này, Khương Vọng cũng đã chấp hành kế hoạch đã định sẵn, lấy Tam Muội Chân Hỏa vòng quanh thân, tiêu sái bước vào không trung, mỉm cười rạng rỡ bay về phía Tất Phương.
“Ta!” Hắn chỉ chỉ chính mình, còn có Tam Muội Chân Hỏa của mình.
“Ngươi!” Hắn chỉ chỉ Tất Phương, còn có Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương.
“Bằng hữu!”
Hắn mỉm cười rạng rỡ lớn tiếng nói.
Tất Phương một chân lơ lửng nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không chủ động công kích…
Hiển nhiên là có thể câu thông.
Làm bạn với Tất Phương, tất nhiên là có chỗ tốt càng lớn hơn.
Tối thiểu Tam Muội Chân Hỏa đã đạt đến hoàn mỹ này, có thể quan sát học tập bất cứ lúc nào.
Con chim này cũng xinh đẹp, nhìn cũng vui tai vui mắt hơn nhiều so với Tam Xoa.
“Ngao!”
Vừa lúc đó, phía sau truyền tới tiếng kêu như vậy.
Là tiếng gọi đặc biệt của Tam Xoa gọi hắn…
Tiếng la tràn ngập phẫn nộ, tràn ngập đau khổ.
Khương Vọng theo bản năng quay đầu lại, vì vậy nhìn thấy.
Tam Xoa đã bị lượng lớn Tam Muội Chân Hỏa trong bụng thiêu đốt khiến cho trong suốt, dùng một loại ánh mắt phẫn nộ, bị thương, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.
Nó đột nhiên nhảy về phía trước, hình như muốn xông tới giết chết hắn.
Nhưng dưới sự thiêu đốt của Tam Muội Chân Hỏa, lảo đảo một cái, vậy mà đứng không vững, rơi xuống dưới!
Có chút buồn cười.
Khương Vọng nghĩ.
Nhân thú vốn cách biệt, hiện thế Sơn Hải càng khác biệt, chẳng lẽ ta còn phải nói chuyện tình cảm với đám dị thú các ngươi?
Huống chi hai bên các ngươi đánh nhau mạnh yếu rõ ràng, thắng bại bày ra trước mắt, Khương mỗ ta rượu ăn mừng ngon lành không uống, chẳng lẽ phải cùng ngươi nghe nhạc đám ma?
Còn nữa, tình cảm chó má gì, cảm tình đâu ra? Ác khuyển ngươi, bắt ta về hang ổ, mỗi ngày đánh ta, ép ta phun lửa, làm nhục ta ra sao!
Vừa nãy ta ở sau lưng ngươi không chém ngươi một kiếm đã đủ không phụ lòng ngươi rồi.
Ta kết giao bằng hữu thì sao?
Chẳng phải ngươi chẳng thèm ngó tới sao? Con mẹ nó còn phun cả nước bọt.
Ta kết bạn với Tất Phương thì làm sao!
Khương Vọng vừa hung tợn nghĩ, vừa bay về phía Tất Phương.
Thế nhưng…
Thế nhưng tại sao, ánh mắt bị thương của ác khuyển này… Rõ ràng đã tránh đi, tại sao còn ở trước mắt?
Không vứt đi được!
Trong biển lửa mãnh liệt, một đóa thanh vân sinh ra.
Một đôi giày giẫm lên thanh vân ấn ký này, trong tiếng xé gió, thanh sam nam tử đã quay người, liên tục đạp mấy bước, thanh vân vỡ từng đoá, đã đuổi tới trước người Tam Xoa.
Hắn giang hai tay ra, ôm lấy Tam Xoa vẫn còn đang bị liệt hỏa thiêu đốt thân.
Tam Xoa sớm đã hận khôn cùng, hung hăng cắn lên cánh tay hắn!
Thân hồn của nó đều bị thiêu đốt, sớm đã đau đớn không chịu nổi, nhưng lại cố nén cơn đau này, dùng sức cắn xuống, răng nanh vào thịt, máu tươi vừa mới tràn ra, lại bị chân hỏa thiêu đốt hết.
Khương Vọng hít sâu một hơi, tát một cái vào đầu chó của nó, nổi giận mắng: “Đồ chó không biết tốt xấu!”
Một cái tát này, tự nhiên giống như tát Xuẩn Hôi.
Tam Xoa càng thêm nổi giận, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đau đớn.
Tên đầu bếp không chỉ phản bội bản vương, còn vũ nhục bản vương!
Loại hận vô cùng này!
Tuy vô lực như vậy, tuy rằng sẽ chết đi…Nhưng mà cắn chết ngươi, cắn chết ngươi!
Nó dùng hết sức lực còn lại mà cắn, chết cũng không buông.
Cùng lúc đó, trong Nội Phủ đệ nhất của Khương Vọng, hạt giống thần thông màu đỏ rực phóng ra thần quang.
Hắn vận dụng thần thông, thử thu về Tam Muội Chân Hỏa đang thiêu đốt thân Tam Xoa.
Liệt diễm hừng hực cuốn ngược lại, trong nháy mắt tràn vào thân thể Khương Vọng.
Vào lúc này, hắn lập tức cảm nhận được sự đau đớn của Tam Xoa.
Huyết nhục của hắn, xương cốt của hắn, đạo nguyên của hắn, thậm chí cả lực lượng thần hồn của hắn, vậy mà tất cả đều bắt đầu bốc cháy.
Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương, thật sự không gì không thiêu đốt được!
Tam Xoa cắn cắn, chợt ngừng lại.
Sao nó có thể không phát hiện ra, Tam Muội Chân Hỏa tra tấn nó chết đi sống lại kia, đang chảy đi với tốc độ kinh khủng?
Sao nó không cảm giác được, tên đầu bếp đang ôm cổ nó, đang phải chịu đau đớn như thế nào?
U quang từng tấc sinh ra, da lông màu đen từng chút một rõ ràng, sự phẫn nộ, đau đớn của nó, ánh mắt cừu hận chậm rãi trở nên mềm mại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận