Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1569: Như cách một thế hệ (2)

Bảy ngày sau.
Đoạn Hồn Hạp, Loạn Thạch Cốc, gió thổi vù vù.
Khương Vọng ngồi trên bệ đá treo trên vách đá, ngửa đầu nhìn bầu trời tựa như một đường thẳng, mặc cho thanh sam bay phần phật.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, tầm mắt của một người, không phải bị không gian chật hẹp này hạn chế tầm mắt sao, trên đời này ai mà không nhìn trời với một đường thẳng.
Gió xuyên qua hẻm núi, mang tới một người mặc bộ áo bào đen.
Người này bước tới bệ đá, đứng bên cạnh Khương Vọng, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, phàn nàn: "Tại sao phải gặp mặt tại nơi quỷ quái này?"
Khương Vọng mỉm cười: "Ta đã bảo liên hệ thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi lại không chịu. Hiện nay tại Tề quốc có quá nhiều tai mắt, ta lại khá quen thuộc nơi này, rất an toàn."
"Cũng không phải ngươi ở bên cạnh Điền An Bình, đương nhiên ngươi không gì không dám. Đối với Điền An Bình, Thái Hư Huyễn Cảnh... tóm lại ta không yên tâm với việc giữ gìn bí mật. Ta cần bảo đảm an toàn cho chính bản thân ta!" Dù Điền Thường mặc áo bào trùm cả người, còn mang theo mũ trùm, vẫn vô thức đứng trong góc ẩn nấp của bệ đá: "Có chuyện gì mà ngươi gấp gáp gặp ta, nói mau!"
Khương Vọng quay đầu nhìn gã, nụ cười vẫn bên môi: "Chẳng lẽ với trí tuệ của ngươi, còn không nghĩ ra?"
Điền Thường trầm thấp nói với vẻ khó chịu: "Nếu như ta có trí tuệ, cũng không tới mức bị ngươi bắt chẹt như vậy!"
"Thái độ của ngươi không đúng." Khương Vọng thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: "Thế nào, hiện tại phát triển quá tốt, lại có chỗ dựa mới rồi sao?"
"Coi như ta van ngươi, ta không thể biến mất quá lâu." Điền Thường vội vã xin tha, nói: "Ngươi có vấn đề gì, chúng ta cùng giải quyết. Chỉ cần ta biết sẽ nói."
Khương Vọng biết rõ người này là một con rắn độc không thể coi thường, cũng không muốn ép bức quá mức, cho nên cũng thuận thế bỏ qua, hỏi thẳng: "Có phải Ô Liệt bị Điền An Bình giết không?"
Quả nhiên Điền Thường đã sớm chuẩn bị vấn đề này: "Không phải ngươi đã có đáp án rồi sao?"
"Không phải hắn không thể rời khỏi Tức thành Thành vực sao?"
"Thế nhưng Ô Liệt có thể tới Tức Thành."
Về phần tại sao Ô Liệt lại đi tới Tức Thành...
Đáp án chính là vì Vạn Linh Đống Tuyết.
Ô Liệt truy tra vụ án Lôi quý phi nhiều năm như vậy, một khi biết được manh mối về Vạn Linh Đống Tuyết, dù là nơi nguy hiểm hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ tự mình tới tìm một chuyến.
"Ừ." Khương Vọng gật đầu, lại hỏi: "Vậy tại sao lại giữ lại thi thể của Ô Liệt?"
"Ta cũng không biết." Điền Thường lắc đầu nói: "Theo ta nghĩ, có hai khả năng."
"Hai khả năng nào?"
"Thứ nhất, Ô Liệt mất tích chắc chắn có người điều tra, thế nhưng lão chết thì sẽ không ai tra."
Ô Liệt đã từng là thần thoại của Thanh Bài, một khi mất tích, về tình về lý sẽ có người đi điều tra. Mà nếu lão chết đi, thi thể đặt tại nơi đó, sẽ không có ai tới tra xét cả...
Bởi vì người có tư cách điều tra, đại khái có thể đoán được hung thủ đang làm việc cho ai.
Người nguyện ý điều tra, có gan điều tra, sẽ không chờ tới bây giờ mới điều tra.
"Rất hợp lý." Khương Vọng nói: "Khả năng thứ hai thì sao?"
Điền Thường nói với giọng điệu khó tả: "Có lẽ là vì để lại manh mối cho các ngươi."
Khương Vọng bị một câu nói này làm cho tóc gáy dựng đứng, nhịn không được hỏi: "Tại sao để lại manh mối cho chúng ta?"
"Ta chỉ phỏng đoán khả năng này, thế nhưng ta không nghĩ ra nguyên nhân." Điền Thường thở dài: "Ngươi cảm thấy hành vi của Điền An Bình có thể suy luận được sao, hắn sẽ còn điên như vậy sao?"
Khương Vọng im lặng một lát, nói: "Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu rõ Điền An Bình."
Điền Thường thổn thức nói: "Chẳng qua vì muốn sống lâu hơn chút mà thôi."
"Ta đã hỏi xong rồi." Khương Vọng nói.
"Vậy ta đi trước." Điền Thường đi mấy bước, bỗng dừng lại, nói: "Thực ra ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Khương Vọng nhìn gã, nói: "Nói nghe chút."
"Trước kia Thập Nhất hoàng tử cũng đã tự mình đi tới Đại Trạch quận, về sau lại ngừng việc này lại, xác nhận đã buông xuống chuyện này. Kể cả về sau Cửu hoàng tử cũng cố ý tham dự bí cảnh Thất Tinh Cốc, lại tìm manh mối tại Tức Thành..." Điền Thường nói: "Nghe nói ngươi và Thập Nhất hoàng tử tương giao tâm đầu ý hợp, tại sao ngươi lại vi phạm nguyện vọng của hắn?"
Mãi tới ngày hôm nay, Khương Vọng mới biết được lần đó Khương Vô Tà đi Thất Tinh Cốc, còn có nguyên nhân này!
Như vậy lần đó Điền An Bình bỗng xuất hiện tại Thất Tinh Cốc, chỉ sợ không chỉ vì Điền gia thất bại tại thế giới Ẩn Tinh.
Trận tranh khôi thủ khá kịch liệt tại bí cảnh đó, lại còn có gợn sóng bực này. Quả nhiên thực lực không đủ, có nhiều thứ dù diễn ra trước mắt ngươi, ngươi cũng không thể nhìn rõ.
Đáng tiếc lúc đó cũng không rõ ràng, Điền An Bình và Khương Vô Tà có âm thầm giao phong hay không.
Ý niệm của Khương Vọng nhanh xoay trở lại, nói: "Ta tôn trọng nguyện vọng của Thập Nhất điện hạ. Thế nhưng Lâm Huống là một người tận trung vì nước, sau tên của lão không nên là 'sợ trách niệm mà tự vẫn'."
Điền Thường "A" một tiếng, đại khái là coi thường.
"Khương đại nhân đúng là mẫu mực mà chúng ta nên noi theo." Gã để lại một câu như vậy, rồi thả người nhảy xuống núi cao.
Gió gào thét, áo bay phần phật.
Mà Khương Vọng ngồi một mình trên đài cao một lúc lâu, cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
Dù là một tên điên, cũng nên là người điên có mong muốn ... Điền An Bình, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
Từ Đoạn Hồn Hạp đi tới Sở quốc, rất khó để quy hoạch ra một con đường tốt.
Khương Vọng vẫn dự định đi qua Mục quốc, đi vòng Thiên Mã Nguyên, vượt qua Trường Hà, tới Vân quốc thăm An An, sau đó lại xuôi nam nhập Sở... nếu như khi đó không có chuyện thông ma, như vậy trong khoảng thời gian này hắn đã tu hành tại Sở quốc rồi.
Sở dĩ vòng một đường xa như thế, mà không phải đi thẳng qua Tinh Nguyệt Nguyên, vượt Trường Hà, nhập Nam Vực, dĩ nhiên không phải kiêng kỵ Cảnh quốc hoặc là Hạ quốc, chủ yếu vẫn là vì thăm Nhữ Thành và An An.
Sau khi rửa sạch tội danh thông ma, hiện tại hắn nghênh ngang đi qua Cảnh quốc cũng không có vấn đề gì, chớ nói chi là chỉ mượn đường gần biên giới đi ngang mà thôi.
Hiện tại Cảnh quốc đang tăng binh cho Thịnh quốc, Thịnh quốc cũng đang động viên binh mã thiên hạ.
Đại quân của Mục quốc cũng liên tiếp tiến vào Ly Nguyên thành.
Mắt thấy một trận đại chiến giữa hai quốc gia bá chủ sắp diễn ra, thế nhưng người nào cũng không biết, kèn hiệu xung phong trận đầu tiên, sẽ thổi lên vào ngày nào.
Triệu Nhữ Thành vẫn luôn tại Ly Nguyên thành, Khương Vọng đương nhiên sẽ lo lắng.
Năm đó năm huynh đệ kết nghĩa, Nhữ Thành nhỏ nhất, cũng lười biếng nhất, từ trước tới nay vẫn do mấy người sư huynh chăm sóc.
Hiện tại tuy đã biết y là hậu duệ hoàng gia Đại Tần, huyết mạch tôn quý, khi đó phần lớn là đang giấu tài, nhưng cũng không đổi được thói quen lo lắng cho y...
Thế nhưng kế hoạch của Khương Vọng vẫn thất bại.
Đại chiến sắp tới, xung quanh Ly Nguyên thành đã giới nghiêm, căn bản không tiến vào được.
Còn định gửi một bức thư cho Ngũ đệ, thế nhưng hắn là Khương tước gia Đại Tề, tại Mục Thịnh thì tên tuổi không dùng được. Cũng không có ai để ý tới hắn, còn suýt nữa khiến một vài trạm canh gác ngờ vực vô căn cứ.
Trước khi dẫn phát phiền toái lớn hơn, hắn đành phải rời khỏi nơi đây.
Trận chiến tranh giữa hai đại bá chủ này, đủ để ảnh hưởng toàn bộ cách cục của hiện thế. Chiến tử một vài Thần Lâm, thật đúng là không đáng nhắc tới. Chân Nhân chết đi, có lẽ cũng không phải chuyện quá lớn. Bởi vậy hắn chỉ là một tu sĩ Ngoại Lâu nho nhỏ, thực sự là nhỏ bé như hạt bụi vậy.
Ngoài việc đứng xa xa thở dài một tiếng, không làm được gì cả.
Thế là tập trung đi đường.
Lần này hắn cũng không có tâm trạng ngắm cảnh.
Đọc sách, đi đường, tu hành.
Bằng vào tốc độ nhanh nhất băng qua thảo nguyên, sau đó đi qua Ốc quốc, qua Trường Hà, âm thầm đi tới Vân quốc.
Khi trước rời khỏi Vân quốc, vẫn là mùa thu năm 3919 Đạo lịch.
Khi đó hắn thỏa thuê mãn nguyện, muốn tới Sở quốc hỗ trợ Tả Quang Thù, dõng dạc nói muốn giúp Tiểu Quang Thù đánh xuyên qua Sơn Hải Cảnh.
Thế nhưng ngay sau đó lại bị hiện thực đập mạnh cho một côn. Tội danh thông ma, đồ ma lục, Ngọc Hành tranh, chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên, Khương Vô Khí chết...
Cuộc sống tựa như bị lôi kéo vào một trận vô cùng tàn nhẫn, cuối cùng lại trở về ban đầu.
Thế nhưng dù sao cũng không thể như ban đầu được.
Hiện tại trở lại, đã là mùa xuân năm 3920 Đạo lịch.
Chỉ qua một mùa, lại như cách một thế hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận