Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 440: Thần linh ngồi xuống

Thật ra lúc Thanh Thất Thụ đi rồi, Khương Vọng vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
Mặc dù Thanh Thất Thụ nói, ngủ trong quả ốc có thể tránh được "Đêm" của Sâm Hải Nguyên Giới tập kích, quả ốc do tự nhiên sinh ra cũng không bị các anh linh thánh tộc bài xích.
Mặc dù trải qua Vùng đất Nặc Xà rồi tới Vùng đất Thần Ấm, quả thực người rất uể oải cần nghỉ ngơi để hồi phục...
Nhưng Khương Vọng vẫn kiên trì vượt qua một đêm trong tu hành.
Có liên quan đến "Ngọc Hành" không phải là lần đầu tiên, tại Ngọc Hành phong ở Tam Sơn thành vực lúc trước cũng lấy Ngọc Hành làm tên.
Ban đầu hắn chỉ đơn thuần cảm thấy đó là ngọn nguồn mối họa của Tam Sơn thành, sau đó phát hiện người của Tập Hình ti Trang đình không ngờ lại đóng trú ở Ngọc Hành. Cái gọi là sào huyệt mãnh thú, sau lưng kỳ thật có cái bóng của Trang đình.
Sau đó lại biết được việc Khai Mạch Đan sản xuất có quan hệ với mãnh thú.
Tất cả việc làm của Trang đình tại Ngọc Hành phong hình như xuất phát từ đại nghĩa, nhưng lại thiết thực mà huỷ hoại đi bách tính Tam Sơn thành.
Khương Vọng dưới sự dẫn dắt của Diệu Ngọc đã lật đổ Ngọc Hành, tựa như đã thực hiện chính nghĩa, cứu hộ bách tính Tam Sơn thành, nhưng kết quả lại bất lợi đối với toàn bộ Trang Quốc.
Thật giả thiện ác, thực khó phân biệt. Nghĩ lại thôi, thật đúng là phù hợp với đặc tính biến ảo khó dò của ngôi sao Liêm Trinh này.
Đoạn trải qua đó tại Tam Sơn thành rất quan trọng đối với Khương Vọng, đã trùng kích rất lớn về nhận thức của hắn đối với thế giới.
Cho nên đối với Sâm Hải Nguyên Giới được Ngọc Hành tinh soi sáng, hắn tự nhiên cũng có cảnh giác nhiều hơn.
Lại nói ở trên tế đàn, bà lão tế ti hiền lành hôm qua, hôm nay trên mặt đã không còn nụ cười, trái lại vô cùng trang nghiêm.
Thanh Hoa buông tay đứng ở bên trái nàng, nhìn không chớp mắt.
Khi Khương Vọng theo Thanh Thất Thụ đi tới, Vũ Khứ Tật cùng Tô Kỳ cũng từ hai bên khác đi qua.
Hôm nay Tô Kỳ hiển nhiên đã chỉnh chang một phen, y phục gọn gàng, tóc cũng tết rất tỉ mỉ, cũng nói rõ dưới tình huống có điều kiện, hắn cũng là người chú ý đến sinh hoạt.
Mà Vũ Khứ Tật lại mặt mũi bầm dập, đầy bụi đất, gần như là bị Thanh Bát Chi xách qua.
Thanh Bát Chi mặt cau có, đến dưới tế đàn mới thả người xuống, oán giận với Thanh Thất Thụ: "Tiểu tử này chạy trốn cả đêm, vì sự an toàn của hắn, ta cả đêm phải canh giữ ở phòng hắn."
Đã trải qua "Trương tiên sinh" dạy cho cả nửa buổi, lúc này nhìn lại Thanh Bát Chi, Thanh Thất Thụ nghiễm nhiên cảm thấy mình hiểu biết hơn hẳn.
Kẻ ngoại lai chạy hay không cũng không quan trọng, sứ giả Long thần gì đó cũng là việc nhỏ, tranh đoạt phương tâm của Thanh Hoa mới là quan trọng.
Mà Thanh Thất Thụ hắn hiện tại lòng tin tràn đầy!
Nghe vậy, câu trả lời với Thanh Bát Chi chỉ là ánh mắt khinh miệt, khinh thường nhiều lời.
Điều này khiến Thanh Bát Chi không hiểu ra sao.
Tế đàn cách nơi thánh tộc ở tập trung một đoạn đường rất dài, hiện tại tế đàn ngoại trừ mấy võ sĩ thánh tộc này cũng không có mặt những người khác.
Tế ti thấy mọi người đầy đủ rồi cũng không phân phó gì, trực tiếp mười ngón đan vào nhau, nhắm mắt cầu khẩn.
Chung quy là cùng nhau chịu qua quyền cước của Thanh Bát Chi, Tô Kỳ cũng coi như đồng bệnh tương liên, nhịn không được hỏi: "Võ huynh, đã nói hôm nay nghiệm chứng sứ giả Long thần gì đó xong sẽ thả ngươi đi, tối hôm qua ngươi còn chạy trốn làm gì? Tội gì phải chịu đòn chứ?"
Vũ Khứ Tật tức giận bất bình: "Lão thái thái kia ngày hôm qua đùa giỡn ta, ta cũng muốn đùa giỡn bọn họ một chút."
Vấn đề là ngươi đùa giỡn được người ta sao?
Tô Kỳ có lẽ muốn lườm một cái, nhưng lại thôi.
Khương Vọng lại rất có hảo cảm với loại tính cách này: "Võ huynh thực sự là người sống theo bản tính."
"Thôi, không nói chuyện này nữa." Vũ Khứ Tật khoát tay, lại nói: "Mọi người ở đây đều là dị khách, đều là người đồng hương, các ngươi gọi ta Khứ Tật được rồi."
Nói rồi hắn lại chùi chùi máu mũi, lại nhìn thấy Khương Vọng đang ngậm cười.
Hắn thẳng tính, trực tiếp hỏi ngay: "Trương huynh cảm thấy bộ dạng ăn đòn của ta rất buồn cười sao?"
"Không có không có."
"Vậy là tên của ta buồn cười rồi."
"Cũng không phải, chỉ là ta quen một người tên Khứ Hắc, cảm thấy rất quen thuộc."
Vũ Khứ Tật cũng chấp nhận lời giải thích này: "Thế cũng coi như có duyên, có cơ hội có thể làm quen."
Khương Vọng nét mặt cổ quái: "Ừ, sẽ có cơ hội: ".
Kim Châm môn là y đạo tông môn khá có danh tiếng tại cảnh nội Tề quốc, đương nhiên thực lực khẳng định không thể so sánh với loại đỉnh cấp tông môn như Đông Vương Cốc, Nhân Tâm quán được. Hoàn cảnh của Tề quốc cũng không thể cho phép loại tông môn cấp bậc như vậy xuất hiện.
Trên thực tế nếu ngược dòng lịch sử của Kim Châm Môn, bản thân Kim Châm Môn chính là do khí đồ của Đông Vương Cốc sáng lập. Kim Châm Môn tổ sư đã được Đông Vương Thập Nhị châm chỉ điểm, tìm được con đường thuộc về mình.
Kim Châm Độ Ách của Kim Châm Môn cũng là tu hành giới nhất tuyệt.
Tu sĩ xuất từ Kim Châm Môn phần lớn có khí chất y sư. Trong y tu, người bụng dạ thẳng thắn như Vũ Khứ Tật lại rất ít.
Mà một người khác tên Tô Kỳ lại làm cho Khương Vọng chú ý. Người này ẩn giấu cực sâu, không biết nội tình.
Nhưng Khương Vọng có thể khẳng định chính là, khi hắn quan sát mọi người trong Thất Tinh cốc, cũng khẳng định không chỉ một mình hắn đã làm động tác này.
Lúc đó hắn đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu. Người tính cách như Vũ Khứ Tật có lẽ không có phần cẩn thận này thì thôi, người thích giấu giếm như Tô Kỳ, không thể không có ấn tượng về hắn được.
Mấy người đang chuyện trò bên này.
Tế ti vẫn luôn yên lặng cầu khẩn, đột nhiên mở miệng ngâm.
Âm tiết tối nghĩa cổ xưa, nhưng nghe tiếp lại có một loại vận vị thần bí.
Theo tiếng ngâm vang lên, đám người Khương Vọng hầu như vô ý thức im lặng.
Mỗi một âm đều nghe không hiểu, nhưng loại cảm giác trang nghiêm, thần bí, mênh mang lại từ tế đàn sinh ra.
Thể xác và tinh thần đều trang nghiêm.
Bất kể là Thanh Hoa thánh khiết, hay là Bát Chi nóng nảy, Thất Thụ đủ cả chậm chạp cùng nhảy nhót, hoặc là Cửu Diệp vốn trầm tĩnh.
Mỗi một người "Thánh tộc" ở đây đều mặt hướng tế đàn, tam quỵ cửu khấu, thanh âm cầu khẩn, tương hợp với tiếng ngâm của tế tự.
Trong bầu không khí thần thánh này, có một chùm sáng tỏa ra từ mộc văn trên tế đàn, rồi kéo dài thành tia sáng.
Tia sáng lan ra, nhưng tại bầu trời lại có điểm cuối, dài ngắn không đồng nhất.
Ánh sáng tụ lại thành một văn lộ kỳ quái, chiếu thẳng lên vòm trời.
Mãi đến lúc này Khương Vọng mới nhìn thấy, sau khi mộc văn trên tế đàn chiếu rọi rồi phóng đại, đã mơ hồ tạo thành hình dạng một cái bảo tọa!
Nó đứng giữa hư không, treo giữa bầu trời tế đàn, quang huy lưu chuyển.
Sau khi nó xuất hiện, tia sáng trên tế đàn mới tắt đi.
Mà cùng lúc đó, ngôi sao nơi xa xôi, ngôi sao đại biểu cho Ngọc Hành đã chầm chậm di động!
Khiến Khương Vọng kinh ngạc chính là Ngọc Hành tinh đã di động, ánh sáng trên bầu trời của Vùng đất Thần Ấm lại không thay đổi chút nào.
Trước đó hắn vẫn cho rằng là Ngọc Hành tinh soi sáng phương thế giới này. Nhưng từ lần chuyển dời này, Ngọc Hành tinh đích thật là ngôi sao duy nhất hiển hiện trên vòm trời của phương thế giới này. Nhưng ánh sáng của thế giới này lại không bởi vì Ngọc Hành tinh mà thay đổi!
Vì Ngọc Hành tinh của Vùng đất Thần Ấm cùng treo trên bầu trời Sâm Hải Nguyên Giới bên ngoài cũng không giống nhau?
Nhưng sau khi đi vào Vùng đất Thần Ấm, Khương Vọng đã tỉ mỉ quan sát qua, Ngọc Hành tinh ở đây cùng ở bên ngoài giống nhau như đúc.
Điều này tới cùng đại biểu cái gì?
Khương Vọng mơ hồ cảm giác được, hắn đã chạm đến một bí mật gì khó lường.
Nhưng Ngọc Hành tinh dị động lại không vì ý chí của hắn mà ảnh hưởng.
Sắc trời không đổi, Ngọc Hành lại đổi vị trí.
Điểm sáng nhỏ bé trên bầu trời từ từ di động, thoạt nhìn rất thong thả.
Nhưng tại nơi xa xôi như vậy còn có thể thấy quỹ tích chuyển động của nó, đủ để nói rõ tốc độ chân thực của nó là cực kỳ kinh khủng!
Cùng lúc đó, bảo tọa trên bầu trời tế đàn cũng bắt đầu bay lên, rồi to ra.
"Bảo tọa" do ánh sáng tế đàn tạo thành càng lúc càng to, nhưng bởi vì càng lên cao, trong tầm mắt trái lại nó đang nhỏ đi.
Tốc độ lên cao vượt xa tốc độ bành trướng, cho nên mới tạo thành cảm thụ thị giác mâu thuẫn như vậy.
Đến cuối cùng.
Trong tiếng cầu khẩn trang nghiêm thần thánh.
Với thị lực cùng cực của Khương Vọng còn có thể loáng thoáng thấy được.
Tại bầu trời xa xôi, viên Ngọc Hành tinh kia hình như rơi vào trên bảo tọa đó.
Giống như...
Thần linh ngồi xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận