Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1451: Trên bầu trời nghiêng biển kiếm (2)

Lúc hắn giết chết Khảm Thủ Nhân Ma, Yến Xuân Hồi không hề ra tay, lúc giết Vạn Ác Nhân Ma, Tước Nhục Nhân Ma, Yến Xuân Hồi cũng không hề xuất thủ.
Nghĩ hẳn người lọt vào mắt của đệ nhất nhân ma, sẽ không thể là những nhân ma đứng hạng thứ gần chót này.
Nên hắn mới một mình đuổi giết Yết Diện.
Không ngờ lại chọc vào tổ ong vò vẽ!
Chỉ có thể nói là ý trời, có khi số mạng thích bày mấy trò đùa tồi như vậy.
Đây là một kỳ cảnh thế nào!
Kiếm hải từ trên bầu trời nghiêng nghiêng đổ xuống, kiếm quang màu trắng chi chít như thác nước treo ngược.
"Thật giống ngân hà lạc cửu thiên!"
Ai có khả năng làm được chuyện này?
Chẳng lẽ không phải thiên thần?
Một kiếm này chính là kinh khủng như vậy!
Khương Vọng vừa mới xuất ra một kiếm Khuynh Sơn tuyệt đỉnh, giờ dưới mảng kiếm hải này, lại chẳng khắc gì một cây bèo, mềm mại vô lực.
Có so sánh mới thấy mình yếu.
Tất cả người ở trong chiến trường, mà mắt nhìn thấy được, thì đều nằm trong phạm vi của biển kiếm khí, không trốn đi đâu được.
Không phân biệt là thiên kiêu nước nào, là quân đội nước nào.
Dưới kiếm hải này, chỉ có một cảm xúc duy nhất, là vô cùng tuyệt vọng.
Đây là chênh lệch mà làm thế nào cũng không thể cân bằng được, là rãnh trời mà không thể nào vượt qua được.
Ai có thể lấp được rãnh trời!
Trời sập xuống, ai có thể không chết?
Sống chết trước mắt, ai có thể không sợ?
Khương Vọng lơ lửng giữa không trung, mới vừa giết Yết Diện Nhân Ma, còn chưa kịp bình thường trở lại, đã gặp phải một kiếm này.
Dù hắn đang mặc áo khoác ngoài dục hỏa, Ngũ phủ cùng diệu, nhưng cũng vẫn giống những người bị kiếm hải bao phủ khác, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Biển nghiêng đổ, kiến hôi đều không sống nổi.
Một ngàn cũng vậy, mười ngàn cũng vậy, mà một trăm ngàn thì cũng vẫn vẫn chỉ là kiến hôi!
Không xứng!
Khi dễ người của ta, ắt phải chết!
Nhưng Khương Vọng lại xông lên.
Hắn không nói một câu, vung kiếm xông lên, xông thẳng về phía phiến kiếm quang chi hải kia.
Đây là lựa chọn duy nhất của hắn khi sống chết đã đến trước mắt.
Hắn không có lựa chọn khác!
Sương phi sau lưng bay phần phật, ngọn lửa cháy lượn quanh người phừng lên hừng hực, trong con ngươi là ánh sáng màu đỏ vàng bất hủ đọng lại như tượng thần.
Thanh vân nở bung rồi tiêu tán, năm nguồn sáng rực sáng, khảm trên người hắn.
Hắn biết mình trốn không thoát, nhưng hắn không ngồi yên đợi chết.
Nếu cái chết đã là kết quả chắc chắn, nếu quả thật thứ hắn đang phải đối mặt là trời sập, thì hắn cũng phải bắt ‘ông trời’ đang nghiêng sập kia phải nhìn thấy kiếm của mình!
Khương Vọng bay lên cao, viết lên một chữ ‘nhân’ to.
Chữ "nhân" đứng ở trong trời đất.
Trường Tương Tư chiến minh không dứt.
Hắn hướng về phía thiên không, đâm ra một kiếm!
Một mình một kiếm nghênh kiếm hải.
Chỉ là một người trẻ tuổi chưa tới hai mươi tuổi, không thể địch nổi sức mạnh hơn hẳn mình.
Đây là một tu sĩ Nội Phủ dũng cảm khiêu chiến oai trời sập.
Trên chiến trường vạn mã hí vang.
Giữa đại quân trăm ngàn người trầm mặc.
Chỉ có một mình hắn xông ngược lên trời cao, kiên quyết như vậy, chói mắt như vậy.
Cảnh tượng này mười năm trăm năm sau, cũng sẽ không bị người có mặt ở đây quên được.
Dù vô vọng vẫn vung kiếm xông lên, là anh hùng thật sự của thế gian.
Một tiếng rống giận dữ vang vọng khắp thiên địa: "Khương Thanh Dương! Ngươi đi đâu? Trọng Huyền Thắng ta đi cùng ngươi!"
Trận doanh nước Tề, một người nhanh chóng trở nên cao hơn, to ra, hóa thành một người khổng lồ chừng mười lăm mười sáu trượng, đội trời đạp đất, tiếng nói như sấm, một bước nhảy lên trời cao, xông thẳng về phía kiếm hải.
Kiếm hải này xuất hiện hết sức đột ngột, và biểu hiện hết sức mạnh mẽ.
Đường hẹp đối mặt sinh tử, nhìn thấy oai trời sập... Đây là rãnh trời chênh lệch về thực lực không gì vượt qua được.
Lúc này dù có lợi dụng tất cả những gì mình có, cũng không chống đỡ nổi phiến biển kiếm khí này.
Trọng Huyền Thắng là người cực thông minh, rất hiểu chuyện gì không thể làm.
Dứt khoát bỏ hết mọi tính toán, để cho bản tâm hoàn toàn chi phối, hiện ra pháp thiên tượng địa, vọt lên trời cao.
Nếu Khương Vọng chết, ta cũng chết theo!
Một bóng người mặc giáp đen, tay cầm trọng kiếm, không nói tiếng nào vọt theo ngay bên cạnh.
Trọng Huyền Thắng đi đến đâu, nàng sẽ đi đến đó.
Không hỏi nguyên do, bất kể sống chết.
Muốn chém núi cao, thì chém núi cao, muốn chém kiếm hải, thì chém kiếm hải.
Dù có không làm nên chuyện gì, dù sau đó... Hài cốt không còn.
Thì cũng phải ở cùng Trọng Huyền Thắng!
"Toàn quân kết trận! Nghe theo hiệu lệnh! Tập trung vào chỗ tên rơi gần nhất!" Lý Long Xuyên trán đeo ngọc đái đưa tay kéo mạnh, Khâu Sơn Cung kéo cong tròn vành vạnh, dây cung khẽ động, mười mũi tên vun vút lao ra, rơi xuống mười vị trí khác nhau, vừa vặn đối ứng với mười doanh.
"Ta cùng chư quân sống chết!"
Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, tập trung toàn lực đại quân, liều chết đánh một trận.
Lấy danh nghĩa hậu nhân của Thôi Thành Hầu!
Hầu như tất cả thiên kiêu của các trận doanh đều bỏ qua góc độ chiến tranh quân sự, đồng lòng nghe theo lời của Lý Long Xuyên.
"Thế nhân đều biết Thạch Môn Lý!"
Câu này đến bây giờ không phải nói không!
Yến Phủ cũng không nói lời gì ghê gớm, dù nơi này là chiến trường đầy nguy hiểm, vẫn giữ nguyên dáng vẻ quý công tử ôn hòa điềm đạm của mình.
Chỉ tay trái hất một cái, tám Mặc võ sĩ bốn cánh giơ đao bay lên không. Tay phải chộp một cái, trong tay xuất hiện một cái phù triện.
Vẫn còn kịp tranh thủ ném một hộp trữ vật vào tay Lận Kiếp bên cạnh, và ba chữ "Tùy tiện dùng", người đã bay lên trời cao.
Thiên kiêu Dặc quốc Lận Kiếp sửng sốt, bị cái hộp đựng đầy phù triện đập cho choáng váng hơi nghiêng đi, nhưng bàn tay không biết tại sao đã siết chặt trường đao, người cũng kìm lòng không đậu bay lên cao.
Đã từng học qua vô số pháp môn điều lệnh, nhưng không có cái nào giải thích nổi sự kích động của hắn thời khắc này.
Có lẽ người sắp chết, thì sẽ trở nên ngu xuẩn?
Một giọng nói nghe không hay lắm vang lên: "Sao có thể để một tiểu đệ giành hết tiếng tăm!"
Trưởng tử Sóc Phương Bá Bảo Bá Chiêu bay lên lơ lửng giữa không trung, ngón tay quét qua mi tâm một cái, lập tức mở ra "Thiên mục" !
Thiên mục có hai trạng thái. Một là nhìn thấu mọi việc, hai là… là Thiên Phạt.
Từ trong con ngươi mở ra ở mi tâm, một đạo thần quang xông thẳng lên bầu trời, chính là "Thiên Phạt" chiếu vào kiếm hải!
Thiên Phạt dĩ nhiên không thể xuyên thủng biển kiếm khí khủng bố này, nhưng Bảo Bá Chiêu hắn sao có thể để một đám thiên kiêu nhỏ tuổi hơn chết ngay trước mặt mình!
Truyền về Lâm Truy, ai biết cái tên đệ đệ đáng ghét kia sẽ cười nhạo hắn đến mức nào!
Trọng Huyền Tuân không coi trọng chiến trường này, hắn Bảo Bá Chiêu tới đây để làm tấm gương sáng cho thiên kiêu trẻ tuổi đông vực!
So với Khương Vọng, hắn đã chậm một bước rồi, không thể chậm hơn người nào khác nữa.
Triều Vũ vô cùng dứt khoát, đuôi ngựa hất một cái như đao phong cắt thành một đường cong, người đã bay lên trời, Tướng Quỷ mặt xanh mắt đỏ nhảy về phía trước, trường đao sắc bén tuyệt luân tàng ở sau lưng...
Nàng xung phong thẳng về phía kiếm hải, chỉ đợi lúc xuất đao, sẽ rạch một đường mở trời!
Cùng là thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh, Tạ Bảo Thụ rung cây bút khổng lồ, tóc tai bù xù cao giọng hát cuồng ca: "Trời không tuyệt ta nhân gian khổ, khổ này cũng nên kêu trời biết!"
Chuyện đã ập tới đầu, sao có thể để họ Khương giành mất tiếng tăm!
Hắn dùng minh kính ngự cuồng ca, thi triển đạo thuật mạnh nhất. Rung cự bút từ dưới lên, một bút vạch trời, viết thẳng kết cục mình muốn...
Vào biển kiếm đó!
Không ai muốn rơi xuống đằng sau.
Nhất là người có tính tình liều lĩnh như Lôi Chiêm Càn.
Thực lực không bằng Khương Vọng, tu vi không bằng Khương Vọng, chẳng lẽ dũng khí cũng thua sao?
Sống chết trước mắt, ai mà không dám ra một quyền!
Vì vậy một quyền trào lôi hải, lấy sấm sét chi hải đụng vào kiếm khí kia chi hải.
Tuy chênh lệch lớn, như dòng lạch với biển lớn mênh mông.
Nhưng quyền thế của hắn mang đại khí bàng bạc, không mềm yếu một chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận