Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1974: Chuyện tiếc nuối cả đời (1)

"Giờ thì tốt rồi, Cảnh Quốc đã đánh bại Mục Quốc, có thể điều binh xuôi nam bất cứ lúc nào, hiện giờ Tề tặc đã tiến thoái lưỡng nan!"
"Bao nhiêu ngày dài, bao nhiêu người đã hi sinh, cuối cùng cũng được nghênh đón một kết quả tốt... Trời xanh có mắt!"
"Trời phù hộ Hạ!"
"Mối hận hôm nay, chúng ta nhất định không được quên!"
"Không thể để Tề cẩu dễ dàng rút về như vậy, chúng ta phải cắn cho bọn chúng thật đau!"
"Vương tướng quân nói đúng, cắn chặt bọn họ, chờ Cảnh Quốc xuôi nam, một lần này, đánh bọn chúng thật đau!"
"Nếu lần này tam quân Cửu Tốt đều bị mai táng ở nơi này, có khi đi Lâm Truy... cũng có thể tới được! Các ngươi thấy thế nào?"
Trong phòng nghị sự, ngươi một lời ta một câu, ồn ào náo nhiệt. Lúc này lại như tiếng thủy triều, từ từ chìm dần xuống... Hề Mạnh Phủ đẩy cửa phòng, mang theo gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào, dập tắt mọi sự sôi trào và vui vẻ.
Ngày xuân lành lạnh, còn khó chịu hơn cả mùa đông. Mọi người không được tự nhiên tản ra, ánh mắt ai nấy đều trở nên cẩn thận. Nhìn cột hành lang, nhìn ghế ngồi, nhìn nếp nhăn khóe mắt người bên cạnh, nhìn xuống giày mình... Tóm lại đều giống như không nhìn thấy người này. Mỗi một bước đi của Hề Mạnh Phủ đều như giẫm lên mưa và tuyết. Sự im lặng tuyệt đối trong phòng nghị sự, như đang bày tỏ ý rằng "Không hoan nghênh".
Lòng người còn lạnh hơn gió xuân. Nhưng Hề Mạnh Phủ lại như không có cảm giác gì. Hắn đã trải qua thời tiết còn lạnh lẽo hơn, từng cảm nhận lòng người còn buốt giá hơn. Hắn biết rất rõ, chân tướng của thế giới này là cái gì. Sở dĩ hắn có thể kiên định đi về phía trước như thế, là bởi vì đã từng có một bàn tay kéo hắn ra khỏi biển người buốt giá, giúp hắn không bị chết đuối trong biển khổ. Một chút ấm áp có được thời gian đó, ba mươi ba năm sau, vẫn đủ sức xua được giá sương. Tiếp tục ủng hộ hắn, đi thật lâu. Hắn bước về phía trước. Đi qua những gương mặt lạnh lùng. Đi qua những ánh mắt dò xét. Đi qua những sự căm ghét, ngờ vực vô căn cứ, sự ghét bỏ, sự tránh né còn không kịp. Đi tới trước mặt Võ Vương điện hạ.
"Nghe nói, Bắc Cung Nam Đồ đã chết?"
Hắn hỏi. "Đúng vậy, Mạnh Phủ!" Mặt Tự Kiêu mang nụ cười, vỗ mạnh lên vai quốc sư Đại Hạ:
"Cuối cùng chúng ta cũng đã chờ được cơ hội chuyển mình! Đây là kết quả do tất cả chúng ta cùng cố gắng!"
"Cảnh Quốc bên kia chắc hẳn đã liên lạc với ngài..." Hề Mạnh Phủ đi thẳng vào vấn đề:
"Họ định khi nào xuất binh?"
"Ứng Giang Hồng đang dẫn quân đuổi theo lên phía bắc, muốn đuổi toàn bộ tàn quân Mục quốc về thảo nguyên, mới coi như chấm dứt... Sau đó mới có thể rảnh tay xuống nam hạ." Dáng vẻ Tự Kiêu tự nhiên, ngữ khí nhẹ nhõm:
"Không bao lâu đâu."
"Ba ngày? Hay bảy ngày?" Hề Mạnh Phủ hỏi. "Có lẽ cần có thêm thời gian nghỉ ngơi và hồi phục nhất định... Mạnh Phủ." Tự Kiêu nhìn Hề Mạnh Phủ:
"Kỳ thật, lúc nào tới Cảnh Quốc đã không còn quan trọng. Quan trọng là thời cơ của Tề Quốc đã mất rồi, sự uy hiếp của Cảnh Quốc đối với bọn họ đã lại có hiệu lực, đại thế không thể đi ngược lại được nữa. Chỉ cần Tào Giai vẫn còn lý trí, bây giờ nhất định đã bắt đầu chuẩn bị lui quân!" Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Tự Kiêu. Hề Mạnh Phủ đã hiểu. Trên chiến trường Thịnh Quốc xa xôi, tuy Cảnh Quốc chiếm được ưu thế tuyệt đối, sắp giành được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến Cảnh - Mục, nhưng nội bộ còn chưa đạt được nhận thức chung về việc xuất binh xuôi nam. Ít nhất họ vẫn chưa cho Tự Kiêu một câu trả lời chắc chắn. Chỉ nghĩ một chút là hiểu.
Vị Nữ Đế Mục quốc kia vĩ lược cỡ nào! Nhiều năm nay luôn thủ vững biên hoang, cùng tranh với Thiên tử các nước, không hề rơi vào thế hạ phong. Nếu nàng ta đã chủ động nhấc lên cuộc chiến các nước bá chủ, vậy đương nhiên có chỗ ỷ lại của mình. Thần Miện Bố Đạo Đại tế ti rời khỏi Khung Lư Sơn, chắc chắn cũng có niềm tin truyền bá thần quang ra ngoài thảo nguyên. Tuy tạm thời không biết chỗ dựa và lòng tin đó đến từ đâu, cũng không biết làm sao Cảnh Quốc giành được thắng lợi, do thực lực mạnh mẽ nghiền ép cũng được, do chuẩn bị đầy đủ hơn cũng được...
Nhưng nếu Ứng Giang Hồng thật sự giết chết Bắc Cung Nam Đồ, sao có thể không phải trả giá đắt! Mục quốc có thể dựa vào át chủ bài để giành chiến thắng, làm sao có thể dễ dàng bị nghiền diệt! Lần này dù Cảnh Quốc đã chiến thắng Mục Quốc, nhưng đó nhất định không phải là thắng lợi mang tính nghiền ép, và tất nhiên cũng phải trả giá cực lớn. Cảnh Quốc đương nhiên sẽ không ngồi yên nhìn Tề Quốc lớn mạnh, nhìn Tề Quốc đánh một trận diệt Hạ. Nhưng với tình huống hiện giờ, họ có đồng ý lại mở ra một trận chiến giữa các nước bá chủ hay không? Quyết tâm kìm hãm Tề Quốc lớn mạnh của bọn họ, nhiều đến bao nhiêu? E là chỉ có người Cảnh quốc mới biết. Nếu thật sự tới mức bất chấp tất cả, thì trận chiến ở Tinh Nguyệt Nguyên kia, sẽ không thể là cuộc chiến giữa Tượng quốc và Húc Quốc, không thể là cuộc chiến của thiên kiêu trẻ tuổi hai nước Tề - Cảnh.
Mà phải là đại chiến của Vu Khuyết và Khương Mộng Hùng! Khi Phụng Tiết bị vây hãm, đại trận hộ quốc bị bức phải mở ra trước thời hạn, tiếp đó thế cục phía đông tan rã, Đế Lăng bị khinh nhờn, Bắc tuyến cũng không ngừng bị đột phá... Sĩ khí của người Hạ quốc đã rơi xuống đáy. Tướng sĩ hai tuyến đông tây đầu hàng Tề quốc ngày càng nhiều, chính là chứng cứ rõ ràng. Bên phía Đông tuyến bên kia thậm chí đã sắp dùng hàng quân của Hạ quốc để làm quân chủ lực chinh phạt Hạ quốc rồi! Hạ Quốc hôm nay, vô cùng cần Cảnh Quốc chiến thắng, đại quân Cảnh Quốc xuôi nam để nâng cao lại quân tâm. Nên đương nhiên Tự Kiêu sẽ không công khai nói rằng Cảnh Quốc chưa hẳn sẽ xuôi nam.
Cho nên đương nhiên hắn sẽ thể hiện ra thái độ tràn đầy tự tin, cùng các vị công khanh hoan hỉ. Cảnh Quốc giành được thắng lợi trong trận chiến Cảnh - Mục, đối với Hạ Quốc, đương nhiên là một tin tức tuyệt vời. Nhưng cụ thể là tuyệt vời đến mức độ nào? Tiếc là... lại không do Hạ Quốc tự mình quyết định. Mà phải xem quyết tâm của Tề - Cảnh, phải xem thái độ của hai nước đại bá chủ. Đối với Cảnh Quốc, thế cục tối ưu nhất hiện nay, chính là tin tức bọn họ đại thắng Mục Quốc truyền ra, Tề Quốc sẽ không thể không rút quân về đông vực. Như vậy, bọn họ lực thắng Mục quốc, thế thắng Tề quốc, không cần phải trả cái giá nào thêm, mà vẫn tiện thể giành được mọi thứ từ chiến trường Tề Hạ. Tình huống thứ hai là Tề quốc quyết ý diệt Hạ, Hạ quốc liều chết chống cự, chống đỡ đến khi đại quân Cảnh quốc xuôi nam, đến lúc đó trong ngoài giáp công, đại phá Tề quân.
Như vậy, Cảnh Quốc trước đánh bại Mục Quốc, sau đánh bại Tề Quốc, tuy khó tránh khỏi bản thân cũng bị thương gân động cốt, nhưng vẫn là bá chủ thiên hạ vô song, là đế quốc vĩ đại nhất hiện giờ. Tình huống xấu nhất là Hạ Quốc không trụ được, Cảnh Quốc xuôi nam cũng không phá vỡ được quân Tề... Đến lúc đó, mọi thứ Cảnh Quốc giành được từ chiến trường Thịnh Quốc, có lẽ phải nhả hết trở về! Bởi vì với địa vị của Cảnh Quốc hiện giờ, các nước cường quốc thiên hạ, có nước nào không nhìn chằm chằm vào?!
Sự bá đạo của Cảnh Quốc, các nước cường quốc thiên hạ có ai không âm thầm ngứa răng?! Một khi thần thoại thiên hạ vô song bị phá vỡ, e rằng những vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất luôn ngắm nghía trung vực bao năm qua kia, sẽ khó mà kìm được lưỡi đao của mình. Giao phong với bá chủ thiên hạ, đối với Cảnh Quốc, là một cuộc chiến tranh mà họ không được thua.
Cho nên Cảnh Quốc đương nhiên không hy vọng với thế cục hiện giờ, lại khai chiến với Tề Quốc. Vì như thế mức độ hỗ trợ của viện quân sẽ có không gian châm chước rất lớn... và có liên quan đến biểu hiện của hai phe Tề Hạ. Nếu nhìn từ góc độ của Tề Quốc. Tề quốc cũng không muốn khai chiến với Cảnh Quốc trong hoàn cảnh như thế này, nếu không lúc trước họ đã chẳng cần phải hao tốn tâm sức, phái Tào Giai đi thành Ly Nguyên, nghĩ mọi trò chỉ để người Cảnh Quốc không để ý tới mình. Cuộc chiến Tinh Nguyệt Nguyên chính là kết quả sự e ngại lẫn nhau của hai nước Cảnh Tề. Cuối cùng Tề Quốc giành được cơ hội phạt Hạ, Cảnh Quốc quyết định tập trung sức mạnh đi nghênh chiến Mục Quốc. Bây giờ Cảnh Quốc kết thúc chiến tranh trước...
Tề Quốc đương nhiên phải đối mặt với lựa chọn khó khăn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận