Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1331: Tĩnh Thiên (1)

Đương nhiên Khương Vọng không phải đi thành Thiên Kinh tìm Cảnh Đế cáo ngự trạng, tự kể ra sự trong sạch, lại càng không phải chán sống nữa.
Phục kích hắn là quân tinh nhuệ Đãng Tà của Cảnh Quốc. Hiện tại muốn truy bắt hắn là thiên kiêu Cảnh Quốc Triệu Huyền Dương.
Trong tình huống như vậy, tuyệt đối không ai có thể nghĩ tới, hắn sẽ chạy trốn về hướng Cảnh Quốc.
Đây gần như là tự chui đầu vào lưới.
Cũng chính vì vậy, hắn mới quyết định lựa chọn như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng không thật sự muốn tiến vào Cảnh Quốc, mà là muốn men theo biên cảnh Cảnh Quốc, xuyên qua Trung Vực, tìm kiếm sinh cơ bên vách núi.
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào, hắn cũng không có khả năng chống lại Triệu Huyền Dương.
Có thể nói chỉ cần hai người vừa mới đối mặt, trò chơi đuổi bắt này cũng đã kết thúc rồi. Ưu thế duy nhất của hắn chỉ là Triệu Huyền Dương còn chưa chạy tới, hắn còn có thể tự do lựa chọn con đường chạy trốn.
Hắn nhất định phải tận dụng tốt khoảng thời gian này.
Sau khi chạy trốn một lúc, mạch suy nghĩ chạy trốn tiếp theo đã hoàn thành.
Khương Vọng lại khẩn cấp tiến vào Thái Hư Ảo Cảnh, liên tiếp viết hai phong thư. Một cho Tả Quang, một cho Trọng Huyền Thắng.
Trong thư viết cho Tả Quang Thù chỉ nói: “Tạm thời có việc không thể tới Sở, đừng mong.”
Trong thư viết cho Trọng Huyền Thắng thì lại nói: “Cảnh lấy quân tinh nhuệ Đãng Tà bắt ta ở điểm giữa Vân Tống, ta giết ngược. Nay Triệu Huyền Dương đích thân ra mặt, giá hoạ ta thông Ma. Ta muốn trốn qua phía đông Cảnh.”
Trong mắt hắn, Tả Quang Thù chỉ là một đứa trẻ, không cần liên lụy hắn.
Mà Trọng Huyền Thắng thì khác, hắn tin tưởng vào trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, giống như tin tưởng kiếm của mình. Hắn dùng câu chữ ngắn gọn nhất để nói rõ tình huống, còn lại phải xem Trọng Huyền Thắng có thể phối hợp với hắn như thế nào.
Đương nhiên, nhân lực có đôi khi có hạn, cho dù Trọng Huyền Thắng có trí tuệ thông thiên, đối mặt với con quái vật khổng lồ như Cảnh Quốc cũng chưa chắc đã có biện pháp tốt.
Hắn chỉ cố gắng hết sức mà thôi, cùng Trọng Huyền Thắng quả thật không có gì phải khách khí.
Vội vàng phát phi hạc đi, không đợi hồi đáp, Khương Vọng liền tranh thủ thời gian rời khỏi Thái Hư Ảo Cảnh, tiếp tục bay nhanh. Khi còn có thể tự do chạy trốn, mỗi một giây đều rất quý giá.
Hắn dùng hết khả năng xóa sạch vết tích, đồng thời cũng tạo ra một ít dấu vết lừa dối. Tuy là đi về phía đông, nhưng cũng không phải một đường thẳng tiến.
Triệu Huyền Dương nói y muốn trên danh nghĩa của minh ước Thượng Cổ Tru Ma đích thân đến bắt, nghe có vẻ nghĩa chính từ nghiêm. Nhưng Khương Vọng cũng không tin mình đã là tội nhân.
Hiện thế không phải hiện thế của một mình Cảnh Quốc.
Cảnh mặc dù tuyên tội, nhưng cũng không phải là thiên hạ công luận.
Ít nhất Tề Quốc tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Bằng không bốn tên tu sĩ Ngoại Lâu xuất thân Đãng Tà quân kia cần gì phải che giấu thân phận?
Ngay từ đầu, phía Cảnh Quốc ẩn giấu việc này đã có ý đồ rất rõ ràng - là muốn thừa dịp hắn rời khỏi Tề Quốc lặng lẽ bắt hắn về rồi mới công khai xét xử, dùng khí thế lôi đình tuyên bố tội danh, triệt để định tính cho toàn bộ sự việc, khiến Tề Quốc không có thời gian phản ứng.
Về phần vì sao ngay từ đầu Cảnh Quốc không trực tiếp phái ra tu sĩ cấp bậc Thần Lâm thậm chí là cao hơn đến bắt, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đầu tiên là thực lực mặt ngoài của bốn tên tu sĩ Ngoại Lâu thần thông này, theo lý thuyết là hoàn toàn có thể áp chế Khương Vọng, căn bản cũng không cần điều động chiến lực cấp bậc cao hơn nữa. Khương Vọng dù có nổi danh nhưng dù sao cũng chỉ là một tu sĩ Nội Phủ. Cảnh Quốc mạnh thì mạnh thật, những nơi cần chiếu ứng cũng nhiều, không có khả năng chuyện gì cũng điều động chiến lực cao giai, phải cân nhắc phân phối hợp lý tài nguyên.
Tiếp theo, tu sĩ Thần Lâm thậm chí tầng thứ càng cao hơn đều thuộc về chiến lực cao giai, hầu như mỗi người đều được các quốc gia khác trọng điểm chú ý, do bọn họ chủ đạo đuổi bắt, ngược lại rất dễ dàng bị phát giác. Lục đại bá chủ quốc cài gián điệp lẫn nhau không biết bao nhiêu năm, từ lâu đã là bí mật công khai. Muốn điều động chiến lực cao giai chấp hành nhiệm vụ bí mật, thông thường phải làm một số động tác che giấu mới có thể đạt được hiệu quả bí mật.
Ngược lại tu sĩ dưới Thần Lâm ra tay không dễ thu hút sự chú ý và càng tiện cho chấp hành nhiệm vụ bí mật, như vậy mới có thể âm thầm bắt giữ. Dưới tình huống tất cả mọi người không kịp phản ứng, bắt thiên kiêu nổi danh như Khương Vọng về Cảnh Quốc.
Tiểu đội do bốn tu sĩ thần thông Ngoại Lâu tạo thành, kết thành quân trận, dưới tình huống nắm được đầy đủ tình báo của Khương Vọng tiến hành vây bắt, lẽ ra phải tuyệt đối không có sai sót nào.
Nhưng kế hoạch không sơ hở này lại kết thúc dưới dũng lực của Khương Vọng.
Đã không thể nào yên lặng bắt được, thế là Triệu Huyền Dương hiện thân.
Loại thiên kiêu Cảnh Quốc cấp bậc như Triệu Huyền Dương xuất thủ với thiên kiêu Tề Quốc Khương Vọng, tuyệt đối không thể vô cớ xuất binh.
Bằng không hôm nay y đến bắt Khương Vọng, ngày mai Khương Mộng Hùng có thể tùy tiện tìm một cơ hội để ép giết y.
Cho nên Triệu Huyền Dương trực tiếp tuyên bố hắn thông ma, ngầm bắt chuyển thành bắt giữ công khai.
Khương Vọng hoàn toàn có thể đoán trước được, lúc này tin tức thông ma của hắn đã truyền ra, “chứng cứ” tương quan mà Trang Cao Tiện Đỗ Như Hối chuẩn bị, nói không chừng cũng đã được công bố. Những chuyện này, liền giao cho Trọng Huyền Thắng đi xử lý.
Điều hắn muốn làm, chính là dưới sự truy bắt của Triệu Huyền Dương, chạy trốn càng xa, càng lâu càng tốt, để dành cho Trọng Huyền Thắng nhiều thời gian phản ứng hơn.
Mặc dù hắn không biết, đối mặt với cái gọi là “chứng cứ phạm tội” mà quân thần Trang Cao Tiện tỉ mỉ bố trí, trong lúc vội vàng sẽ có cách nào đi rửa sạch. Nhưng nghĩ lại, Trọng Huyền Thắng sẽ luôn có cách.
Lúc ở Quan Hà đài áp đảo thiên hạ, ở trước Thái Miếu Tề Quốc được thụ phong, Khương Vọng thế nào cũng không ngờ được, mình vừa mới trải qua thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời, chớp mắt đã gặp phải sinh tử đuổi giết.
Còn tới hai lần!
Nhân sinh lên voi xuống chó mấy hồi.
Mới vừa ra khỏi Tề Quốc là một lần, mới rời khỏi Vân Quốc lại là một lần.
Lần này lại phải trốn về Trường Hà, trước đây bị Trang Cao Tiện truy sát, cũng là một đường chạy trốn tới bờ Trường Hà…
Giống như kết duyên với việc bị truy sát vậy.
Theo đúng sự thật mà nói, đối với loại chuyện “bị truy sát” này, Khương Vọng cũng đã có chút tâm đắc, mặc dù hắn chưa chắc đã nguyện ý muốn.
Đi về phía đông Trung Vực là lựa chọn vô cùng hung hiểm, bởi vì dù sao đó cũng là trong phạm vi thế lực của Cảnh Quốc.
Dù cho hắn chọn lộ tuyến có tinh diệu hơn nữa, công phu ẩn giấu tung tích có tốt đi nữa, cũng rất có thể ngoài ý muốn đụng phải cường giả Cảnh quốc nào đó, coi như bị trói ngay tại chỗ.
Nhưng đối với Khương Vọng lúc này, đây có lẽ là lựa chọn duy nhất có cơ hội trốn thoát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận