Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1896: Vung cung nhật tiễn diệt thương cẩu, khoác sao đội nguyệt lại một năm (1)

"Vung cung nhật tiễn diệt thương cẩu, khoác sao đội nguyệt lại một năm."
"Trăm kiếp sinh tử chẳng ngoảnh đầu, thế gian siêu phàm có tuyệt đỉnh!"
Trần Phác " ngày bảy tháng chín chợt nghe nghiệp sư chết ".
Viện trưởng Trần Phác của Mộ Cổ Thư Viện năm đó đã viết xuống câu thơ ngắn này, ước chừng có thể miêu tả gian nan của Đạo đồ.
Lấy hiện thế rộng lớn, mênh mông cổ xưa. Không biết bao nhiêu thiên tài tuyệt thế tre già măng mọc. Nhưng cuối cùng có bao nhiêu người có thể đứng ở tận cùng của con đường Siêu Phàm?
Những người chứng được Diễn Đạo trên thế gian,
Cái được gọi là Chân Nhân chi vương, cái được gọi là Thiên Địa chi sư!
Bọn họ được tôn kính, vượt xa những vị quốc chủ bình thường, uy danh và ân đức của bọn họ thậm chí không thể dùng từ "Thần" để hình dung.
Người được gọi là Giám chính Khâm Thiên giám Đại Tề, tên là Nguyễn Tù.
Là "Thế như biển khổ, lấy thân bơi qua", một cái danh tự đặc biệt.
Một mình đứng ở đỉnh cao của Tinh Chiêm chi thuật hiện tại, là một vị đại tông sư trên Mệnh đồ chi đạo không thể nghi ngờ, lấy tinh không như ván tinh thần như cờ, nhìn khắp thiên hạ, chỉ có vài người mới có thể sánh bằng.
Mà bây giờ, y ra trận!
Y bước một bước đi ra, từ bờ đông đến bờ tây Liên Giang, từ trên lầu xe Nhung Xung đến chiến trường Giang Âm bình nguyên, áo bào tung bay trong không trung tựa như những vì sao lấp lánh.
Chỉ cần một cái khoát tay - bầu trời trong sáng đột nhiên tối đen.
Cái gì binh sát, mây khói, ánh nắng, hay là hai trăm ngàn người đang chém giết trên chiến trường.
Bầu trời ban ngày bị xốc lên, màn đêm bị y dùng tay kéo tới.
Trên gương mặt trẻ trung đến quá phận của y gần như không lộ ra biểu cảm gì.
Núi sông chỗ y đứng chợt lay động vì y. Thiên địa cũng theo đó cảm hoài.
Kết quả là đêm che ban ngày.
Kết quả là tinh không lâm thế.
Trong tầm mắt mọi người, trên bầu trời đêm có từng vì sao sáng lên.
Mỹ lệ! Khó lường! Thần bí!
Vô số tinh thần kết thành một trương tinh đồ mênh mông vô cùng phức tạp lại hoa lệ vô cực ở trên cao không.
Tất cả những ngôi sao có thể gọi ra tên hoặc là vô danh, cũng sẽ không tiếp tục keo kiệt chói lọi của chính mình.
Tinh không cổ xưa tựa như bị y một tay kéo qua, giáng lâm nhân gian.
Sau đó…sao rơi chín tầng trời!
Đây là thắng cảnh mà rất nhiều người vĩnh thế cũng không thể quên được.
Tinh thần treo ở trong màn đêm kia, một viên tiếp nối một viên nổ tung ra.
Tinh quang như thác nước lao xuống!
Vĩnh thế tuôn trào xuống đại địa!
Ở giữa một cái chớp mắt từ trên trời cao xuống nhân gian, căn bản đã xóa bỏ đi thời gian phản ứng của mọi người!
Ai có thể miêu tả cảnh tượng hùng tráng này?
Người nào có thể hình dung một phần vạn của nó?
Nếu không thể tự thân ở trong cảnh này, không cũng cảm nhận được uy áp tuyệt thế như vậy!
Khoát tay ban ngày đã hóa đêm, vung tay lên sao rơi chín tầng trời.
Ở bên trong một cái chớp mắt như vậy, tinh quang như trụ, tựa như rừng nối thông trời đất.
Toàn bộ Giang Âm bình nguyên, thậm chí kể cả một cái Đồng Ương thành còn ở phía xa kia, tất cả đều nằm phía dưới tinh quang đả kích!
Đây chính là uy lực diệt thế!
Thống soái Trấn Quốc quân Đại Hạ, Thượng tướng quân Long Tiều, trên mặt giờ phút này đây vết máu, ghìm ngựa ở bên trong quân trận.
Hơn bốn vạn tướng sĩ Trấn Quốc quân còn sót lại, quay xung quanh người gã dưới chiến kỳ.
Thế nhưng gã không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Hiện tại dù gã muốn hành động thì cũng đã không kịp!
Mười vạn Trấn Quốc quân quân dung chỉnh tề, triển khai trận thế, gã còn có thể cầm tới tranh phong cùng Chân Quân, thế nhưng giờ phút này quân đội chiến tử hơn phân nửa, binh sát gần như hao hết, bằng một mình Long Tiều gã, cho dù là đốt người diệt hồn cũng vô lực hồi thiên.
Cho nên vào thời khắc như vậy, gã chẳng qua chỉ ngửa đầu nhìn thiên khung, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Thật đẹp a…gã nghĩ như vậy.
Gã đã thật lâu không ngắm nhìn bầu trời đêm rồi.
Thân là Thượng tướng quân Hạ quốc, người chấp chưởng Trấn Quốc quân, gã đã sớm mất đi quyền lực mê mang, lại càng không thể có được huyễn tưởng tự do.
Lần này giao phong chính diện với Lý Chính Ngôn, gã tự hỏi đã bản thân dốc hết tất cả lực lượng mà mình có thể cống hiến cho quốc gia, chỉ ngoại trừ còn chưa chiến tử mà thôi.
Mỗi một tướng sĩ Trấn Quốc quân từ trên xuống dưới cũng đều liều hết tất cả, vừa rồi đã tạo thành thương vong thảm trọng cho Trục Phong quân.
Mười vạn tướng sĩ của Trấn Quốc quân đã chiến tử hơn năm vạn, hơn bốn vạn còn sống đều là tinh binh gã tự tay luyện ra.
Binh sĩ tốt như vậy...
Những năm gần đây gã luôn lưu trú ở trong quân doanh, ba thao năm diễn, xưa nay không dám lười biếng, gã chiếu cố các tướng sĩ ăn ở như lo lắng cho cốt nhục thân sinh của mình vậy.
Mỗi một ngày trong những năm gần đây, gã đều hi vọng một ngày này không nên đến. Mỗi một ngày trong những năm gần đây, gã đều ở đây chờ cuộc chiến tranh này.
Những binh sĩ này đều vô cùng tốt, bọn họ ngày thường không hề lười biếng, đến lúc liều mạng cũng không chút lo sợ, bọn họ trùng sát với Cửu Tốt Đại Tề đến cuối cùng!
Đại Hạ dốc hết quốc lực phụng dưỡng hai quân, giờ này ngày này gã có thể nói, mỗi một tướng sĩ bên trong Trấn Quốc quân đều xứng đáng với hương thân quê cha đất tổ này.
Người sớm chiều ở chung, dùng huyết nhục lấp cương vực.
Bên trong một cái chớp mắt này, gã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Có lẽ chỉ ở thời khắc như vậy, gã có thể mê mang nhớ tới, mình cũng là một "người". Tuy là Chân Nhân đương thời, cũng là chúng sinh đông đảo.
Gã cũng sẽ có lúc yếu ớt.
Cũng cảm nhận được bất lực.
Tựa như đã rơi xuống vực sâu, trong tay chỉ có một sợi dây thừng dài bị thấm dầu. Dù nỗ lực như thế nào, giãy giụa ra làm sao, hay là cố hết sức liều mạng, chỉ có thể chậm rãi trượt xuống.
Gã suy nghĩ nhiều làm được càng nhiều, nắm được càng nhiều, bắt càng chặt hơn.
Thế nhưng lúc này, gã cũng chỉ có thể nhìn.
Sau đó gã nhìn thấy, trong màn đêm vô biên vô tận, rõ ràng in ra một cái bóng lưng.
Một bóng người không tính khôi vĩ, không quá cao to, chẳng qua là cho người ta một loại cảm thụ cổ lão.
Y ngửa mặt là bầu trời đầy sao, mà tinh thần giống như quỳ sát với y.
Y đứng dưới bầu trời đêm, võ phục màu đen như sắt đúc, lại không hề vì gió mà động.
Võ Vương Đại Hạ, Tự Kiêu!
Trên đỉnh đầu y, muôn ngàn tinh tú rủ xuống như thác đổ, đối diện y là Chân Quân Nguyễn Tù.
Y chỉ giơ một tay lên, cũng giống như Nguyễn Tù lúc trước, lặng lẽ đưa tay ra.
Bàn tay vươn ra, nâng cao vòm trời.
Bầu trời đêm vô tận không hiểu sao lại trải dài dưới chân, đại quân song phương vừa dứt tiếng chém giết như đang đứng trên trời cao.
Mọi người hoảng hốt thấy trời đất đảo lộn, bùn đất thành trời, trời cao thành bùn.
Hóa ra tất cả thiên địa đều nằm trong lòng bàn tay y.
Một chưởng này y đẩy lên, như muốn lật đổ nhân gian!
Giang Âm bình nguyên vẫn là Giang Âm bình nguyên, chiến sĩ vẫn là những chiến sĩ ấy.
Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất.
Nhưng ánh sao đầy trời đều đã cuốn ngược, vô số ngôi sao từng cái ảm diệt, đêm tối bị đánh trở về trời trong!
Ánh nắng ban mai ngàn dặm, chiếu rọi khắp bình nguyên.
Gió lớn cuốn tàn cờ, thật là một bức tranh sơn hà hùng tráng!
Một thân Tự Kiêu, lấy gì để xưng "Võ Vương"?
Dùng võ thủ cương cực, chống đỡ lấy xã tắc!
Người này mạnh mẽ, tuyệt không bởi vì thực lực quốc gia mà suy yếu. Khí thế của y như nuốt vạn dặm.
Đối mặt với kẻ mạnh mẽ như vậy, Nguyễn Tù chỉ tiến lên một bước.
Trâm ngọc đen tuyền giữ chặt mái tóc dài, từng đường nét tinh đồ phức tạp trải rộng theo bước chân y. Một chân đạp xuống, trời đất như hợp nhất, bốn phương cũng dựng thẳng. Chỉ trong tích tắc, một lồng giam tinh tú vuông vức được hình thành trên vòm trời cao, giam cầm cả Tự Kiêu lẫn y lại.
Lồng giam tinh tú biến mất trong chớp mắt, lúc xuất hiện lại chỉ có ánh sao lóe lên ở chỗ vòm trời rất xa!
Hai vị Chân Quân chỉ giao đấu một chiêu trước mặt mọi người, nhưng lại để lại trong lòng người xem sóng dữ không thể tan đi.
Hai vị cường giả Diễn Đạo giao tranh long trời lở đất, chẳng biết đã đánh đến phương nào.
Nhưng trận chiến trên Giang Âm bình nguyên vẫn chưa kết thúc!
Hay nói đúng hơn, thời khắc then chốt nhất đã sắp sửa đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận