Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2350: Thứ cho ta không phụng chiếu

Khuyển Ứng Dương vẫn luôn cho rằng phía sau cái chết của Khuyển Hi Tái không phải là Vũ gia thì cũng là Viên gia. Chỉ khổ nỗi không lấy ra được chứng cứ, lại có Chu gia ở giữa hòa giả, chỉ đành bỏ qua.
Hắn mượn chuyện đại náo Ma Vân thành, đương nhiên là để chấp hành ý chí của Thiên Yêu Lộc Tây Minh, dò xét hư thực của Thiên Tức hoang nguyên. Nhưng khi ấy cơn phẫn nộ của hắn cũng thật sự là chân tình thực cảm.
Về sau Khuyển Thọ Tằng điều tra phát hiện, Ngũ Chu hoàng tệ mà thị vệ tùy thân của Khuyển Hi Tái mang theo đã chuyển qua tay Sài A Tứ. Sài A Tứ lại có mối thù thân thích với Khuyển gia.
Một thiếu niên Khuyển tộc ẩn nhẫn nhiều năm mưu đồ báo thù, cốt truyện như ẩn như hiện được phác họa ra.
Hắn không có năng lực trực tiếp nhúng tay vào thế giới Thần Tiêu như mấy vị Thiên Yêu kia, không ai kiên nhẫn giảng giải cho hắn tình huống bên trong, ví như Khương Vọng ẩn thân trong gương của ai, bại lộ thân phận gì, bại lộ như thế nào...
Sau khi thiên ngoại vô tà, thủ đoạn của Thiên Yêu cũng phải rút lui. Hắn càng mù tịt đối với tình hình trong thế giới Thần Tiêu.
Mãi cho đến gần đây Phong Thần đài chiêu mộ hắn tiến vào thế giới Thần Tiêu, hắn mới biết được cái tên Khương Vọng này.
Lộc Tây Minh không thể nào âm thầm truyền tin tức gì cho hắn trước mặt các Thiên Yêu khác. Mọi thứ đều không thể nói ra.
Ngay khi hắn vừa tiến vào thế giới Thần Tiêu đã bị Hùng Tam Tư vừa thành Linh tộc đánh lén. Đương nhiên sau đó cũng phát hiện Sài A Tứ, nhưng vì nóng lòng đuổi theo bảo vệ Lộc Thất Lang nên không lập tức trừng phạt tên tiểu yêu này, chỉ lưu lại một chút thủ đoạn nhỏ trên người Tật Phong Sát Kiếm, đợi sau khi trở về sẽ từ từ tra tấn.
Hắn không thể nào ngờ được, hắn sẽ nhìn thấy Yêu chinh của Khuyển Hi Tái ở chỗ Khương Vọng!
Con mắt đại biểu cho thần thông thiên phú của Khuyển Hi Tái, con mắt này lộ rõ tiềm lực của Khuyển Hi Tái, bị Khương Vọng xem như ám khí, lấy thần thông bao bọc rồi sau đó đánh úp lại... lại bị chính tay hắn đập nát.
Dấu vết cuối cùng của Khuyển Hi Tái trên thế giới này cứ như vậy mà biến mất.
Mà ngoài cơn thịnh nộ ra, hắn còn phải đề phòng "chú sát" mà Khương Vọng đã nói!
Khuyển Hi Tái là hậu duệ của Khuyển Ứng Dương, lợi dụng thi thể của Khuyển Hi Tái có quá nhiều phương pháp có thể liên lụy đến hắn.
Dù sao Khương Vọng cũng là thiên kiêu Nhân tộc nổi tiếng xa gần, không chừng trên người ẩn giấu thủ đoạn gì đó có thể uy hiếp đến Chân Yêu - đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước hắn lựa chọn đè ép chứ không đối đầu trực diện.
Có lẽ chỉ trong chớp mắt hắn đã nhìn thấu con mắt dọc này. Sự thật chứng minh hắn đã làm một việc vô dụng, con mắt này không gia trì thủ đoạn gì đủ ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng chính bước dư thừa này đã khiến hắn bỏ lỡ cơ hội ngăn cản Khương Vọng rời đi!
Dưới sự trợ giúp của Tri Văn chung, Khương Vọng đã nắm chắc khả năng từ đây đạt đến bờ bên kia, bước lên cầu nối từ Thần Tiêu Võ An thành kéo dài đến Võ An thành của lòng chảo văn minh.
Đó là mối liên hệ chỉ thuộc về hai tòa thành trì, là một loại khả năng tồn tại trong thế giới Thần Tiêu.
Giờ phút này, Khương Vọng đang trong khả năng huyền diệu khôn lường, không nằm trong thời không thực sự có thể cảm nhận được.
Cho dù là Khuyển Hi Tái, một Chân Yêu đương thời, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo!
Nhưng trong thế giới Thần Tiêu này không phải chỉ có Chân Yêu đương thời, không phải chỉ có Khuyển Hi Tái.
Trên thần sơn kia, Thiên Yêu pháp đàn ánh lửa ngập trời, hư ảnh tòa thành trì hùng vĩ kia trông như từ hư ảo mà thành chân thực, bước vào hiện thực - đương nhiên tạo dựng một tòa hùng thành sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng nếu hư ảnh hùng thành này thật sự hạ xuống, quy tắc hiện thế sẽ bắt rễ ở nơi đây!
Tựa như lòng chảo văn minh đối với Yêu giới.
Thậm chí, chỉ cần Võ An thành của Thần Tiêu và Võ An thành của lòng chảo văn minh liên hệ với nhau, cường giả Nhân tộc sẽ có lối vào để can thiệp đến thế giới Thần Tiêu. Khương Vọng đang trong khả năng, sẽ có cơ hội được cường giả Nhân tộc đón đi.
Nhưng vào lúc này...
Hổ Thái Tuế đang nghênh đón khiêu chiến của chư thần, trong cuộc giết chóc dường như vĩnh viễn không ngừng, đột nhiên xoay người lại! Muốn đồ thần chỉ cần ánh mắt quét qua, hắn lại cố ý giơ tay ra, xuyên vào trong bí ẩn, nắm chắc quỹ tích trong tối tăm kia, bắt được một cây cầu... sắp đến bờ bên kia.
Bấy nhiêu chuyện sinh ra, một tay đã xóa bỏ!
Tuy rằng không thể đo lường bằng khoảng cách. Nhưng nếu muốn miêu tả, cây cầu kéo dài từ Võ An thành của thế giới Thần Tiêu đến Võ An thành ở lòng chảo văn minh, có lẽ chỉ còn thiếu mấy ngàn trượng cuối cùng. Cây càu sắp thành lại đứt gãy ở đây, vĩnh viễn không thể nối tiếp.
Truy đuổi Tri Văn chung, tìm kiếm được khả năng bí ẩn, lập tức can thiệp vào trong đó, cưỡng ép xóa đi loại khả năng này, nếu không có tầm mắt của Thiên Yêu, thì thật sự không đủ để làm việc này.
Mà dù có tầm mắt Thiên Yêu, Hổ Thái Tuế chỉ nắm một cái như vậy, thân thể Chu Huyền mà hắn điều khiển cũng lập tức sa sút khí huyết, khóe mắt cũng sinh ra nếp nhăn!
Yêu tộc tranh đấu với Yêu tộc là thịt nát trong nồi, liên quan tới Nhân tộc là hết vui.
Đây là nguyên nhân hắn tạm hoãn đồ thần, ra tay cắt đứt cây cầu.
Cùng lúc lúc hắn xuất thủ, chư thần trong Vạn Thần hải cũng ăn ý tạm dừng công kích đối với hắn, dừng hành động kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên giết đến Thiên Yêu pháp đàn. Chỉ trong nháy mắt tất cả xé nát tượng thần Vô Diện, cũng lại một lần nữa dập tắt ánh lửa đang bùng cháy trong Thiên Yêu pháp đàn.
Ảo ảnh thành trì lơ lửng trên không Thiên Yêu pháp đàn kia, tựa như một miếng biển bị gió thổi vỡ tan.
Văn minh nhân loại chẳng thể cắm rễ ở thế giới này.
"Ư... Hự... A..."
Hùng Tam Tư kia gần như đã bị lãng quên, ngã gục trong biển mây, không thể rơi xuống trước lực lượng của Hổ Thái Tuế, giờ phút này toàn thân co rúm lại thành một hối, run rẩy không ngừng. Hắn dùng một con mắt phải, nhìn chòng chọc vào cảnh tượng mờ ảo của tòa thành trì kia, trong cổ họng phát ra âm thanh cực kỳ thống khổ...
Cũng quả thật là bị xem nhẹ.
Sau khi nguy cơ thành trì Nhân tộc bén rễ ở thế giới Thần Tiêu bị xóa sạch, chư thần lại xông lên Thiên Yêu pháp đàn, một lần nữa giết về phía Hổ Thái Tuế!
Hổ Thái Tuế vẫn không chút hoang mang xâm chiếm Phong Thần đài của thế giới Thần Tiêu, dành cho những vị thần đáng thương này ánh mắt nhìn từ trên cao xuống.
Nhưng hắn liếc mắt nhìn xuống, tượng thần đang bị nhìn vào tuy quả thật khói đen cuồn cuộn, thần lực hỗn loạn, nhưng không lập tức tiêu tán.
Hổ Thái Tuế ý thức được có điều bất thường.
Không phải là thân thể hắn đang điều khiển quá suy yếu, lực lượng không bằng trước kia.
Hắn muốn diệt trừ những tượng thần này, chỉ cần điều chỉnh sơ qua cấu trúc thần lực của chúng, không cần quá nhiều lực lượng.
Là chính những tượng thần này đã xảy ra biến đổi mang tính căn bản!
Thiên Yêu pháp đàn?
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trên Thiên Yêu pháp đàn, trong cái đỉnh đồng khổng lồ kia, đột nhiên phát ra âm thanh to lớn, tựa như tiếng tim đập.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Tiếng tim đập này ảnh hưởng đến toàn bộ tượng thần trong Vạn Thần hải!
"Hổ..."
Tượng thần khói đen cuồn cuộn kia mở miệng.
"Thái..."
Tượng thần thứ hai nói tiếp.
Tượng thần thứ ba mở miệng:
"Tuế..."
Sau đó là bức tượng thứ tư, thứ năm, thứ sáu... đều lên tiếng theo một phương thức nối tiếp, lại không hề trì trệ.
Điều này chứng tỏ, có lẽ giờ phút này chúng đang tuân theo cùng một ý chí!
"Ngươi có biết Vạn Thần hải này là chuẩn bị cho ai không?"
Thậm chí không chỉ ở thế giới Thần Tiêu, ngay cả bên ngoài Ma Vân thành của Yêu giới, giọng nói của Huyền Nam Công cũng đồng thời vang dội, đập lên dãy núi do Hổ Thái Tuế hóa thành.
Huyền Nam Công ở ngoài Ma Vân thành Yêu giới cùng ngàn vạn tượng thần trong thế giới Thần Tiêu cùng lúc cất tiếng:
"Quay đầu là bờ, chưa muộn đâu!"
Âm thanh hùng vĩ này vang vọng đồng thời chấn động cả hai giới.
Trên người Chu Huyền ở thế giới Thần Tiêu, Hổ Thái Tuế trong Ma Vân thành, từng người giẫm lên Phong Thần đài đã trải rộng linh văn, trong lúc nhất thời khí phách ngập trời, đồng thời đáp lại:
"Mặc kệ trước đây chuẩn bị cho ai, bây giờ là chuẩn bị cho ta! Ngươi có ý kiến gì không?"
Trong thế giới Thần Tiêu, mấy ngàn tượng thần ở Thiên Yêu pháp đàn đã thay đổi, bị tiếng tim đập hùng hồn kia ảnh hưởng, lại một lần nữa phát động tấn công Hổ Thái Tuế.
Lần này ánh mắt của Hổ Thái Tuế đảo tới, căn bản là không thể thay đổi cấu tạo thần lực của những tượng thần này, không cách nào nhìn chết thần linh. Cũng chỉ có thể giang hai tay, tụ khí thành đao, điên chuồng chém giết với mấy ngàn tượng thần này ! thanh kiếm mỏng của Chu Huyền đã sớm bị hắn vứt bỏ.
Ý chí của Thiên Yêu thao túng mấy ngàn Mao Thần và ý chí của Thiên Yêu thao túng một Chân Yêu, rốt cuộc ai cao hơn một bậc?
Trong thế giới Thần Tiêu, có lẽ đang chờ đợi một đáp án.
Mà trên bầu trời Ma Vân thành, một lão già râu tóc bạc trắng, mi tâm có hoa văn vân lôi, lại đang đạp điện đi đến.
Đương nhiên hắn chính là người chấp chưởng Phong Thần đài hiện tại, chỉ nhận lệnh từ Yêu Hoàng, nắm giữ quyền hành cực lớn lại thần bí khó lường, Huyền Nam Công!
Giọng nói của hắn xuyên thấu "bầu trời" do một tay của Hổ Thái Tuế bao trùm, vang lên trong phạm vi nhỏ này, vọng tới bên tai mấy vị Thiên Yêu:
"Phụng di chỉ của Nguyên Hy Đại Đế!"
Tiếng này vừa cất lên, Thiền Pháp Duyên, Cơ Kỷ Tính Không, Lộc Tây Minh vốn đang lạnh nhạt đứng ngoài quan sát đều mất mặt chấn động!
Bố trí của Phong Thần đài trong Thần Tiêu thế giới lại liên quan đến vị Yêu Hoàng tuyệt đại kia sao?
Mấy ngàn Mao Thần trong Thần Tiêu thế giới, trong thời gian ngắn không thể chém giết phân thắng bại với thân thể Chu Huyền do Hổ Thái Tuế khống chế.
Tuy Huyền Nam Công đã phá vỡ phong tỏa khoảng cách, kịp thời chạy đến Ma Vân thành, nhưng muốn phá vỡ tầng phong tỏa cuối cùng của Hổ Thái Tuế trước khi hắn triệt để chiếm đoạt Thiên Tức Phong Thần đài, e rằng đã không còn kịp .
Cho nên bất đắc dĩ phải "tuyên chỉ".
Chiếu chỉ này cực kỳ quan trọng, cho nên chỉ có thể để mấy vị Thiên Yêu ở đây nghe được, không cho kẻ khác cùng nghe thấy.
Nhưng Hổ Thái Tuế chỉ nhướng mày một cái, động tác xâm chiếm Phong Thần đài không dừng lại nửa phần, ngoảnh mặt làm ngơ!
Huyền Nam Công giận dữ:
"Chiếu chỉ của Nguyên Hy Đại Đế, ngươi dám không tuân sao?!"
Hổ Thái Tuế không ngừng động tác, nhe răng cười:
"Chưa nói đến thật hay giả..."
Vụt!
Huyền Nam Công tiện tay phất nát thời gian, thăm dò vào trong dòng thời gian hỗn loạn, lấy ra một quyển chiếu thư bay ra từ trong thời gian. Khí tức chí tôn chí quý trên đó, quả thật không thể giả được.
Hổ Thái Tuế nuốt nửa câu sau xuống, tiếp tục nói:
"Mỗi triều Thiên tử mỗi triều thần dân! Đúng là Nguyên Hy Đại Đế có công lao chưa từng có đối với Yêu tộc. Nhưng ta chưởng quản Tử Vu khâu lăng, một lòng vì đại cục Yêu tộc, nếu không phải mệnh lệnh của Yêu Hoàng đương thời thì không thể nhận được! Nếu Huyền Nam Công ngươi xin bệ hạ hạ chiếu, ta sẽ làm theo. Còn về di chiếu của Yêu Hoàng đời thứ ba... Hừ! Bậc di lão tuân theo, chứ ta há có thể tuân theo?"
Chính Hổ Thái Tuế hắn mới là trụ cột của Yêu tộc, trung thành với Thái Cổ hoàng thành, Huyền Nam Công là bậc di lão đời trước, là ung nhọt của Yêu tộc còn sót lại từ thế hệ trước. Mấy vị Thiên Yêu có mặt ở đây định giúp ai, còn cần phải cân nhắc cho kỹ mới được.
Đương nhiên Huyền Nam Công nghe hiểu được cách dùng từ hiểm ác của hắn, vẻ mặt âm trầm:
"Bệ hạ đang bế quan, làm sao có thể để chuyện này quấy nhiễu?"
"Vậy thì im miệng cho bản tôn!"
Hổ Thái Tuế vung tay áo lên, xung quanh quyền ngược lại với Huyền Nam Công:
"Nếu không sau khi bản tôn sẽ bước lên đỉnh cao nhất, sẽ bắt ngươi quỳ rượu!"
Quỳ rượu là một loại truyền thống của Yêu tộc, là nỗi nhục của bên thắng đối với kẻ thất bại. Kẻ bại phải quỳ trên mặt đất, lấy trán làm khay, dâng rượu cho bên thắng, biểu thị tâm phục khẩu phục, vĩnh viễn không lỗ mãng.
Dù thế nào đi nữa, nói chuyện quỳ rượu với một vị Thiên Yêu như vậy cũng quá kiêu ngạo. Rõ ràng là khích Huyền Nam Công liều mạng.
Sau khi nhìn thấy con đường lên tuyệt đỉnh, Hổ Thái Tuế cũng rất tò mò về thực lực của mình ở giai đoạn này!
Thậm chí... nếu phải đánh giết Huyền Nam Công, triệt để nắm chắc Phong Thần đài, cho dù Yêu Hoàng xuất quan, cũng đã muộn màng! Bất kể suy xét theo phương diện nào đi nữa, làm sao Yêu Hoàng đương kim có thể vì một vị Thiên Yêu đã chết mà nghiêm trị Thiên Yêu đã nhìn thấy con đường tuyệt đỉnh?
Trong thế giới Thần Tiêu, đối mặt với chư thần do Huyền Nam Công khống chế, giọng nói của hắn càng thêm ngông cuồng:
"Nguyên Hy thì sao? Xưa nào bằng nay, nay ắt thắng xưa! Ta khai sáng Linh tộc, làm phong phú thêm tiềm lực Yêu giới, đặt chân lên tuyệt đỉnh, khai phá ra khả năng hoàn toàn mới cho Yêu tộc. Vạn vạn năm sau quay đầu nhìn lại, chưa chắc công tích đã không bằng hắn! Huyền Nam Công! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi nghĩ xem có đúng hay không?!"
Thế công của chư thần trong thế giới Thần Tiêu càng mạnh mẽ .
Huyền Nam Công trong Ma Vân thành lại lạnh lùng nhìn Hổ Thái Tuế:
"Trời muốn hắn chết, tất sẽ khiến hắn phát cuồng! Hổ Thái Tuế, ngươi làm vậy là tự tìm đường chết!"
"Ha ha ha ha!"
Hổ Thái Tuế cười lớn điên cuồng, thế quyền như núi lớn chấn động thế gian, khí thế mang sức mạnh ngất trời:
"Hổ Thái Tuế cả đời không biết chết là gì, lại nói đường chết với ta!"
Cuồng cũng là hắn, ác cũng là hắn, âm hiểm cũng là hắn, điên loạn cũng là hắn.
Thật ra hắn không có hình tượng cố định, cả đời chỉ mong đạt được mục đích, mặc kệ thủ đoạn ra sao.
Lúc này muốn dùng cuồng ý này, kiêu ngạo diệt sát Huyền Nam Công.
Nhưng chợt có một bàn tay vàng rực đưa tới, ngăn cản nắm đấm của hắn.
Ngay trong khoảnh khắc chưởng và quyền giằng co, trước khi toàn lực va chạm đều tự tản ra.
Thiền Pháp Duyên bước ra, chậm rãi nói:
"Hổ Thiên Tôn sao lại oán khí nặng nề như vậy? Không ngại nghe thử... di chỉ của Nguyên Hy Đại Đế như thế nào."
Thiền Pháp Duyên là vì Tri Văn chung...
Hổ Thái Tuế trong đầu vừa lóe lên ý niệm như vậy, đang muốn lấy việc Tri Văn chung trong thế giới Thần Tiêu ra đả động Cổ Nan sơn. Bỗng nhiên một luồng kiếm chỉ ép sát mi tâm, Lộc Tây Minh đâm ngón tay sắc bén tới, buộc hắn phải lùi ra sau nửa tấc!
"Hàng xóm tốt, ta cũng thật sự không muốn đối địch với ngươi."
Lộc Tây Minh nhỏ giọng nói:
"Chỉ có điều vì đại cục của tộc Yêu, dù sao ngươi cũng phải để Huyền Nam công tuyên thánh chỉ xong, xem Nguyên Hy đại đế có bố cục gì, để ta có thể xem xét chứ?"
Hổ Thái Tuế giận dữ khó kìm nén nổi. Bố cục Phong Thần đài ở thế giới Thần Tiêu, có bao giờ nói cho ngươi biết? Khi Lộc Tây Minh ngươi hạ cờ đoạt Thần anh, có nghĩ gì tới đại cục? Giờ mới đến nói đại cục!
Nhưng nổi giận cũng chẳng ích gì. Trong thế giới Thần Tiêu còn có một Lộc Thất Lang, có lẽ có thể coi như quân cờ để đàm phán với Lộc Tây Minh.
Hắn còn đang nghĩ ngợi thì phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng, cẳng chân của Kỷ Tính Không bước ra từ bóng tối, một cước đá văng thân hình đang bị Lộc Tây Minh lay động, đạp xuống Phong Thần đài!
"Ngươi xuống trước đi!"
Kỷ Tính Không chen chúc trên Thiên Tức Phong Thần đài, giậm chân chặn yêu văn đã lan tràn đến mặt đài, không khỏi có phần hả hê nói:
"Phật gia không ức hiếp ngươi, tiến trình xâm nhập Thiên Tức Phong Thần đài này chỉ tạm dừng, không bị đánh tan. Nhưng nếu bàn cờ Thần Tiêu này liên quan đến di mệnh của Nguyên Hy đại đế, ngươi còn chẳng buồn nghe, như vậy có phải là không đủ lễ phép hay không?"
Trong lúc nhất thời ba vị Thiên Yêu đều ra tay.
Rầm rầm rầm!
Phong ấn của Hổ Thái Tuế cũng bị đánh vỡ, Huyền Nam Công bước vào Ma Vân thành, đi đến trước mặt hắn!
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đối với hành vi quần ẩu như chó điên của đám Thiên Yêu này, trong lòng Hổ Thái Tuế giận dữ, nhưng ngược lại còn cất tiếng cười to:
"Các vị đồng liêu nói đúng, ngược lại là ta suy nghĩ không chu toàn! Di mệnh của Nguyên Hy Đại Đế, sao ta lại không nghe thử một lần?"
Nhìn Huyền Nam công nói:
"Thế giới Thần Tiêu, mở rộng tự do, không gì khác hơn là mỗi bên hạ cờ, mỗi bên tự có mục tiêu theo đuổi! Ngươi hãy nói đi, mấy năm nay Phong Thần đài lén lút truyền thần lực cho thế giới Thần Tiêu rốt cuộc là vì việc gì? Đại kế gì mà lại muốn giấu Thiên Tôn chúng ta, lại bảo ta tránh đường?"
Thái độ này đã coi Huyền Nam công trở thành một tên tiểu tốt truyền lời. Cứ như từ đầu đến cuối luôn cùng phe với bọn Lộc Tây Minh, còn Huyền Nam Công mới là người bị vây công.
Huyền Nam công lại không tỏ ra giận dữ, bởi vì hắn biết Hổ Thái Tuế vốn không thể tranh giành được!
"Không phải bảo ngươi nhường, mà là bảo ngươi đừng tranh giành."
Hắn giơ tay cầm lấy quyển di chiếu kia, khẳng định một câu như thế rồi mới trang trọng nói:
"Năm đó Nguyên Hy Đại Đế bị Nhất Chân Đạo Chủ của Nhân tộc hành thích, Vũ Trinh Đại Tổ từ Hỗn Độn hải trở về, xuất hiện kịp thời, liên thủ với Nguyên Hy Đại Đế, đánh lui Nhất Chân Đạo Chủ. Về sau Vũ Trinh Đại Tổ tự lập Thiên Yêu pháp đàn, hoàn thiện Thần Tiêu thế giới của mình, việc này chư vị đều đã biết.
Khi còn sống Nguyên Hy Đại Đế nhiều lần hoài niệm Vũ Trinh Đại Tổ, điều này cũng được ghi lại trong sử sách.
Nhưng không tiện ghi chép rõ ràng, sợ bị Nhân tộc phá hoại, đó là chuyện...
Nguyên Hy đại đế không muốn Vũ Trinh Đại Tổ cứ thế tiêu vong, không muốn Yêu tộc vĩnh viễn mất đi trụ cột.
Vì thế bố cục trong thế giới Thần Tiêu, xây dựng Vạn Thần hải, tạo ra một pho tượng Thần Vương cho hắn, chờ đợi thế giới Thần Tiêu viên mãn, linh tính của Vũ Trinh Đại Tổ trở về, mượn lực lượng thần đạo khắp thiên hạ, sắc phong hắn làm Vô Thượng Tôn Thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận