Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 530: Quá chậm

Bất kể người khác gọi giá bao nhiêu, bên này đều tăng thêm một ngàn đạo nguyên thạch. Bỏ tiền ra bất chấp như vậy, dư sức đẩy lùi phần lớn người cạnh tranh. Trọng Huyền Thắng dùng sách lược này, đã "Khuyên” được những người có ý với Thất Tuệ Hoa lùi bước.
Lúc giá bán được hét tới giá ba trăm lẻ một ngàn đạo nguyên thạch, nghe thấy tiếng người hầu ngoài cửa kêu lên: "Ai ai, Bảo công tử, đừng!"
Rầm!
Cửa phòng bị một cước đá văng, Bảo Trọng Thanh sải bước đi vào.
"Mập mạp chết bầm, ta biết ngay là ngươi!"
Nhờ người hầu Bách Bảo Các đã cố ý kêu lên báo trước, giúp Trọng Huyền Thắng có thời gian kịp phản ứng. Họ không cản được Bảo Trọng Thanh, chỉ nhắc được bằng cách này thôi.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại chẳng làm gì, vẫn lười biếng tựa vào ghế mềm, mông chẳng hề xê dịch lấy một phân, chỉ khẽ vẫy tay: "Khỏe không, Bảo mặt rỗ!"
Bảo Trọng Thanh giận dữ: "Ngươi cố tình ghim ta phải không? Ngươi biết ta ở đây? Thấy ghét ta? Cố tình tăng giá chơi ta?"
Đi theo sau lưng Bảo Trọng Thanh có vài người quen biết cũ, Phúc Hải Thủ Yến Nhị và Bình Tây song sát. Chắc là dạo này mới luyện được cái gì đó, nên khi vào phòng thấy Khương Vọng, rất có kích động muốn xông lên thử.
Khương Vọng đang bận suy nghĩ chuyện Diễn Đạo Đài, cơ bản là không có thời gian quan tâm náo nhiệt. Chỉ tiện tay bắn ra một đóa diễm hoa, diễm hoa nổ tung giữa không trung, ánh lửa không tản đi, ngược lại đan vào với nhau, hóa thành một con diễm tước. Diễm tước linh động vỗ cánh, đậu xuống cánh tay vừa giơ ra của Khương Vọng, cúi đầu rỉa lông.
Khương Vọng trở tay nắm lấy diễm tước vào bàn tay.
Yến Nhị và Bình Tây song sát trong nháy mắt thu mắt về, ngoan ngoãn hạ mắt, dáng vẻ hết sức ngoan thuận.
Chiêu này của Khương Vọng đã thể hiện khả năng khống chế đạo thuật hành hỏa đến mức kinh người. Bọn họ tiến bộ, Khương Vọng còn tiến bộ đáng sợ hơn. Lúc ấy ở ngoài Hà Sơn biệt phủ, bọn họ còn đấu được mấy chiêu với Khương Vọng, nhưng bây giờ e là không có tư cách đi giao thủ!
Lúc thăm dò hỏa chi đồ đằng, trước khi tu luyện Hỏa Nguyên Đồ Điển, Khương Vọng đúng là vẫn còn chưa đạt tới trình độ này. Cuộc chiến đấu với Tả Quang Thù, đã mang tới cho hắn sự dẫn dắt rất lớn.
Lúc này hắn ra tay, chỉ là để tránh phiền. Mặt Bảo Trọng Thanh hắn đã vả rồi, không có động lực đi vả nữa.
Xuất một chiêu xong, tiếp tục suy nghĩ chuyện riêng.
Mấy trăm đạo nguyên thạch đập xuống đổi lấy bí thuật cũng chỉ được sáu mươi lăm điểm pháp, khó khăn lắm mới đẩy được tổng điểm lên hai ngàn ba.
Bỏ qua yếu tố hiếm thấy, chất lượng của mấy bí thuật này, cơ bản chả đáng lấy một đồng. Quy tắc của Thái Hư ảo cảnh Diễn Đạo Đài rõ ràng là muốn khích lệ tính độc chế của công pháp, bí thuật.
Bên kia, cuộc ‘giao phong’ giữa các công tử ca cấp cao Lâm Truy vẫn còn tiếp tục.
Thấy Bảo Trọng Thanh khí thế hung hăng, Trọng Huyền Thắng chỉ cười, hỏi: "Không kêu được giá nữa?? Thiếu tiền dùng hả, Bảo công tử?"
Câu hỏi cố tình chọc giận này lại làm Bảo Trọng Thanh tỉnh táo lại, nhất là ánh mắt của hắn không hề tệ, nhìn ra được thực lực của Khương Vọng mạnh hơn mình, đám thủ hạ của mình không làm gì được.
Đương nhiên ngoài mặt không thể hiện là mình kiêng kỵ, chỉ lạnh lùng đáp trả: "Xem ra đấu một trận với Vương Di Ngô, đã giúp ngươi dồi dào hơn trước, không còn là hai tay trống không đi tham gia phát mãi nữa?"
Hắn đây là cố tình chọc vào"Vết thương cũ” của Trọng Huyền Thắng. Hồi trước, có một lần Trọng Huyền Thắng tham gia phát mãi, gặp được món mình yêu thích, buông lời mình nhất định sẽ thu lấy vào tay, nhưng kết quả bị người ta dùng đạo nguyên thạch đập cho lùi bước. Câu chuyện đó cũng trở thành một trong những minh chứng rõ ràng nhất chứng tỏ Trọng Huyền Thắng không được coi trọng.
Bảo gia với Trọng Huyền gia đã tranh đấu nhiều đời, rất biết cách ‘tổn thương lẫn nhau’.
"Bốn trăm ngàn đạo nguyên thạch!" Bảo Trọng Thanh hô.
Người hầu chuyên phục vụ cho hắn lập tức gọi giá mới, người hầu phục vụ Trọng Huyền Thắng thì nhìn Trọng Huyền Thắng một cái xong, không chút do dự lại tăng thêm một ngàn.
Bảo vật tăng thọ chia làm hai loại, một loại là có thể giúp vượt qua thọ hạn, một loại thì không. Cái đầu đương nhiên trân quý hơn cái sau rất nhiều, cũng càng thêm hiếm quý, chỉ có thể gặp không thể cầu.
Con người ai cũng có thọ hạn, vì bệnh tật, hao tổn vân vân, hầu như không ai có thể bình thường sống qua thọ hạn. Nên bảo vật tăng thọ thật ra đều chỉ giúp để "Đền bù" thọ hạn. Dưỡng Niên Đan và thọ quả Khương Vọng từng dùng, cũng là như vậy.
Nếu thọ hạn bị thiếu mười năm, có ăn thọ quả hai mươi năm, thì cũng chỉ bổ túc được mười năm thiếu đó, chứ không thể vượt qua thọ hạn.
Thất Tuệ Hoa cũng thuộc vào loại này. Mặc dù cũng rất trân quý, nhưng giá lúc này đã cao hơn giá trị thực quá nhiều.
Khi thương mãi, thỉnh thoảng sẽ xảy ra loại chuyện này, khách hàng đấu nhau một hồi đâm ra háo thắng, không tiếc ném thiên kim. Tranh đây là tranh nhau mặt mũi, họ chẳng để tâm món đồ trị giá bao nhiêu tiền, thứ họ muốn là cảm giác đè bẹp đối thủ.
Bảo Trọng Thanh và Trọng Huyền Thắng lúc này có vẻ chính là như vậy.
Nhưng Bảo Trọng Thanh lại nở nụ cười giảo hoạt: "Nhường cho ngươi đó! Trọng Huyền gia tài hùng thế lớn, nguyện ý tiêu tiền như rác cho người ta có gì không hay đâu! Ta sẽ phái người đi Đông vương cốc mua, chả tới hai trăm ngàn đạo nguyên thạch!"
Hắn muốn mua Thất Tuệ Hoa, là để lôi kéo một tộc lão. Số lượng Thất Tuệ Hoa Đông Vương cốc sản xuất mỗi năm có hạn, đương nhiên không dễ gì mua được, nhưng nếu chịu trả giá cao, sẽ luôn có người đồng ý ra tay.
Hắn lúc này giống thừa lúc Trọng Huyền Thắng "Đấu khí" với mình, tiện thể đào cho Trọng Huyền Thắng một cái hố.
Nhưng hắn không biết, cả người bán lẫn người mua "Thất Tuệ Hoa" đều là Trọng Huyền Thắng, nên lượng đạo nguyên thạch Trọng Huyền Thắng thật sự phải bỏ ra chả có bao nhiêu.
"Chỉ có Bảo gia các ngươi mới đi để ý tí tiền lẻ này. Ta thích thì ta mua, đơn giản thế thôi, dù kẻ đấu giá với ta là một con chó, ta cũng vẫn sẽ làm như thế!"
Trọng Huyền Thắng đầy vẻ vân đạm phong khinh, chẳng có gì quan trọng: "Dù gì xa mã hành của các ngươi cũng mới bồi thường cho ta rất nhiều mà."
Chỉ một câu, đã lại thổi bùng ngọn lửa giận của Bảo Trọng Thanh lên vèo vèo.
Xa mã hành của Bảo thị, vì Tô Xa đột nhiên nổi khùng ở ngoài thành Lâm Truy, khiến bọn họ phải bồi thường một số tiền rất lớn.
Mặt Bảo Trọng Thanh sầm xuống: "Nhìn dáng vẻ ngươi chắc còn nhiều lắm nhỉ?"
Lúc này, cái giá bốn trăm lẻ một ngàn đạo nguyên thạch, sau ba lần kêu giá, đã kết thúc. "Thất Tuệ Hoa" đã tìm được chủ nhân.
"Không phiền ngươi bận tâm." Trọng Huyền Thắng liếc thủy nguyệt kính một cái: "Còn việc gì không?"
Bảo Trọng Thanh không nói gì nữa, phất tay áo bỏ đi.
Người của Bách Bảo Các nhanh chóng dọn dẹp cửa phòng, đưa "Thất Tuệ Hoa" tới.
Trọng Huyền Thắng tiện tay đưa "Thất Tuệ Hoa" cho Khương Vọng, Khương Vọng cũng làm bộ nhai nhai mấy cái, nuốt vào.
"Thấy thế nào?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
"Hiệu quả rất tốt!" Khương Vọng hài lòng.
Hiệu quả cái rắm ấy!
"Vậy đi thôi." Trọng Huyền Thắng đứng dậy.
Mặc kệ đám người Bách Bảo Các, ba người cứ thế rời khỏi. Đạo nguyên thạch tự sẽ có người mang tới trả sau.
Thế là, quá trình bổ sung thọ hạn cho Khương Vọng đã vô cùng rõ ràng, chấp bất cứ ai đi điều tra. Chỉ cần bên Điền Hòa không xảy ra vấn đề, Điền An Bình sẽ không nghi ngờ gì lên đầu hắn nữa.
Rời khỏi Bách Bảo Các, trong xe ngựa.
"Ngươi mới đánh bài gì với Bảo Trọng Thanh thế?" Khương Vọng không nhịn được hỏi.
Trọng Huyền Thắng kinh ngạc nhìn hắn: "Ngay cả ngươi cũng nhìn ra?"
Khương Vọng: ...
"Bây giờ ta đánh ngươi có phải có chút thắng mà không võ không?" Khương Vọng hỏi.
"Ha ha ha ha." Trọng Huyền Thắng rất vui vẻ, cười giải thích: "Hắn đồng ý xử lý hoàn toàn chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân cho ta, điều kiện là hắn muốn chia một chén canh, nhưng bị ta từ chối!"
Bây giờ thấy Tụ Bảo thương hội tan rã, Vương Di Ngô chuyển về thế thủ, mới muốn cắm một chân vào, đã là quá muộn.
Nhất là theo Bảo Trọng Thanh thấy, Vương Di Ngô vẫn còn đủ sức chống đỡ rất lâu. Nhưng nhìn từ góc nhìn của Trọng Huyền Thắng, thì lúc này mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, vào lúc này, cơ bản là không cần phải mạo hiểm kéo thêm người vào chia chác nữa, nhất là người của Bảo gia.
Khương Vọng ngẫm nghĩ: "Các ngươi âm thầm kết minh?"
"Làm gì có! Với quan hệ của hai nhà, hai ta mà kết minh chính là con đường tuyệt hậu! Chỉ là có chút ăn ý mà thôi." Trọng Huyền Thắng miễn cưỡng nói: "Hai kẻ trước đây chỉ là nhân vật chầu rìa, mãi tới lúc này, mới có được chút ăn ý."
Xe ngựa chạy trong Lâm Truy thành ồn ào náo nhiệt, âm thanh ồn ào không ngừng vọng vào trong xe.
Trong buồng xe vô cùng yên lặng.
"Chậm quá." Trọng Huyền Thắng bỗng nói.
Khương Vọng biết hắn đang nói gì, hắn im lặng.
Đúng vậy, đã kéo dài quá lâu.
Thời gian Trọng Huyền Tuân ở trong Tắc Hạ học cung đã quá dài!
Trọng Huyền Thắng xuất chiêu phù hợp, đến lúc này đã thành công chuyển thủ thành công, chiếm được ưu thế, đều là thành lập dưới tình huống Trọng Huyền Tuân không trực tiếp nhúng tay vào.
Không ai nói được, lúc nào Trọng Huyền Tuân sẽ đi ra.
"Chậm quá."
Lúc này trên con phố Tiểu Liên Kiều chuyên về đồ tang ma, có một người nói thế.
Người nói chuyện là Triệu Tuyên, với chòm râu siêu đẹp, từ dáng mặt có thể nhìn ra được hồi còn trẻ rất là anh tuấn.
Ông ta là Lễ Bộ đại phu, chức cao nhưng quyền ít, chủ quản chuyện tang táng của quan viên. Chính là chỉ đạo lễ chế việc tang táng cho quan viên của các cấp bậc khác nhau, có khi còn phải tự mình đi giúp lo liệu.
Theo lý thuyết, với cấp phẩm của ông ta, mấy chuyện nho nhỏ vụn vặt có thể giao cho phó viên, chúc lại đi làm, quan viên cấp bậc như ông ta, không phải tự thân đi làm.
Nhưng ông ta không giống vậy.
Triệu Tuyên là người vô cùng chăm chỉ. Ngay cả mấy chuyện nhỏ như thọ tài thọ y, ông ta cũng thường tự mình đi làm. Nhậm chức Lễ Bộ lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ làm ra sai sót.
Ông ta đã lập được một công lớn cho nước Tề. Năm đó, chính là ông ta chủ trương hòa đại trận hộ quốc của Dương quốc và Tề quốc vào thành một thể, phúc họa cùng chịu, tốt xấu cùng chung, đạt tới "Hòa bình ổn định lâu dài".
Chuyện này làm xong không lâu, cả nhà ông ta dời đến nước Tề. Nhậm chức Lễ Bộ.
Nhìn từ quan phẩm bổng lộc, nước Tề đãi ngộ ông ta không tệ. Nhưng thực quyền thì lại chẳng có gì, ngay cả chức quan của ông ta, cũng chẳng có mấy người phục. Từ lâu, người Tề luôn có cảm giác mình ưu việt so với người Dương.
Rất nhiều người đều nói, Triệu Tuyên cẩn thận dè đặt như vậy, là vì ông ta là người Dương quốc.
Đương nhiên bây giờ đã không còn Dương quốc nữa.
Không có Dương quốc, đồng nghĩa bây giờ ông ta đã có thể chân chính là người Tề, được Tề Đình tin tưởng nhiều hơn, có cơ hội được nắm quyền lực thật sự.
Người như ông ta, chưa tới năm mươi, trẻ trung khỏe mạnh, tu vi xứng với cấp quan, chỉ còn thiếu chút cơ hội mà thôi.
Bây giờ có rất nhiều người xum xoe với ông ta, làm thân với ông ta, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ tận tụy như cũ.
Lại một lần đi tới Tiểu Liên Kiều, tự mình kiểm tra thọ tài cho lão hoạn quan mới mất trong cung ngày hôm qua.
Lão hoạn quan này chẳng có quyền lực gì, khi còn sống chẳng có ai bợ đỡ, đến khi chết không một người để ý. Nhưng dù gì cũng là người có chức vụ trong người, nên tang lễ cũng có cách thức tương xứng.
"Đại nhân, tối qua đã làm xong hết rồi, giờ chỉ chờ hong gió, sẽ giao tới rất nhanh!"
Trong cửa hàng quan tài, lão Trương nói với vẻ lấy lòng.
Giọng nói của lão Trương nhỏ mà âm lãnh, nên cho dù lão Trương đang tận lực lấy lòng, cũng không làm người nghe cảm nhận được sự nhiệt tình.
Triệu Tuyên luôn rất có tính kiên nhẫn, nhưng không biết tại sao, hôm nay lại cảm thấy nóng nảy khó hiểu.
"Nhanh lên một chút!" Ông ta giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận