Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1338: Câu trả lời của Khương Thuật

Triệu Huyền Dương lẳng lặng mà nhìn một hồi, nhìn Kế Chiêu Nam phong thái vô song từ xa đến gần.
Cả tòa thành dường như đều trở thành bài trí.
Chỉ có một thân ảnh sương giáp ngân thương đạp lên ánh mặt trời chói chang mà đến.
Triệu Huyền Dương nhẹ giọng cười nói: “Ta tuân theo minh ước Thượng Cổ Tru Ma, muốn bắt Khương Vọng đến Ngọc Kinh Sơn thẩm vấn. Kế Chiêu Nam, ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?”
“Người Tề Quốc ta có tội hay không phải do Tề Quốc ta thẩm vấn. Người của Cảnh Quốc muốn bao biện làm thay sao?” Kế Chiêu Nam vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa lạnh nhạt nói: “Chờ người Tề chết hết trước đã.”
“Đừng nói chuyện nghiêm trọng như vậy chứ.” Triệu Huyền Dương cười ấm áp: “Chỉ thẩm vấn mà thôi, nếu như hắn thật sự vô tội, Ngọc Kinh Sơn sẽ không làm gì hắn.”
Kế Chiêu Nam dừng bước chân lại khi cách họ năm trượng, chỉ nói: “Ngươi nên biết, ta không phải người rất kiên nhẫn. Nếu ngươi muốn chết, thì tiếp tục nói nhảm cho ta.”
"Hễ mở miệng chính là sinh tử, đây cũng không phải thói quen tốt gì. Treo đầu trên thắt lưng cũng không ổn thỏa.” Triệu Huyền Dương đeo nghiêng kiếm gỗ, cười với Kế Chiêu Nam: “Hay là nói, ngươi khoác lác đến mức chính mình cũng tin tưởng, thật sự cảm thấy ngươi có thể giết ta?”
“Chúng ta đấu cùng cấp, tự nguyện với nhau, không thương quốc thể, không dẫn quốc tranh. Sinh tử trong một trận, thắng bại chỉ ở thiên mệnh, chẳng phải.
mau lẹ sao!” Kế Chiêu Nam ngước mắt nhìn hắn: “Không ngại thử một lần?”
Triệu Huyền Dương khẽ thở dài một hơi: “Xem ra Tề Quốc quyết tâm muốn bao che ma gian.”
Y quay đầu nhìn về phía Khương Vọng, mỉm cười nói: “Đây là người mà ngươi đang đợi sao?”
Ánh mắt Khương Vọng bình tĩnh.
Quả thật hắn đang chờ đợi phản ứng của Tề Quốc.
Hôm nay hắn bị Triệu Huyền Dương đuổi kịp, có thể nói không có lực phản kháng.
Nhưng lựa chọn của hắn làm cho người ta không thể tưởng tượng được, đã tranh thủ được thời gian một ngày dưới sự truy bắt của Triệu Huyền Dương.
Thời gian một ngày đã đủ để Trọng Huyền Thắng làm chút gì đó, cũng đủ nhận được phản ứng của Tề Quốc khi nhận được tin tức.
Trọng Huyền Thắng không phải người thường, bất cứ lúc nào hắn ta cũng có thể tiếp xúc với cao tầng chân chính của Tề Quốc, Trọng Huyền Chử Lương danh liệt Binh sự đường. Mà Trọng Huyền Chử Lương lúc nào cũng có thể gặp được Tề đế.
Như vậy Tề quốc đường đường một trong thiên hạ lục cường sẽ trơ mắt nhìn thiên kiêu của quốc gia mình bị người áp giải đi thẩm vấn sao? Cho dù là trên danh nghĩa minh ước Thượng Cổ Tru Ma, cho dù là Ngọc Kinh Sơn quả thật có quyền lực giữ gìn minh ước cổ xưa?
Kế Chiêu Nam vội vã đi ra từ sau Vạn Yêu Chi Môn chính là câu trả lời của Tề Thiên Tử!
Khương Vọng thật sự đã đợi được phản ứng mà hắn muốn đợi.
Nhưng giờ phút này hắn nhìn Triệu Huyền Dương, chỉ nói: “Chúng ta gần như vậy, hiện tại ngươi giết ta, hắn không ngăn được.”
“Nói nhảm cái gì đấy?” Triệu Huyền Dương cười rạng rỡ: “Ta chỉ phụ trách lùng bắt và áp giải, không chịu trách nhiệm hành hình. Đó là một cái giá khác.”
Triệu Huyền Dương đương nhiên không thể giết hắn như vậy được.
Một ngày hắn còn chưa chính thức chịu thẩm vấn tại Ngọc Kinh Sơn, hiềm nghi gian tế Ma tộc trên người hắn một ngày vẫn chỉ là hiềm nghi.
Hiện tại nếu Triệu Huyền Dương dám giết hắn, phía Cảnh Quốc tất phải lấy máu trả lại.
Khương Vọng hỏi như vậy chỉ là một loại nhắc nhở, lo lắng Triệu Huyền Dương ngay sắp đại công cáo thành bị người ngăn cản, lửa giận công tâm, đưa ra lựa chọn không lý trí. Triệu Huyền Dương lý trí hay không là chuyện của Triệu Huyền Dương, nhưng hiện tại trực tiếp liên lụy đến sinh tử của hắn, hắn không thể không quan tâm.
Triệu Huyền Dương đáp như vậy chứng tỏ trong lòng hắn biết rõ, bây giờ còn chưa phải lúc quyết tâm.
Bên hai người chỉ đơn giản đối đáp một câu.
Mà Kế Chiêu Nam đã bước lên trước một bước.
Quả nhiên hắn không quá kiên nhẫn với Triệu Huyền Dương!
Cự ly an toàn năm trượng, đối với bậc cường giả như hắn bất quá chỉ là hư ảo mà thôi.
Gần như bước chân mới bước ra, người đã tiến đến gần, Thiều Hoa thương như giao long quay cuồng, tự nó nhảy đến trước người. Một điểm hàn tinh quán triệt thế ý lực, trực chỉ cổ họng Triệu Huyền Dương!
Một thương nhập đạo!
Đúng là nói động thủ, liền động thủ!
Cũng mặc kệ nơi này là Đông Vực, nơi này là phạm vi thế lực Cảnh Quốc!
Đúng lúc này.
Trên bầu trời, một đạo kiếm quang cực kỳ sắc bén giáng xuống.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Kiếm mang như cửu thiên chi lôi rơi xuống, trực tiếp chém ra một khe hở to lớn trước người Triệu Huyền Dương.
Kế Chiêu Nam sắp vọt tới bị ngăn cách bên kia khe hở.
Mà một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu đen đã từ trên trời giáng xuống, lơ lửng giữa khe hở, đứng giữa không trung. Đối mặt với Kế Chiêu Nam, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ở xa tới là khách, nếu Kế huynh ngứa nghề, Thuần Vu Quy tự nhiên phụng bồi. Nếu muốn quyết sinh tử, Thuần Vu Quy cũng phụng bồi!”
Người này mặt mày sáng sủa, ánh mắt lạnh lùng, chính là Thuần Vu Quy, một vị khác trong thiên kiêu song bích Cảnh Quốc, nổi danh cùng Triệu Huyền Dương!
Đối mặt với Kế Chiêu Nam khí thế hùng hổ xông tới, xuất thương, từ đầu đến đuôi, Triệu Huyền Dương chưa từng động đậy chút nào, thậm chí con mắt cũng không nháy một cái.
Lúc này y cũng chỉ cười với Khương Vọng một tiếng: “Người ta đợi cũng tới rồi.”
Y cũng không thèm nhìn Kế Chiêu Nam và Thuần Vu Quy một cái, nắm lấy cánh tay Khương Vọng mà bay thẳng lên trời, đi thẳng về phía tây.
Sau lưng, là trận giao phong của tu sĩ cấp Thần Lâm vang lên ầm ầm.
Quang ảnh kịch liệt, tiếng vang trầm đục, giống như trời đất sập xuống.
Nhưng đều không có quan hệ gì với họ nữa.
...
...
Là hùng chủ tạo nên bá nghiệp Đại Tề, "câu trả lời" của Tề Đế Khương Thuật cũng không chỉ có trong Trung Sơn quốc.
Cùng vào lúc này, trấn thứ bảy trong chín trấn Trường Hà, trên cầu Bệ Ngạn.
Một thân ảnh cao lớn khôi ngô, thân khoác trọng giáp, từ đầu cầu bên kia đi tới.
Như ác thú, như hùng sư, giữa những bước chân lại có cảm giác áp bách như núi cao ép tới người.
Mà đứng ở đầu cầu bên này là một nam tử nho nhã mặc quần áo văn sĩ.
“Tạm dừng bước.” Nam tử nho nhã thở dài nói.
Thân ảnh khôi ngô khoác trọng giáp kia cũng không dừng lại, vẫn đi nhanh về phía trước.
Nam tử nho nhã lại nói: “Sư Minh Thành, ngươi cần gì phải vậy?”
Cự hán khôi ngô mặc trọng giáp này, chính là thống soái Đông Tịch quân của Đại Tề Cửu Tốt, Sư Minh Thành!
Người này mang một cái tên đức hạnh cao thượng, tao nhã lịch sự, nhưng dung mạo thô kệch, giống như ác thú, người cũng nổi tiếng là nóng như lửa.
Hắn nghe tiếng chỉ nhếch mép cười dữ tợn: “Bùi Tinh Hà, vấn đề này ngươi không nên hỏi ta?”
Cái tên Bùi Tinh Hà này, ở Trung Vực hầu như không ai không biết.
Bởi vì hắn chính là người chưởng quản Sát Tai quân của Cảnh Bát Giáp!
Giờ khắc này, lại ở trên cầu Bệ Ngạn, đang giằng co cùng người khác.
Bùi Tinh Hà lắc đầu: “Ngươi là thống soái một quân, tọa trấn sau Vạn Yêu Chi Môn, vốn nên thống lĩnh sĩ tốt, ổn định chiến tuyến phạt yêu, lại dễ dàng rời đi, trở về hiện thế. Có phải đánh mất mình chỉ vì trò trẻ con?”
“Ngươi dạy ta làm việc?” Sư Minh Thành tiếp tục đi về phía trước.
“Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ, liên lụy đến nhân vật cấp độ như ngươi, đáng không?” Bùi Tinh Hà nhíu mày nói: “Hơn nữa việc này không phải là Cảnh Quốc ta vu oan hắn, hắn thật sự có quan hệ không minh bạch với Ma tộc. Ta có thể lấy chứng cứ cho ngươi xem!”
Sư Minh Thành nghiêng cổ, vẫn tiếp tục đi về phía trước: “Nói những lời vô nghĩa. Hôm nay không giao người, ta sẽ vặn đầu thằng nhãi Triệu Huyền Dương kia. Hay là ngươi cứ thử xem có thể ngăn ta lại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận