Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 414: Hoàng hôn

Có lúc đến khi mọi người nhất trí được với nhau phán đoán kia có phải là chân thực hay không, là đúng hay sai, thì chuyện ấy đã không còn quan trọng.
"Làm ăn có chỗ khác, mà cũng có chỗ giống với làm những việc khác. Khi tất cả mọi người đều nghĩ là ngươi tiêu đời, thì ngươi sẽ thật sự xong đời."
Ông ta tựa vào ghế tựa, chậm rãi nói: "Lòng tin, lòng tin là một thứ vô cùng quan trọng. Lòng tin của bản thân, lòng tin của người thân đối với ngươi."
Khánh Hi đã già lắm rồi.
Nếp nhăn trên mặt ông ta hằn xuống rất sâu, đồi mồi chi chít, tượng trưng cho dấu vết của tháng năm. Nó có thể là lịch sử, cũng có thể là câu chuyện cũ.
Mấy năm nay, Tứ Hải Thương Minh, cũng như ông ta, như hoàng hôn lặn phía trời tây.
Nhưng mãi vẫn không lặn hẳn, mãi chưa chìm vào đêm tối.
Rất nhiều người cho rằng Tứ Hải Thương Minh đã cũ kĩ rồi, già cỗi rồi, lịch sử của nó đã quá lâu đời, đương nhiên đã xuất hiện khí tức suy bại.
Thời đại thuộc về Khánh Hi hẳn đã nằm trong quá khứ, nhưng ông ta lại vẫn cứ sống đến bây giờ.
Ông ta đã làm minh chủ Tứ Hải Thương Minh bao lâu?
Câu hỏi này đã được hỏi rất nhiều người, cả người của Tứ Hải Thương Minh. Rất nhiều người không đưa ra được câu trả lời.
Vì lâu quá.
Rất nhiều người khi biết đến Tứ Hải Thương Minh, thì Khánh Hi đã là chủ nhân của Tứ Hải Thương Minh.
"Khánh Hi và Tứ Hải Thương Minh đều đã muốn chui xuống mộ, đêm dài đã buông xuống." Tô Xa đã từng đánh giá như thế.
Ý câu sau chính là, Tụ Bảo thương hội như mặt trời mới mọc, cuối cùng sau đêm dài, sẽ chiếu sáng bầu trời.
Nhưng mà cái sự xuống mồ này, cũng kéo dài lâu quá.
Nguy cơ lớn nhất mấy năm gần đây của Tứ Hải Thương Minh, không phải là ở Dương quốc.
Vốn dĩ lũng đoạn cả Dương quốc, hút máu bách tính Dương quốc để nuôi béo mình.
Nhưng chưa từng nghĩ hạ một quân cờ, khiến cuộc chiến Tề Dương bùng nổ ngoài dự liệu, Tứ Hải Thương Minh lại bị người chủ đạo cuộc chiến là Trọng Huyền Trử Lương nhằm vào, trong khi Tụ Bảo Thương Hội đặt tiền cược vào Trọng Huyền gia, kiếm được đầy bát đầy bồn.
Vốn đầu tư khổng lồ ở Dương quốc trôi theo dòng nước, tổn thất cực kỳ thảm trọng. Ngay cả chấp sự cấp một Phó Mâu đích thân đến quân doanh thương lượng, mà cũng không vãn hồi được tổn thất, ngược lại còn bị cắt một cái lỗ tai, oai phong bị mang đi quét rác, mất hết mặt mũi.
Đối mặt một nhà xuất hiện hai Hầu sau cuộc chiến - Trọng Huyền gia nay như mặt trời ban trưa, Tứ Hải Thương Minh vẫn giữ nguyên yên lặng, nuốt hết răng gãy với máu vào, cố ép mình chịu đựng tổn thất.
Ban đầu Tứ Hải Thương Minh là do mười tám thương hội liên kết lại tạo thành liên minh, chế độ chấp sự chính là kết quả của kết cấu quyền lực lúc đó.
Phát triển tới bây giờ, mười hai chấp sự cấp một vẫn là người đại diện cao nhất cho ý chí của Tứ Hải Thương Minh, nhưng tên của mười tám thương hội ban đầu, dần dần đã không còn ai nhớ.
Độ khống chế của Khánh Hi với Tứ Hải Thương Minh là điều không thể nghi ngờ, nhưng những năm gần đây, mọi chuyện đã có nhiều biến đổi, nhiều người dao động ý riêng.
Có thể là đã không còn để ý tới chuyện của thương minh như trước, cũng có thể là Khánh Hi đã lực bất tòng tâm... Tóm lại trong nội bộ Tứ Hải Thương Minh hiện giờ đã xuất hiện không ít tiếng nói riêng.
Lúc ấy đối mặt với tổn thất to lớn ở Dương quốc, ý kiến đa số của Tứ Hải Thương Minh là sẵn sàng trả giá để trả thù, không ai được phép khiêu chiến địa vị của Tứ Hải Thương Minh ở thương giới. Khánh Hi cưỡng ép đàn áp, chuyện này mới bị đè xuống.
Quyết định lần này, khiến nhiều người nhận ra, Khánh Hi vẫn rất có quyền quyết định đối với quyết sách của thương minh.
Nhờ quyết sách này được quyết định chính xác, đã giúp Tứ Hải Thương Minh vững vàng vượt qua được nguy cơ, từ đó đến lúc Trọng Huyền Thắng và Tụ Bảo thương hội bất hòa, rồi Tụ Bảo thương hội bị thương nặng, Tứ Hải Thương Minh ngược lại ăn no đến miệng đầy dầu mỡ.
Uy vọng của Khánh Hi cũng một lần nữa sừng sững trở lại.
Bao nhiêu năm qua, Tứ Hải Thương Minh cứ không ngừng lên lên xuống xuống, nhưng vẫn luôn là thương hành hàng đầu của nước Tề.
Phó Mâu cung kính đứng một bên, bị cắt mất một cái lỗ tai khiến bây giờ hắn biết lắng nghe hơn: "Vào thời điểm như này, là ai đang phá hoại lòng tin của Tụ Bảo?"
"Trọng Huyền Thắng, Vương Di Ngô, gần đây đều có qua lại với các thương hành nhỏ... khả năng là cao nhất." Khánh Hi chậm rãi đáp: "Đương nhiên cũng rất có khả năng là chính chúng ta."
"Vương Di Ngô?"
Nếu đằng sau chuyện này là Trọng Huyền Thắng hoặc Tứ Hải Thương Minh, Phó Mâu có thể hiểu được. Thậm chí dù có là những đám tiểu thương kia, hắn cũng hiểu được, bởi vì dù gì thị trường cũng đã ổn định lâu năm, chỉ trừ khi con quái vật khổng lồ của nó ngã xuống, bọn họ mới chen vào được.
Nhưng mà... Vương Di Ngô?
Khánh Hi giơ tay lên, không định giải thích. "Tứ Hải Thương Minh cũng giống như ta, già rồi, răng lợi không còn tốt, có nhai được đâu. Ta có dang tay dang chân ra cho bọn chúng tha hồ mà ăn, thì cũng chẳng ăn được bao nhiêu."
Ông ta than thở: "tầm mắt, lẫn năng lực thực hiện, đều thua kém Trọng Huyền Thắng không ít."
"Ngài đúng là gừng càng già càng cay." Phó Mâu tâng bốc: "Nếu ngài ra mặt, tình hình nhất định sẽ không giống vậy."
Nói thế nhưng trong lòng hắn không hề nghĩ vậy.
Thương Minh ở Dương quốc vô cùng tự tung tự tác, rất là xấu xí, thối rữa khó ngửi... Mặc dù Phó Mâu hắn cũng là người ở trong đó, nhưng hắn nhìn ra rất rõ. Những kẻ đó đã khiến Tứ Hải Thương Minh hoàn toàn thay đổi với trước đây. Không phải ý nói Tứ Hải Thương Minh ngày xưa kia quang minh chính đại, nhân từ lương thiện gì cả, mà ý là, Tứ Hải Thương Minh ngày xưa, không bao giờ làm những trò trắng trợn như vậy, khó coi như vậy.
Hắn nhìn thấy rõ, các chấp sự đều không phải kẻ ngốc, có ai không nhìn ra đâu! Nhưng họ không quan tâm, họ chỉ lo cho bản thân, lo cho trước mắt.
Tứ Hải Thương Minh bây giờ, là một đống thịt thối rữa, sưng phù.
Khánh Hi là người quyết định phương hướng, nhưng khi đi vào công việc cụ thể, luôn không thiếu những cánh tay xúi giục. Có lẽ... Khánh Hi chỉ hợp tác với Trọng Huyền Thắng trong việc đưa ra quyết sách, công việc cụ thể thì không ra mặt, chính là để che giấu một điểm này.
Đương nhiên, những lời này Phó Mâu nghĩ trong lòng, chứ ngoài miệng không bao giờ dám nói.
Khánh Hi từ chối cho ý kiến, có vẻ cũng đã nhìn ra sự không thật lòng của hắn, chỉ từ từ nhắm mắt lại, phân phó: "Đi làm việc đi."
Việc cần hắn làm, đương nhiên là phối hợp với tin tức hiện giờ, tiến thêm một bước, khiến tất cả mọi người đều biết đến ‘tuyệt cảnh’ hiện nay của Tụ Bảo thương hội.
Phó Mâu hiểu ý, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn nhung cho lão minh chủ, rồi khẽ khàng lui ra.
Tiểu viện này đã rất lâu năm, trong không khí đã thoáng ngửi thấy mùi của thời gian.
Lúc đi tới cửa, hắn chợt thấy khớp xương của mình cứng lại, suýt nữa thì bước không nổi, nhưng cảm giác đó tan biến rất nhanh.
Dạo này căng thẳng quá rồi. Hắn nghĩ.
Phủ Trấn quốc Đại nguyên soái.
Lúc Vương Di Ngô đi vào, Văn Liên Mục vẫn còn đang nhàm chán xếp quân cờ. Xích lại gần ngó, thấy trên bàn cờ, các quân cờ đen trắng xếp thành hai chữ "Văn Liên", chữ "Mục" đã bày được một nửa.
Vương Di Ngô không nhịn được: "Con nít ba tuổi cũng chẳng còn chơi cái thứ này."
Văn Liên Mục bĩu môi: "Ta đâu phải Đại sư huynh của ngươi, mình tự đánh cờ với mình thì có gì mà hay! Xử lý xong chuyện trong quân rồi?"
"Chuyện nhỏ." Vương Di Ngô hời hợt đáp, hỏi: "Tin tức thả ra sao rồi?"
Văn Liên Mục hiểu ý hắn muốn hỏi chuyện Thất Tinh Lầu, dừng bày chữ, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tin tức này không phải là do chúng ta ‘thả ra', mà là do Trọng Huyền Thắng tự mình 'Tìm' ra. Thời gian lúc nào tới là do hắn tự quyết định."
Vương Di Ngô gật đầu bày tỏ tán đồng: "Bên Tụ Bảo thương hội thì sao?"
Văn Liên Mục từ chối cho ý kiến: "Tô Xa đi tìm ngươi?"
" Ừ."
"Vậy ngươi nghĩ thế nào?"
"Hợp tác với Tụ Bảo thương hội, là quyết định của a Tuân. Bây giờ mặc dù không liên lạc được với y, nhưng việc này của y, ta đương nhiên phải tôn trọng ý của y."
"Ra mặt giúp Tô Xa?"
Vương Di Ngô gật đầu: "Ừ."
"Duy trì quan hệ hợp tác, ngăn cản mưu đồ của Trọng Huyền Thắng, củng cố thị trường..." Văn Liên Mục gật đầu: "Ừm, rất hợp lý."
Vương Di Ngô không nói gì, chờ hắn nói tiếp.
"Vậy ngươi đi đi."
Vương Di Ngô khựng lại, rõ ràng là thấy kinh ngạc, Văn Liên Mục lại không cản mình?
Ngẫm nghĩ, hắn hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi làm gì?"
"Ngươi đi giúp Tô Xa chống đỡ tình hình, lấy lại lòng tin. Tóm lại giúp được thì giúp, không giúp được, thì cũng đừng miễn cưỡng."
Văn Liên Mục cười: "Còn ta..."
Hắn cầm quân cờ lên, tiếp tục bày chữ "Mục" đang dang dở.
"Ta chôn gã giúp ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận