Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2619: Ta Không Độc Hành (2)

Thế giới này có rất nhiều vấn đề, cũng có rất nhiều điều tốt đẹp.
Hắn buông đũa xuống. Đôi đũa ngọc gõ nhẹ xuống đĩa, phát ra tiếng vang rất nhỏ mà tịch mịch.
Diệp Thanh Vũ quăng qua ánh mắt nghi vấn.
Khương Vọng cười nhẹ nhàng:
"Hay là đóng gói đi. Ta chợt nhớ ra, có việc cần đi xử lý."
Diệp Thanh Vũ ngây ra, đôi mắt trong như suối xanh, khẽ mím môi. Cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông đũa ngọc trong tay xuống:
"Vậy ta chờ huynh."
Tiếng của Trường Hà Long Quân Ngao Thư Ý vừa vặn vang lên từ trên cao:
"Hôm nay thiên kiêu hội tụ, trẫm vô cùng hân hoan. Nhớ lại thời Nhân Hoàng năm xưa, cũng từng trải qua gian khổ, thật sự là khoảng thời gian hạnh phúc!"
"Khương Vọng!"
Ánh mắt bà ta rũ xuống:
"Bốn năm trước, ngươi đoạt giải nhất Hội Hoàng Hà, vừa vặn là người trẫm chứng kiến dưới đài. Hôm nay gặp lại ở Long Cung, trẫm như nhìn thấy hậu bối vãn sinh, cảm thấy rất là thân cận... Không biết có nguyện ý múa một khúc kiếm cho mọi người trong yến hội được xem hay không?"
Khương Vọng thi lễ:
"Vạn dặm trường hà được bình yên đều là nhờ ơn Long Quân bệ hạ, Khương Vọng đương nhiên là hậu bối vãn sinh của bệ hạ. Chỉ là... Khương mỗ học được là Sát Nhân Kiếm, múa ra thật sự không đẹp mắt, e chỉ làm mất hứng, không làm trợ hứng."
Đường đường là Trường Hà Long Quân, không hề có ý muốn làm khó người trẻ tuổi nào, thấy Khương Vọng không đồng ý, liền khoát tay:
"Vậy thì..."
Nhưng Khương Vọng lại nói tiếp:
"Có điều, vì thịnh yến hôm nay, Khương Vọng thật sự có chuẩn bị một phần lễ vật... Để ta mang tới, kính tặng Long Quân!"
Phúc Duẫn Khâm ngồi đằng trước cười:
"Còn có lễ vật gì mà ngươi có, mà Long Cung không có hả?"
Khương Vọng không hề nóng ruột chứng minh mình giống loại người trẻ tuổi này, chỉ bình tĩnh đáp:
"Đưa đến thì biết."
Ngao Thư Ý xua tay, ý bảo Phúc Duẫn Khâm tạm thời đừng nói chuyện, hứng thú nhìn Khương Vọng:
"Lễ vật mà không mang theo bên người?"
Khương Vọng:
"Đi quá vội, chưa chuẩn bị thỏa đáng."
Hắn mỉm cười xin lỗi:
"Còn đang trên đường. Chắc sắp tới rồi."
Long Quân mỉm cười:
"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh. Trên yến tiệc nếu không có ngươi, rất là thiếu sót!"
"Ta sẽ cố gắng thật nhanh."
Khương Vọng cười ấm áp:
"Bởi vì ta cũng đã đợi rất lâu."
Sau đó ấn kiếm đứng dậy.
"Khoan đã!"
Hứa Tượng Càn phục hồi tinh thần từ trong tiếng xì xào, kêu to:
"Lễ vật gì thế? Ta đi lấy với ngươi!"
Chủ yếu là do hắn thấy tò mò, muốn tìm một chỗ riêng tư để dò hỏi quan hệ giữa Khương Vọng và những nữ nhân xuất hiện hôm nay.
Nghĩ đến mình là Thần tú tài tử, anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn, tài làm thơ tuyệt thế, thế mà chỉ có một Chiếu sư tỷ, còn phải sẵn sàng tiếp nhận khảo hạch bất cứ lúc nào, trong khi Khương vọng kia là loại người vào thanh lâu cũng chỉ biết ngồi im ngậm tăm ngây ngốc... Dựa vào cái gì?
Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?!
Khương Vọng bật cười:
"Huynh vẫn nên ở bên sư tỷ đi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Hứa Tượng Càn đang định nói tiếp, thì bị Chiếu Vô Nhan nhẹ nhàng kéo tay áo, giọng dịu dàng:
"Nếu... Ta cũng muốn ngươi ở bên ta thì sao?"
Lời còn chưa dứt, Hứa Tượng Càn đã ngồi trở xuống.
Chiếu sư tỷ chưa từng đối xử với hắn như vậy, làm bao nhiêu xương cốt của hắn đều mềm nhũn:
"Ai da, sao đột nhiên chân của ta khó chịu quá! Sư tỷ ngươi biết y thuật, mau xem giúp đệ một cái..."
Đã hoàn toàn chẳng còn nhớ đến người tên Khương Vọng!
Khương Vọng cười lắc đầu, giữa những ánh mắt hoặc sáng hoặc tối, đi ra khỏi Long Cung.
Bỏ lại tất cả những âm thanh ồn ã, những rực rỡ, phong quang ở phía sau.
Chỉ để lại một bóng lưng độc hành, cho người ta nhìn theo.
"Thiên khung cao tới, chín vạn chín a! ".
"Mây trắng kéo xuống !"
"Tuấn mã của ca ca, để ở đâu !"
"Sao lại chạy tới ! chạy tới ! chạy vào trong lòng muội !"
Tiếng hát thong dong, phiêu đãng ở phương xa.
Một con bò Tây Tạng trắng tinh, kéo một chiếc xe trống không.
Trên xe có một người mặc trường bào, chiếc áo choàng rất rộng, khiến không thể thấy rõ hình dáng. Trên tay cầm một quyển kinh thư, của Thương Đồ thần văn, tên là Thần Ân Kinh.
Chính là Thương Minh đi nửa đường bị đánh trở về.
Là thần sứ hiện thời, xưa nay luôn đại diện cho ý chí của Thương Đồ Thần, hành tẩu trên nhân gian, được mục dân quỳ bái.
Mỗi lần nhận được một phần tín ngưỡng, cũng sẽ đi kèm một phần tạp niệm.
Hắn chỉ lắng nghe những lời cầu khẩn, không để ý đến oán hận.
Trong mấy chục năm tu hành, hắn lúc nào cũng nhắm mắt.
Nếu không như thế, sẽ không thể nhìn thấy ác tâm của lòng người.
Nhưng lần này, hắn mở mắt rồi... mà vẫn không thể nhìn thẳng vào kiếm của Lý Nhất.
Lần này hắn chứng Động Chân, xuôi nam tham dự Long Cung yến, không phải vì thực lực mới vào Động Chân, mà làm đá kê chân cho Lý Nhất. Hắn mang theo nhiệm vụ chấn hưng thanh thế Mục quốc, đi biểu dương thành quả vĩ đại vạn giáo hợp lưu. Hắn mang theo con mắt mấy chục năm không mở, phóng thích sự khủng bố bẩm sinh của mình!
Nhưng vẫn bại.
Một người, một kiếm, quét ngang.
Thuần khiết đến mức có thể chặt đứt tất cả.
Cũng chặt đứt hùng tâm dự tiệc của hắn.
Nam hạ, nam hạ.
Nam hạ là mộng đẹp bao nhiêu năm của người thảo nguyên, nhưng ở trong dòng sông lịch sử, mỗi lần đều có một nét ngang này. Như lạch trời, như ngân hà... không thể vượt qua được.
Nam hạ, nam hạ.
Hùng tâm nam hạ chưa từng thật sự thành công, cho tới bây giờ đều mới chỉ thực hiện ở trong ca dao.
Hắn ngồi trên xe bò, đón gió thổi qua, ngón tay vuốt ve kinh văn, lặng lẽ đọc kinh văn của mình. Thiên địa cô tịch, thời gian dài dằng dặc.
Trong màu xanh biếc mênh mông vô biên kia, một người dần dần đi tới.
Mặt đeo một tấm mặt nạ quỷ bằng đồng xanh dày nặng, đè thấp áo choàng của hắn.
Một người không lộ chân diện thật, đi tới một người che giấu dung mạo thật.
Thương Minh nhận ra người này.
Trong ghi chép của Ách Nhĩ Đức Di, là người chiếm được trái tim thiếu nữ của Vân Vân công chúa, được khen là "thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử" - Triệu Nhữ Thành.
Sao hắn có thể không cảm giác được!
Rất nhiều người cảm thấy Triệu Nhữ Thành là người xinh đẹp nhất trên Quan Hà đài, Dạ Lan Nhi được gọi là "Diễm khôi", là vì Diễm khôi chỉ bình chọn giữa nữ tử.
Tuy Dạ Lan Nhi hoàn mỹ không tì vết, nhưng dung nhan của Triệu Nhữ Thành đã vượt qua ý nghĩa giới tính, gần như là mỹ thần.
Trong tiếng gió thổi qua cánh đồng bát ngát, Thương Minh mở miệng trước.
"Long Cung yến lần này chỉ có ta tham dự."
Hắn nói.
"Ta biết."
Người đeo mặt nạ quỷ đáp.
Thương Minh:
"Nhưng mà ta không đến. Ta bị Lý Nhất đánh bại, không còn mặt mũi tới đó nữa."
Người đeo mặt nạ quỷ ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp:
"Đã biết."
Thương Minh ngừng vuốt ve thần văn trong tay:
"Vậy ngươi là muốn đi đâu?"
"Đi tới nơi mà ta nên tới."
Người đeo mặt nạ đáp.
"Ngươi định nghĩa cái... chỗ ngươi nên tới... là như thế nào?"
"Chúng ta đều chỉ có thể định nghĩa chính mình."
Thương Minh cảm nhận được loại tự ngã này, nên hỏi:
"Không đi không được?"
"Không đi không được."
"Nói với Vân điện hạ rồi?"
"Chắc là nói rồi."
"Chắc là?"
"Nói rồi."
"Vân Điện hạ đồng ý rồi?"
"Ta chỉ có thể xác định là ta đã báo rồi."
Thương Minh khẽ thở dài:
"Ngươi nói xem, ta gặp được ngươi ở đây có phải là ý chí của Thần không?"
"Ở nơi này vương quyền là cao nhất."
"Vậy ta đổi từ khác."
Thương Minh vẫn rất biết nghe lời:
"Ngươi cảm thấy thiên ý là vậy đúng không?"
"Đừng có ký thác nhiều ý nghĩa nhàm chán như vậy cho một chuyện tầm thường."
Người đeo mặt nạ đồng xanh giữ sợi tóc khỏi bay, lời lẽ vừa đơn giản vừa trực tiếp:
"Đều đi con đường này, ngẫu nhiên đụng phải mà thôi."
"Ngươi cảm thấy... Ta nên ngăn cản ngươi không?"
Thương Minh đột nhiên hỏi.
"Ngươi bị Lý Nhất đánh bại, có bị thương không?"
Người đeo mặt nạ đồng xanh hỏi ngược lại.
Thương Minh thành thật:
"Bị thương rất nặng."
Người đeo mặt nạ đồng xanh trả lời:
"Vậy tốt nhất đừng nên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận