Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 391: Không mời mà đến

Lần hành động ở tàn tích Khô Vinh Viện, có thể nói là Khương Vọng được phúc trong họa, chỗ tốt cực lớn.
Ở cấp độ Đằng Long Cảnh này, không có việc gì là quan trong hơn so với gột rửa đạo tâm. Lần này tra vấn nội tâm, khiến hắn nắm chắc hơn trong việc quét sạch mông muội.
Đương nhiên, kỹ năng tu hành của bản thân vẫn phải tích lũy qua nhiều năm tháng.
"Lòng dạ tên béo này cực kỳ thâm sâu, ngươi cũng nên cẩn thận kẻo có lúc bị tính kế." Trong lúc Khương Vọng tu hành, giọng nói của Khương Yểm bất ngờ vang lên bên trong Minh Chúc.
"Khương Yểm, ta tưởng là ngươi hiểu được đạo lý sơ bất gian thân."
- Giải thích, Sơ bất gian thân nghĩa là người không thân không tham dự vào việc của những người thân cận. Hết giải thích.
"Ngươi chính là ta, ta cũng chính là ngươi. Ai lạ ai thân, chắc ngươi cũng biết?"
Khương Vọng chỉ huy đạo mạch Đằng Long, trực tiếp nhảy vào trong sương mù mông muội, lười tranh cãi.
Tại sao bỗng nhiên Khương Yểm nhắc nhở hắn để phòng Trọng Huyền Thắng?
Căn bản Khương Vọng không suy nghĩ về vấn đề này. Có vài vấn đề chỉ cần suy nghĩ một chút, thì đã rơi vào mưu tính.
Khương Yểm tự có tính toán của gã, Khương Vọng cũng tự có phán đoán của riêng mình.
Dù như thế nào, tu vi là cội nguồn của mọi thứ.
Hắn tự đánh giá mình không thông minh bẩm sinh như Triệu Nhữ Thành, cũng không mưu tính sâu xa bằng Trọng Huyền Thắng, chỉ có cố gắng tu hành, bắt lấy mọi thứ mà bản thân có thể.
Quên đi phiền toái, không đi làm mấy chuyện ngu xuẩn như người đáng nghi Trịnh phủ.
Mặc kệ Khương Yểm đang tính toán gì, hắn không để ý đến là được.
Lý Long Xuyên nói Trọng Huyền Thắng tặng lễ khí thôn sơn hà, lời này không sai.
Lúc trước, khi đi ra từ bí cảnh Thiên Phủ, y trực tiếp tặng cho Khương Vọng một Thọ Quả là chứng cứ rõ ràng.
Tuổi thọ vô cùng huyền diệu, từ khi sinh ra đã được sắp đặt sẵn, nhưng lại biến ảo khó lường. Trước khi chứng kiến thì nó vĩnh viễn không có vẻ gì cố định, chỉ ngay tại thời khắc gặp thì nó mới được định xuống.
Đạo bói toán có câu châm ngôn: "Đệ nhất thiên cơ, khó lường nhân thọ."
Ý nghĩa là nói tuổi thọ là thứ sâu xa trong sâu xa.
Thông thường, phán đoán tuổi thọ một người, nói đúng ra phần lớn chỉ có thể đoán trong phạm vi giới hạn, chứ không phải một số liệu cụ thể.
Ví dụ như Trương Tam trẻ tuổi cường tráng, người có chút kiến thức có thể đoán tuổi thọ gã đến ít nhất là sau năm mươi tuổi, nhưng nếu không có cách điều dưỡng thì rất khó sống đến tám mươi.
Mà y sư kinh nghiệm hơi phong phú có thể thấy được khí huyết Trương Tam kém, có lẽ sống không quá sáu mươi, nhưng đến ba mươi thì không thành vấn đề.
Người tu hành mạnh mẽ hơn chút thì có thể nhìn thấu rõ ràng từng chi tiết trong cơ thể Trương Tam, từ đó thu hẹp phạm vi này hơn nữa, nhìn thấy khoảng giữa bốn mươi đến năm mươi.
Thí dụ như Quốc sư Hữu quốc vừa nhìn thấy Khương Vọng, liền biết thọ nguyên hắn bị hao hụt cũng bởi nguyên nhân này.
Mà một số ít người bình thường, trước khi chết cũng có thể biết "đại nạn sắp đến". Tin tức này là do thân thể phản hồi cho chính mình, loại đại nạn này chính là số mệnh.
Nhưng số mệnh cũng không phải không thể sửa đổi.
Cùng một người, trưởng thành trong ngọc ngà nhung lụa thì sống lâu hơn bữa đói bữa no.
Người tu hành dùng đan bảo cũng là đạo lý này. Như Dưỡng Niên Đan, Thọ Quả đều là như vậy.
Tự nhiên có quy tắc vận hành, tuổi thọ con người có giới hạn.
Nếu như đã từng dùng Dưỡng Niên Đan tăng thọ một năm, thì tiếp đó có dùng loại hiệu quả tốt hơn như tăng thọ ba năm, bốn năm, thậm chí là năm năm thì cũng không thể phát huy hiệu dụng.
Như Khương Vọng đã dùng Thọ Quả tăng hai mươi năm, thì sau đó dùng bất kỳ Thọ Quả niên hạn bao nhiêu cũng sẽ không còn tác dụng.
Việc này để tránh kỳ vật tăng thọ bị mấy cường giả tuyệt thế độc chiếm hoàn toàn, bởi vì dù có độc chiếm thì cũng vô dụng với bản thân.
Cho nên việc Quốc sư Hữu quốc Triệu Thương tặng cho Khương Vọng một viên Dưỡng Niên Đan tăng thọ một năm, cho thấy tâm tư lão rất tinh xảo. Đương nhiên, tăng thọ một năm đối với người bình thường hay thậm chí là tu giả bình thường đều là chuyện tốt.
Nhưng với tiềm lực của Khương Vọng, tương lai hoàn toàn có cơ hội tìm mua Dưỡng Niên Đan tốt hơn, nhưng đã dùng viên Dưỡng Niên Đan một năm này, về sau hi vọng trên con đường tăng thọ này đã bị đứt đoạn.
Khương Vọng sau khi đến Tề quốc, mở mang kiến thức, ngẫm nghĩ lại mới biết rõ chuyện này.
Nhân thọ có hạn, giới hạn này đã sớm bị người đi trước thăm dò ra được, vừa vặn đúng một trăm hai mươi chín tuổi lẻ sáu tháng.
Đó là sự thật sách sử ghi lại, kỷ lục trường thọ nhất của phàm nhân chưa trải qua tu hành, chưa dùng bất kỳ trân vật diên thọ nào.
Mà siêu phàm, siêu việt chỉ là sức mạnh của phàm nhân, rất khó phá vỡ giới hạn nhân thọ.
Khác với phàm nhân, người tu hành thì thân thể kiện cường, độc bệnh khó xâm, có thể dễ dàng sống đến gần thọ hạn. Mà thật ra phàm nhân rất khó sống qua chín mươi.
Người tu hành có nhiều cơ hội chạm đến trân vật diên thọ, nhưng nguy hiểm hao tổn thọ nguyên khi tu hành gặp phải thì phàm nhân rất khó gặp. Thậm chí, có một vài thương tổn căn bản không thể bù đắp, cho nên chỉ so về trường thọ thì một số người tu hành còn chưa chắc bằng được phàm nhân.
Người tu hành mãi cho đến Ngoại Lâu Cảnh, vẫn sẽ chịu nỗi khổ khí huyết suy yếu.
Mạnh như Kỷ Thừa, là Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, sau khi tuổi cao, thân thương thần tổn thì khí huyết suy yếu, tu vi thụt lùi, bốn tòa Thánh Lâu bị tắt hết ba.
Nếu không phải có khí cường chống đỡ, e rằng không đợi được đến trận chiến Tề Dương.
Chỉ có sau khi đến Thần Lâm Cảnh, mới có thể khóa lại khí huyết, cố định căn nguyên, được gọi là kim khu ngọc tủy, nhục thân bất hoại. Mãi cho đến trước khi chết, cũng sẽ không chịu nỗi khổ khí huyết suy yếu, vẫn có thể bảo trì đỉnh phong.
Thời Thượng Cổ, có một khoảng thời gian Thần Lâm Cảnh được xưng là Bất Hủ Cảnh, nguyên nhân chính là ở đây.
Đến Thần Lâm Cảnh, người tu hành đã có thể nhẹ nhàng sống quá thọ hạn.
Thần Lâm Cảnh cũng được xem là chân chính phá vỡ giới hạn nhân thọ, câu nói "Ta như thần chỉ" không phải chỉ đề cập riêng về uy năng.
Ở thời đại lớn như Thượng Cổ, hỗn loạn là quy luật chính. Dù Thần Lâm Cảnh cũng rất khó bảo đảm an toàn.
Truyền thuyết "bất hủ" vẫn diễn ra cho đến khi... cường giả Thần Lâm Cảnh đầu tiên vô bệnh vô tai, không tranh quyền thế, chết già lúc năm trăm mười tám tuổi.
Người đó duy trì cả một đời kim khu ngọc tủy, trong nháy mắt khi chết đi biến thành già yếu tan tành.
Bất Hủ Cảnh, là thành Bất Hủ giả.
Không nhắc đến những cảnh giới cao kia nữa, trong lần hành động vừa rồi ở tàn tích Khô Vinh Viện, sau khi tra vấn bản tâm, đạo tâm càng thêm vững vàng, soi sáng bản thân, Khương Vọng cũng biết rõ tiếc nuối của chính mình - cần phải bù đắp thọ nguyên tổn thất do lúc trước dùng tà pháp Bạch Cốt Đạo, tăng "giới hạn nhân thọ" của bản thân.
Không bù đắp "điều nuối tiếc" này thì hắn không thể tiếp tục tiến bộ, mà là tương lai tu hành sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nhưng thứ có thể tăng thọ nguyên đều là vật quý hiếm. Ngày trước, Thọ Quả của Trọng Huyền Thắng cũng là trùng hợp. Lúc ấy, thật ra khi y tìm Thọ Quả để kết giao với Khương Vọng, cũng không quá chắc chắn.
Trân vật thế gian khó có được, cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, tiếp tục chờ đợi cơ duyên.
Hiếm khi hai ngày trải qua yên ổn. Tu luyện, tu luyện, tu luyện.
Chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh hơn trăm trận, không ngừng tổng kết thôi diễn.
Mãi đến chiều hôm nay.
Hà Sơn biệt phủ chào đón một vị khách nhân không mời mà đến.
Người còn đang trên đường, nhưng lễ vật đã tới trước.
Vàng bạc tiền tài, châu ngọc bảo thúy, những vật này dù đủ tám gánh cũng không tính là gì.
Chủ yếu là những khế ruộng, dược phường, nhà đất được liệt kê trên danh mục quà tặng là quan trọng nhất. Đây đều là những thứ Đức Thắng thương hội mới thành lập của Trọng Huyền Thắng đang cần gấp. Tại Dương địa đã mở rộng thị trường, dù lương thực và dược liệu có nhiều hơn cũng không đủ dùng.
Mặc dù Tứ Hải thương minh cũng điều phối lượng lớn tài nguyên, nhưng cũng không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của Trọng Huyền Thắng. Dù sao thì việc làm ăn ở Dương địa càng lớn, thì phần lớn cũng đều là của Trọng Huyền Thắng.
Hai con ngựa tốt mang huyết mạch yêu thú kéo xe, một vị cao thủ Đằng Long Cảnh làm xa phu.
Hai hộ vệ đi theo xe cũng đều thần khí viên mãn.
Hình thức không thể nói là không phô trương, thành ý cũng không thể bảo là không đủ.
Tặng lễ vật trước, sau đó lại đưa bái thiếp, xe ngựa cũng đi theo sau.
Nhưng khi chiếc xe ngựa hào phóng này chạy đến trước phủ, lại thấy cửa lớn đóng chặt, lễ vật đưa đến trước đó được xếp ngay ngắn ngoài cửa.
Đóng cửa từ chối tiếp khách.
Chủ nhân xe ngựa vừa vén rèm lên.
Vèo.
Tấm bái thiếp đã đưa đến bay như tia chớp, đâm vào trên cửa xe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận