Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 818: Quan uy

Như từng làm ở Khê Huyện thành, Khương Vọng từ từ đi khắp phố lớn hẻm nhỏ của Hải Môn đảo.
Mặc dù đã xem hết tất cả thông tin thu thập được về quần đảo, nhưng vẫn muốn được tận mắt nhìn để kiểm chứng, mới thấy yên tâm.
Cứu Trúc Bích Quỳnh là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành. Độ khó của đi tìm Thanh Vân Đình về không là gì so với nó. Một trăm cái Thanh Vân Đình, cũng không mạnh bằng một Điếu Hải lâu.
Nên Khương Vọng muốn suy nghĩ thêm thật kĩ, không thể để những người cùng xông vào với hắn gặp phải chuyện.
"Khương đại nhân!" Lâm Hữu Tà không biết từ xó nào chui ra, cười vui vẻ: "Đã đặt một phòng hảo hạng cho ngài, giờ ngài muốn về nghỉ luôn, hay tí nữa về nghỉ sau?"
Không phải Khương Vọng chưa từng thử giữa đường đá nàng ta, một mình chuồn đi, nhưng nàng ta lại luôn có cách để tìm ra hắn.
Nên lúc này, đã chẳng còn thấy lạ nữa.
"Bé mồm!" Khương Vọng chợt quát khẽ.
"Hả?" Lâm Hữu Tà ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
"Con đường này có vấn đề." Giọng Khương Vọng hết sức nghiêm túc, căng thẳng: "Giữ bình tĩnh, đừng nhìn ngó xung quanh."
Lâm Hữu Tà chớp mắt, tỏ ý đã hiểu, khóe mắt khéo léo quan sát hai bên.
Lúc tới nàng ta đã ngó sơ qua. Kinh nghiệm phá án nhiều năm cho thấy, con đường này rất là bình thường, có nhìn ra có vấn đề gì đâu. Nhưng Khương Vọng căng thẳng như vậy, làm nàng ta không tránh được đâm ra nghi ngờ, hay mình đã bỏ sót cái gì.
Khương Vọng chậm rãi đi về phía trước, sắc mặt như thường, chỉ khẽ máy môi, âm thanh chỉ Lâm Hữu Tà nghe thấy: "Bây giờ tách ra, ta đi thẳng về khách sạn. Ngươi ở lại quan sát cẩn thận, đừng làm đối phương cảnh giác. Chú ý quan sát sư phụ của cửa hàng ngọc phía sau bên trái, và đại hán ngồi uống rượu bên cửa sổ bên phải phía trước. Theo ta quan sát, hai người đó rất có khả năng có liên quan với Vũ Nhất Dũ!"
Lâm Hữu Tà giữ dáng vẻ bình thản rất tốt, âm thanh đáp lại không nén được kinh ngạc: "Nhanh như vậy Khương đại nhân đã tìm được đầu mối?"
Thật ra trong đầu nàng ta nghĩ, Khương Vọng thật sự tìm được đầu mối ư?
Theo nàng ta quan sát, Khương Vọng hoàn toàn không quan tâm đến Kim Châm án, hắn đến đây rõ ràng là có mưu đồ khác. Chắc thứ duy nhất hắn luôn suy nghĩ, chính là làm sao để bỏ rơi mình.
"Trong lúc thi hành công vụ, bớt nói nhảm đi." Khương Vọng khó chịu đáp lại: "Chúng ta lặng lẽ tách ra, đừng để người ta nhìn ra vấn đề. Ta trở về khách sạn trước, chờ tin của ngươi. Ừ, ngươi ở phòng nào?"
Lâm Hữu Tà đường hoàng đáp: "Phòng số 3 chữ Giáp, tên đăng kí là Tiểu Mộc."
"Ừm." Khương Vọng thuận miệng trả lời: "Lần sau ghi tên đăng kí, nhớ lấy tên Trương Lâm Xuyên."
"Hả?" Lâm Hữu Tà hoàn toàn chẳng hiểu gì.
"Làm theo là được."
Khương Vọng bày vẻ thâm trầm gật đầu, thong dong bỏ đi.
Để lại Lâm Hữu Tà trên một con phố vô danh của Hải Môn đảo, đi hết vòng này tới vòng khác, không ngừng quan sát, liên kết hai con người vốn dĩ chả ăn nhập gì với nhau.
Khi Lâm Hữu Tà giận đùng đùng trở lại Phúc Tinh khách sạn, gõ cửa rầm rầm, Khương Vọng mới vừa kết thúc tu hành.
Kéo cửa ra, thấy Lâm Hữu Tà với gương mặt đầy bực bội.
"Khương đại nhân! Ta đã cẩn thận điều tra, hai người kia cơ bản là chả có liên quan gì với Vũ Nhất Dũ!" Nàng ta cáu kỉnh.
Khương Vọng vươn người, thờ ơ: "À, vậy hả? Ngươi đã tra xét cẩn thận rồi? Có khi nào tra sai không?"
Lâm Hữu Tà nghiến răng: "Ta lấy danh dự mấy đời Thanh bài của Lâm gia bảo đảm, tuyệt đối không sai!"
"Được, đã khổ cực ngươi." Khương Vọng trấn an gật đầu: "Về nghỉ ngơi đi!"
Lâm Hữu Tà trợn tròn mắt. Chỉ thế?
Không có một tiêu chuẩn suy đoán nào, khiến bản Thanh bài lãng phí biết bao nhiêu tinh lực, kết quả lại hoàn toàn chẳng liên quan tới vụ án? Họ Khương cứ như vậy một câu nói ngay cả một tự mình kiểm thảo cũng không có?
"Khương đại nhân." Lâm Hữu Tà nghiến răng: "Ngài dắt khỉ hả?"
"Nói cái gì thế!" Khương Vọng rất là bất mãn: "Sao lại nói về khỉ như thế!!"
Lâm Hữu Tà hít sâu, làm mình bình tĩnh lại: "Khương đại nhân, ngài mang Thanh bài phá án của Tề quốc, đi chuyến này không phải là chơi đùa, mà là gánh vác trách nhiệm thực sự, là đi thi hành nhiệm vụ. Ta là đội hữu của ngài, chứ không phải là kẻ địch. Hy vọng chuyến đi này, ngài đừng hành động theo cảm tính."
Khương Vọng cũng bình tĩnh không kém: "Vậy xin hỏi, ngươi ra biển lần này, nhiệm vụ là cái gì?"
"Giúp ngươi bắt Vũ Nhất Dũ."
"Là hỗ trợ! Hỗ trợ ta bắt Vũ Nhất Dũ. Trên trương ấn đã ghi rất rõ chức trách của ngươi, ngươi nhớ kĩ được chứ? Bỏ câu trả lời sai kia đi, không phải ngươi càng lúc càng gần với câu trả lời chính xác rồi hay sao?"
Khương Vọng không kiên nhẫn phất tay: "Ngươi đi điều tra thêm cho ta mấy người phát ra âm thanh quái dị ở căn phòng dưới lầu là ai. Ta nghi ngờ bọn họ cũng có liên quan vụ án!"
Lâm Hữu Tà: …
Nàng lặng lẽ nhìn Khương Vọng: "Ngài từng bảo mình không phải là người xấu."
Khương Vọng không hề nhân nhượng: "Ngươi cũng từng bảo, người tốt cũng sẽ làm chuyện xấu."
Phải nhịn, phải nhịn.
Lâm Hữu Tà không ngừng tự nhắc mình, phải nhịn.
Hít sâu một hơi: "Đã biết."
Nàng nhìn Khương Vọng: "Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước."
"Đi đi."
Khương Vọng vẫn bộ dạng đáng ghét đó, không chút quan tâm, phất tay lạnh lùng đóng cửa phòng lại.
Hắn rất ít khi cố ý dày vò người như vậy, vì hắn muốn Lâm Hữu Tà rời đi càng sớm càng tốt.
Sự thật chứng minh, Khương Vọng đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của Lâm Hữu Tà, đồng thời cũng đánh giá thấp năng lực của nàng.
Hôm sau, vừa rạng sáng, Lâm Hữu Tà đã lại tới gõ cửa bang bang.
Khương Vọng đã dưỡng thần xong, thần khí dồi dào đi ra mở cửa, chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón khiêu chiến mới, cười tủm tỉm: "Lâm bộ đầu, điều tra thế nào?"
Lâm Hữu Tà cũng cười: "Bổn quan chưa đi."
"Hửm?" Khương Vọng cau mày: "Ngươi muốn kháng mệnh? Lâm bộ đầu, mọi người đều là làm việc vì Đại Tề, vì chức trách, nghĩa bất dung từ. Nếu ngươi làm việc với thái độ này, ta đành phải để ngươi trở về nước Tề."
"Ngươi đã không còn quyền ra lệnh cho ta nữa, Khương đại nhân."
Lâm Hữu Tà lấy ra một tấm thiết bài, quơ quơ với Khương Vọng: "Tối qua, bất tài đã may mắn thăng chức. Thấy không? Đô thành Tuần Kiểm Phủ, tuần kiểm phó sử. Tòng chức tứ phẩm."
Nàng ta quan sát nét mặt của Khương Vọng, hài lòng cười: "Khương đại nhân! Chúng ta bây giờ là cùng cấp bậc."
Đô thành tuần kiểm Đô úy Trịnh Thế, bàn về quan cấp cũng là tứ phẩm, dĩ nhiên có quyền lực lớn hơn so với rất nhiều quan tam phẩm.
Trịnh Thế còn kiêm chức đô thành tuần kiểm sử, có thể thấy cấp bậc của cái chức tuần kiểm phó sử.
Chức quan này không có thực quyền gì, bình thường cũng chỉ là cái chức cho có. Nhưng dùng vào lúc này lại vô cùng thích hợp, giúp Lâm Hữu Tà vốn là ngũ phẩm Thanh bài bộ đầu, lại có cấp chức ngang hàng với Khương Vọng, khiến Khương Vọng không còn quyền ra lệnh, ép nàng ta đi như ngày hôm qua.
Vì cấp của cái chức Thanh bài bộ đầu, vốn là hơi thấp hơn so với quan viên khác cùng cấp. Tứ phẩm Thanh bài và tứ phẩm tuần kiểm phó sử, vừa vặn là ngang bằng với nhau.
Độ thật giả của tấm thiết bài này, không cần nghiệm chứng.
Đáng sợ ở chỗ, Lâm Hữu Tà chỉ mất có một đêm đã giải quyết được chuyện này. Đô thành Tuần Kiểm Phủ đương nhiên có chế độ giám sát nội bộ của mình, nếu không Lâm Hữu Tà đã nhảy thẳng lên luôn tứ phẩm Thanh bài rồi. Chiến công và thực lực của nàng ta đều chưa đủ, nên đành phải đi đường vòng, lấy cái chức tuần kiểm phó sử ngồi chơi xơi nước này.
Khương Vọng cười nhạt: "Luồn lách dựa hơi, thực làm người ta nôn mửa!"
Lâm Hữu Tà không ngượng chút nào, cười ha ha: "Đúng vậy. Có người chả phá được vụ án nào, lại cầm tứ phẩm Thanh bài! Chẳng phải cũng là đi cửa sau hay sao? Đúng ở chỗ nào? Thật là vô sỉ! Khương đại nhân, ngài nói thử xem, thứ người như vậy có đáng hận hay không?"
"Thật là làm người ta phỉ nhổ!"
Khương Vọng nghiêng người nhường đường, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Mời Tuần kiểm phó sử đại nhân mau vào, phản đồ Kim Châm Môn Vũ Nhất Dũ kia, Bổn quan vừa vặn có một vài suy nghĩ về việc phá án, chúng ta cùng nhau tham khảo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận