Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 401: Người đọc sách

Khi đến phân viện Thanh Nhai Lâm Truy thành, ở đây đúng là trống trải hơn ngày thường rất nhiều.
Học sinh trong thư viện năm ngày thì được nghỉ phép một lần, hôm nay chính là ngày nghỉ phép.
Nhưng cũng không thanh tịnh lắm.
Lúc Khương Vọng vừa đến ngoài viện, thì nghe thấy giọng nói đau lòng chua xót của lão viện trưởng: "Lãnh, sao lại lãnh?"
Sau đó là giọng nói lý thẳng khí hùng của Hứa Tượng Càn: "Vốn là tiền học phí mà văn sinh nên có, chỉ là hơi sớm một chút, sao không thể lãnh chứ?"
Tiền học phí cũng được, nhục can cũng được. Thông thường là chỉ tiền thù lao của thầy dạy học.
Thanh âm của lão viện trưởng run rẩy, có lẽ là đang tức giận: "Làm gì có chuyện đó! Ngươi đã lãnh đến ba mươi năm sau rồi!"
"Lẽ nào ngài nghi ngờ lòng trung thành của ta đối với thư viện sao? Lẽ nào ta không ở lại thư viện cả đời sao? Hoặc là nói, ngài cảm thấy ta sống không tới ba mươi năm sau sao? Ngài nguyền ta... một thiếu niên phong nhã hào hoa như thế sao?"
"Đi sang một bên đi, đừng quấy nhiễu ta!"
"Ấy, viện trưởng, ngài đúng là chẳng có thái độ lịch thiệp của người dạy học gì cả."
"Lịch thiệp gì?"
"Lịch thiệp chính là... chơi ta à? Ngài cứ nói là cho hay không đi!"
Khương Vương do dự một hồi, vẫn đi vào trong.
Bỗng nghe lão viện trưởng hỏi: "Ngươi nhìn rõ cánh cửa bên đó rồi chứ? Được chế tạo theo cách nào?"
Hứa Tượng Càn kéo tay áo lão không buông: "Viện trưởng, lẽ nào ngài già mắt mờ rồi sao? Đó là một bức tường".
"Thế thì chẳng phải sao?" Lão viện trưởng hừ lạnh một tiếng, hất Hứa Tượng Càn ra: "Không có cửa đâu!"
"Ngài được lắm!" Hứa Tượng Càn chỉ vào lưng lão nói: "Đợi ta làm thơ đả kích ngài, hủy hoại thanh danh của ngài, chớ trách ta không báo trước!"
Viết văn đả kích là một cách khá phổ biến trong giới văn học. Có thể sử dụng các thể loại như: thi từ ca phú mà không bị gò bó trong một thể loại nào.
Thông thường thì đây là việc khá nghiêm túc, cần phải xử lý cẩn thận.
Ví dụ, đại nho Mặc Gia của Thanh Nhai có một câu: "Liều chết triền miên phú quý dài, lấy thân quyên quốc vô danh tiếng".
Gần như đã đóng đinh Tịnh Hải Cao trên sỉ nhục trụ, đối với bản thân Tề quốc thì nó cũng không phải thanh danh tốt đẹp gì - cũng vì thế mà Tề quốc rất ít người truyền tụng.
Nhưng đối với sự uy hiếp cực kỳ có sức nặng của văn nhân như Hứa Tượng Càn, lão viện trưởng chỉ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không quan tâm, hoàn toàn thờ ơ mặc kệ.
"A..!"
Hứa Tượng Càn giận đến mức trán muốn căng ra, cảm thấy tài năng của mình bị khinh thường vô cùng.
Quay đầu nhìn thấy Khương Vọng, hai mắt liền sáng lên.
Hôm nay Khương Vọng mặc áo bào trắng tinh. Ngoại hình của hắn có phần nho nhã thanh tú, hơn nữa làn da sáng, rất trắng. Giờ mặc chiếc áo bào mà một thân văn sĩ thường mặc này, đúng là vô cùng thích hợp.
"Hôm nay Khương huynh ăn mặc như thế này, đôi ta có thể xưng là song kiêu Cản Mã Sơn rồi!"
Cản Mã Sơn chính là mộ địa mà gã chọn cho Hứa Phóng...
Khương Vọng không muốn làm song kiêu Cản Mã Sơn cùng với tên trán cao này, bèn cười ha ha một tiếng, hỏi: "Khi nào chúng ta xuất phát?"
Lại nói, việc Hứa Tượng Càn ra mặt tẩm liệm cho Hứa Phóng, trong đó có lẽ cũng có sự cân nhắc của Thanh Nhai Thư Viện, nhưng chủ yếu vẫn là giúp Khương Vọng giải quyết nút thắt trong lòng này. Điểm này không cần phải nói ra, trong lòng hai bên hiểu là được.
"Đợi bên phố tang lễ chuẩn bị quan tài xong là có thể đi".
Hứa Tượng Càn thản nhiên nói, lại có chút tức giận hỏi: "Sao xin một chút tiền học phí mà cũng khó như vậy? Khương huynh nói xem, có phải là Lưu viện trưởng đang xem thường ta không?"
Khương Vọng từ chối bình luận.
Các luồng Đạo giáo, Nho giáo và Phật giáo nổi bật này không giống với các tông phái thông thường. Không phải môn đồ nào cũng hết lòng vào việc tu hành, một bộ phận rất lớn suốt đời miệt mài kinh thư, chỉ chuyên tâm học hỏi, thay vì nghĩ đến tu vi siêu việt. Đương nhiên, cũng có không ít trường hợp có thể đọc thấu kinh điển, một bước lên trời.
Lưu lão viện trưởng tuy chỉ là một viện trưởng bình thường của phân viện, nhưng ai biết được liệu có mối quan hệ phức tạp rắc rối nào trong Thanh Nhai thư viện này không.
Hơn nữa, hắn thật sự tôn trọng "Lão cổ bản" này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Tượng Càn ứng trước tiền học phí, hiển nhiên cũng là vì lo liệu việc tẩm liệm cho Hứa Phóng. Món tiền này Khương Vọng không thể lấy ra, Trọng Huyền Thắng càng không thể ra mặt.
Loại chuyện này, hắn cũng không tiện nhờ người khác. Nếu không với cái tính tiêu sái của người đọc sách ngày thường thì lão Hứa đã chẳng cần phải suy nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Gã chỉ giữ một chức dạy học bình thường ở phân viện, tiền lương cũng không nhiều.
Là một cường giả siêu phàm, Thanh Nhai thư viện thường sẽ không thiếu chỉ tiêu hằng ngày cho gã, nhưng quanh năm gã cứ trà trộn vào trong Tứ Đại Danh Quán, chi phí đặc biệt rất nhiều.
Thanh Nhai theu viện dù nổi tiếng thế nào đi nữa cũng không thể cung cấp cho gã giống các đại gia tộc nuôi dưỡng công tử nhà họ. Cho nên, những lúc trong túi không dư dả, Hứa Tượng Càn sẽ đi ké bạn bè - cái danh "Hứa trán cao keo kiệt" cũng vì thế mà truyền ra.
"Khụ" Khương Vọng suy nghĩ một chút: "Vấn đề tiền bạc..."
"Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng" Hứa Tượng Càn xua tay: "Ta sẽ giải quyết êm đẹp".
Nếu thật sự ồn ào tới mức Khương Vọng phải moi tiền ra xử lý chuyện tang sự của Hứa Phóng, vậy thì việc Hứa Tượng Càn ra mặt cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Khương Vọng cũng không nói nhiều, chung quy đối với cường giả siêu phàm, tiền bạc cũng chẳng phải là chuyện quá khó khăn gì.
Trước khi rời khỏi thư viện, Hứa Tượng Càn suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể nuốt trôi cục tức này, liền chạy trở lại viện, lấy một cái nghiên mực theo.
Đứng trước bức tường của thư viện, bắt đầu yên tĩnh suy nghĩ.
Khương Vọng không biết gã đang suy nghĩ gì, cũng không tiện biểu lộ, chỉ có thể lặng im đứng bên cạnh nhìn.
Hồi sau, hai mắt Hứa Tượng Càn đột nhiên lóe sáng, một tay ấn lên nghiên mực, tay còn lại dùng lực độ thích hợp mài mực.
Sau đó rút tay lại, mực cũng bị dính theo, lấy ngón tay làm bút, múa bút thành văn trên bức tường của Thanh Nhai biệt viện!
Đề viết: Đề Thanh Nhai biệt viện.
Nệ cổ không thay một lão viện.
Chướng khí mù mịt từ biệt viện.
Bữa này ăn không có bữa sau,
Phượng Hoàng há có thể ở ổ rơm!
- Giải thích, Nệ cổ nghĩa là khư khư giữ cái cũ. Hết giải thích.
Viết xong, gã tự đắc nhìn về phía Khương Vọng hỏi: "Thế nào?"
Lúc này, đang nhờ vả nên Khương Vọng đành phải cắn răng nói:
"Mực mài rất tốt! Thơ viết cũng rất ngay ngắn!"
Cũng chẳng có gì không đúng, mỗi câu đều là bảy chữ, ngay ngắn chỉnh tề, vui tai vui mắt.
Hứa Tượng Càn rất hài lòng, thản nhiên ném nghiên mực vào bụi hoa ở góc tường: "Đi".
Khương Vọng co chân chạy theo.
Rời thư viện một khoảng xa.
Đột nhiên Hứa Tượng Càn thở dài.
"Hứa huynh sao vậy?" Hôm nay Khương Vọng thật sự rất biết nịnh nọt. Bởi vì Hứa Tượng Càn ra mặt giúp đỡ tẩm liệm cho Hứa Phóng, coi như là đang giúp hắn.
Hứa Tượng Càn thở dài nói: "Tính cách Lưu lão viện trưởng tuy hơi ngoan cố, nhưng thật ra con người lão không xấu. Hôm nay ta viết ra tuyệt cú này, ngày sau truyền khắp thiên hạ, há chẳng phải hủy hoại thanh danh của lão sao? Hay là... ta quay lại chùi đi nhỉ!"
Khương Vương trầm tư một hồi, thận trọng đáp: "Ta nghĩ không cần...
"Đương nhiên, ta không phải nói thơ huynh viết không có sức ảnh hưởng, càng không phải nói thơ huynh viết không hay. Ta cũng không có khả năng thưởng thức thi từ. Ý của ta là ..."
"Người đọc sách thanh giả tự thanh, người thẳng không sợ bóng nghiêng.
Lưu lão viện trưởng có nhân phẩm thế nào, cũng không phải một hai câu thơ là có thể quyết định."
Khương Vọng ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Hơn nữa, lúc này chắc lão đã nhìn thấy bài thơ của huynh, có giữ hay không, để lão viện trưởng tự mình quyết định đi. Bây giờ chúng ta về, lỡ như gặp..."
Cũng không biết là điểm nào đã thuyết phục được Hứa Tượng Càn.
Tóm lại, sau khi nói xong, đã làm tiêu tan được ý nghĩ kích động muốn trở về đâm đầu vào mũi dao của gã.
Cả hai đi thẳng đến mục tiêu tiếp theo là tiệm quan tài của lão Trương ở Tiểu Liên Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận