Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2180: Đời người lên voi xuống chó (1)

Khương Vọng không rõ vì sao Trọng Huyền Thắng lại dám chắc chắn Lâm Hữu Tà nhất định vẫn còn ở quận Lộc Sương.
Chẳng lẽ đây là chân tướng duy nhất sau khi loại trừ tất cả các khả năng?
Nhưng hắn tin vào phán đoán của Trọng Huyền Thắng.
Nên chỉ chậm rãi nói:
"Nhưng bên Quận Lộc Sương, Phủ Tuần Kiểm đã từng cho rà soát rồi... Nếu có manh mối, họ nhất định sẽ không bỏ qua."
Chỉ cần chuyện này không liên lụy đến Hoàng hậu, năng lực và thái độ của Trịnh Thương Minh đều tin cậy được.
Nếu Lâm Hữu Tà chưa từng rời khỏi quận Lộc Sương, sao bên phía Thanh Bài lại không có tin tức?
"Trịnh Thương Minh cũng giống ngươi, không muốn có lắm chuyện."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Vì chuyện của Vương Di Ngô, hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới về quyền lực, quyết định bỏ quân chức trở về Thanh Bài, tiếp nhận chức vụ của cha, làm Bắc Nha Đô uý. Quyền lực của Bắc Nha Đô úy đến từ ai?"
"Hắn muốn làm Bắc Nha Đô úy giống cha mình, nên hắn sẽ giống cha hắn, tuyệt đối trung thành với Thiên tử."
"Lâm Hữu Tà mất tích, người đầu tiên ngươi nghĩ tới chính là Hoàng hậu, thì hắn cũng thế. Vì các ngươi đều biết chân tướng chuyện Lâm Huống năm đó, đều biết vì sao Lâm Hữu Tà lại mắc chứng sợ hãi. Nhận thức của các ngươi đối với đương kim Hoàng hậu thật ra là giống nhau, các ngươi cảm nhận được áp lực và sợ hãi giống nhau, chỉ khác chăng là một người thì tiến về phía trước, còn một người thì lùi về phía sau."
"Nhưng nhận thức của cả hai người các ngươi đều không chính xác."
Giọng Trọng Huyền Thắng rất bình tĩnh:
"Ngay từ đầu ngươi đã rơi vào sự phẫn nộ, nhiệt huyết sôi trào chỉ nghĩ đến chính nghĩa, công lý gì đó, suýt nữa rơi vào trong cục của Bảo Trọng Thanh. Tương tự, ngay từ đầu Trịnh Thương Minh đã sợ hãi, vậy làm sao mà tìm ra được chân tướng! Phẫn nộ sẽ che đậy ánh mắt của ngươi, sợ hãi cũng sẽ khiến hắn mất đi sự nhạy bén."
Hắn không nói nhiều về Trịnh Thương Minh, chuyển sang nói chuyện khác:
"Lâm Hữu Tà mất tích, hiện tại ta càng có khuynh hướng cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn. Quận Lộc Sương là địa bàn của Lôi gia, việc này có lẽ phải mượn lực của họ... Ngươi và Lôi Chiêm Càn sau này còn liên hệ gì không?"
Mâu thuẫn giữa Khương Vọng và Lôi Chiêm Càn bắt nguồn từ bí cảnh Thất Tinh. Lần đó hắn mượn sức mạnh tinh thần Chích Hỏa Cốt Liên hấp thu, đánh văng Lôi Chiêm Càn ra khỏi Ván Cờ Sinh Tử ở Phù Lục. Lúc ở Thất Tinh Cốc, hai người suýt nữa lại đánh nhau, bị Điền An Bình mang Nghiệt Xích ra sân trấn áp.
Hai lần giao thủ sau đó, một lần ở diễn võ trường vô địch, một lần ở đại sư chi lễ, cả hai lần đều đánh cho Lôi Chiêm Càn mất hết mặt mũi.
Nhưng sau đó, Khương Vô Khí kết thành thu sương, trước khi chết còn di mệnh bảo hai người phải làm hòa với nhau. Giữa Khương Vọng và Lôi Chiêm Càn thật ra đã không còn mâu thuẫn gì đáng nói.
Sau khi Khương Vô Khí chết, Trường Sinh Cung bị cô lập, Lôi Chiêm Càn gần như không gượng dậy nổi. Nhân vật thiên tài tâm cao khí ngạo nói tất sẽ độc chiếm càn khôn kia trở nên nản lòng thoái chí, cả ngày lấy rượu giải sầu.
Nể mặt Khương Vô Khí, Khương Vọng đã sớm xóa đi chuyện xưa, thậm chí còn muốn đi trấn an người này.
Trọng Huyền Thắng cũng biết những chuyện này, nên mới hỏi như vậy.
Khương Vọng lắc đầu:
"Vì Thập Nhất hoàng tử, đã từng có ý muốn đi thăm, nhưng chưa làm được. Công việc quá bận là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là ở chỗ, không biết nên nói cái gì..."
Thập Tứ chợt nhớ ra một chuyện:
"Đúng rồi, ngày đó ở Quận Lộc Sương, ta đã gặp Lôi Chiêm Càn!"
Trọng Huyền Thắng nhíu mày:
"Sao lúc đó không nghe nàng nói?"
"Ta quên... Hơn nữa chúng ta chỉ là nhìn thấy nhau, ngay cả một câu cũng không nói."
Thập Tứ hơi ngơ ngác:
"Lúc ấy ta còn tưởng hắn định đánh nhau với ta, nhưng hắn chỉ nhìn ta một cái rồi bỏ đi luôn."
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng liếc nhau.
"Có khả năng liên quan đến Lôi gia không?"
Khương Vọng hỏi.
"Trong phạm vi quận Lộc Sương, người ở gần đó, ai cũng có khả năng. Nhưng vì sao Lôi gia lại muốn đối phó Lâm Hữu Tà?"
Trọng Huyền Thắng nói:
"Nghĩ cho ta một lý do xem."
Khương Vọng suy nghĩ một hồi, lắc đầu:
"Không nghĩ ra."
Trọng Huyền Thắng trầm ngâm:
"Ta cũng không nghĩ ra. Về tình về lý về lợi, đều quả thật là không có lý do."
Lâm Huống năm đó chính vì điều tra vụ án Lôi quý phi mà chết, Lâm gia đối với Lôi gia chỉ có ân, không có thù. Lôi Chiêm Càn và Lâm Hữu Tà, gần như là hai người hoàn toàn không có liên quan.
Hồi Khương Vô Khí còn sống, hắn rất sẵn lòng cho Lâm Hữu Tà cơ hội - hắn không chỉ sẵn lòng cho truyền nhân của Thanh Bài thế gia cơ hội, mà đối với thế gia lụi bại như Phượng Tiên Trương thị cũng như vậy. Vì hắn là một người như vậy, mới cho Bình Đẳng quốc cơ hội lợi dụng, mới có chuyện Trương Vịnh khóc từ đường. Cũng vì hắn là một người như vậy, nên sau khi chết, mới được mọi người nhớ mãi không quên.
Không cần biết xuất phát từ bản thân Lôi gia hay vì Khương Vô Khí, Lôi thị và Lâm Hữu Tà đều là bạn chứ không phải địch.
"Nhưng sao khi ấy Lôi Chiêm Càn lại xuất hiện ở đó?"
Khương Vọng không hiểu:
"Mặc dù là địa bàn quận Lộc Sương, nhưng khu rừng đó ít người lui tới, Lôi Chiêm Càn không phải loại người thích đi dạo lung tung."
"Không ngại thì đi hỏi thử xem!"
Trọng Huyền Thắng không vội đưa ra phán đoán:
"Có lẽ hắn biết một chút gì đó."
...
Chuyện Lâm Hữu Tà mất tích, rõ ràng không đơn giản như lời Trọng Huyền Thắng. Hắn nói đơn giản, đa phần là để ngăn chặn Khương Vọng kích động, xoa dịu sự phẫn nộ của Khương Vọng, để hắn đừng lỗ mãng đối mặt với bức tường đen kia.
Sau khi cẩn thận thăm dò, có vẻ mọi manh mối đều vô dụng.
Nếu phán đoán của Trọng Huyền Thắng là đúng, Lâm Hữu Tà thật sự không rời khỏi quận Lộc Sương, vậy nàng ta đang ở đâu? Tình trạng thế nào? Chẳng lẽ phải lật tung cả quận Lộc Sương lên trời?
Dù có hắn và Trọng Huyền Thắng hai vị quốc hầu ở đây, nhưng muốn điều tra một quận, cũng không phải chuyện đơn giản. Huống chi người họ muốn đi lục tìm đó, đã gỡ thanh bài, không còn là người Tề quốc, đối với Tề quốc đã không còn là người quan trọng.
Họ lấy lý do gì để làm chuyện như vậy?
Lâm Hữu Tà đã mất tích rất lâu, không thể kéo dài thêm nữa.
Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ đi vào viện, thay sang thường phục đơn giản, rồi cùng Khương Vọng lại đến quận Lộc Sương.
"Lôi thị và Thập Nhất hoàng tử là quan hệ có phúc cùng hưởng, có nhục cùng chia. Nhưng nay Thập Nhất hoàng tử đã chết, tình hình của họ cũng không xấu lắm, vì đối với các vị cung chủ khác, Lôi thị đã không còn uy hiếp, họ cũng không ngại bày ra vẻ nhân từ với Lôi thị. Nhưng sau khi mất đi sự ủng hộ của Trường Sinh Cung, sự suy bại của Lôi gia đã là chuyện không thể tránh khỏi. Thứ lúc trước ăn vào, lấy vào, thì bây giờ đều phải phun trở ra."
Trong cỗ xe ngựa đang phi nhanh trên đường lớn, Trọng Huyền Thắng chậm rãi kể lại:
"Thế hệ trước của Lôi gia không có nhân vật xuất sắc nào. Thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có một mình Lôi Chiêm Càn và Lôi Nhất Khôn. Lôi Nhất Khôn không bằng Lôi Chiêm Càn, nhưng Lôi Chiêm Càn cũng bị áp chế nhuệ khí. Nếu không có biến hóa khác, mười năm hai mươi năm nữa, ngay cả ở Quận Lộc Sương, Lôi gia cũng chưa chắc là còn tiếng nói."
Khương Vọng rất khách quan:
"Thiên phú của Lôi Chiêm Càn không hề tệ, nếu tỉnh táo trở lại, chưa chắc đã không thể gánh vác tương lai của Lôi gia."
Cường giả chi tâm, ở trong nghịch cảnh sẽ càng thể hiện rõ ràng hơn là ở trong thuận cảnh.
Nhìn biểu hiện của Lôi Chiêm Càn sau khi thất bại, xem ra lúc sánh ngang uy phong của Vương Di Ngô lúc ấy, hơn phân nửa là do cung chủ Trường Sinh chống đỡ cho.
Nhưng hắn vẫn có thể tay cầm Lôi Tỷ, ấn nhiếp thiên địa, thậm chí tiến vào trong danh sách dự tuyển của Hoàng Hà hội, đủ thấy không phải loại người bình thường.
"Thiên phú có tốt đến mấy, bỏ hoang phế quá lâu cũng sẽ trở thành phế thật. Nên ta mới nói, quan trọng nhất là xem mười năm tới, hắn vượt qua như thế nào."
Trọng Huyền Thắng hờ hững:
"Mỏi mắt mong chờ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận