Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2199: Cả hai đều là mồi câu (1)

Trong địa cung gần như bị đánh thành phế tích, thi thể ngổn ngang lộn xộn, chồng chéo lên nhau.
Đầu bị đánh vỡ, tứ chi gãy lìa, cơ thể cháy đen... hòa vào phế tích. Tất cả đều là trạng thái tĩnh, chỉ có máu màu đỏ tươi chảy ngang dọc khắp nơi, như huyết xà có linh tính, tham lam tìm cắn gì đó trong u ám.
Trong đống gạch vụn tường đổ, Trương Lâm Xuyên ngồi trên chiếc ghế lớn duy nhất còn hoàn hảo, giáo bào màu đen với hoa văn trắng, cả giáo bào lẫn bảo tọa đều không nhiễm một hạt bụi.
Phía trước bảo tọa Giáo Hoàng, là mấy thi thể vẫn còn lưu lại khí tức mạnh mẽ, nằm tán loạn trên thềm đá.
Trong đó, thi thể ở gần bảo tọa Giáo Hoàng nhất là một cường giả nữ. Mái tóc đen đẫm máu, mặt úp sấp xuống đất, nhưng vẫn cố gắng đưa tay phải về phía trước, như muốn bắt lấy cái gì đó.
Chỉ còn hai bậc nữa, là tay của nàng sẽ vượt qua thềm đá, tới gần bảo tọa của tà giáo. Đáng tiếc là không đủ.
Trương Lâm Xuyên chẳng buồn để ý, thềm đá đã dơ rồi, hắn đành phải ngồi yên ở đây thôi. Tay phải hắn cầm một chiếc khăn tay thêu hình lá trúc, chậm rãi lau bàn tay trái đẫm máu của mình.
Động tác của hắn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một đốt ngón tay đều được lau sạch sẽ, lau đến trắng bệch, cả khe móng tay cũng không bỏ sót.
"Dực Quỷ muốn giết ta, ta có thể hiểu được."
Hắn bình tĩnh nói.
Trong lúc nói chuyện, lôi quang u ám nhảy nhót giữa những sợi tóc của hắn.
Hắn đối xử với ngón tay của mình, như đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ.
Nói tiếp:
"Nhưng hắn còn làm ta ghê tởm, ta không chấp nhận được."
Địa cung vô cùng yên tĩnh.
"Đến lúc nào?"
Hắn lại hỏi.
"Lúc giáo chủ giết nữ nhân cuối cùng này."
Nhị trưởng lão Lục Diễm của Bạch Cốt Đạo trước đây nhẹ nhàng hạ xuống. Bên ngoài cơ thể ông ta có một luồng hắc khí lưu động, hai chân vẫn luôn lơ lửng trên không.
"Vậy vì sao ngươi không động thủ?"
Trương Lâm Xuyên hứng thú hỏi.
Lục Diễm trả lời với giọng tang thương:
"Có lẽ vì ta không được trao thưởng, dù gì ta cũng là dư nghiệt của Bạch Cốt Đạo."
Lúc này Trương Lâm Xuyên đã lau sạch vết máu trên tay, giơ bàn tay trái lên lật qua lật lại kiểm tra. Miệng nói:
"Ta hỏi, vì sao ngươi không ra tay giúp ta. Ngươi là thủ tịch Hộ Giáo Pháp Vương của ta, trọng thần tâm phúc của ta... Là bạn cũ đã phấn đấu nhiều năm với ta."
Lục Diễm nói:
"Nếu ngay cả loại cục diện này ngươi cũng không ứng phó được, vậy sớm muộn cũng sẽ bị Tam Hình Cung bắt giết. Ta không nhìn ra ta cần phải giúp gì ngươi."
"Ngươi rất có lòng tin với ta."
Trương Lâm Xuyên thả tay trái xuống, nhìn Lục Diễm.
Lục Diễm bất động thanh sắc:
"Nếu không có lòng tin với giáo chủ, thì ta đã trốn đi giống như những Pháp Vương khác, hoặc là giống Dực quỷ, bỏ gian tà theo chính nghĩa, mang một số người tới tìm ngươi."
Trương Lâm Xuyên khéo léo cử động ngón tay, cẩn thận gấp chiếc khăn tay đã biến thành màu máu lại, bỏ vào trong một hộp trữ vật chuyên dụng.
"Có lẽ làm như vậy mới đúng."
Hắn nói.
"Ít nhất Dực quỷ đã chứng minh hắn đã sai."
Lục Diễm đáp.
Trương Lâm Xuyên nhịn không được bật cười:
"Dực Quỷ chỉ là tên làm thuê còn bú sữa mẹ, thiếu chút nữa bị người đánh chết, bị dọa cho vỡ mật, quay lại muốn bán đứng giáo chủ ta để lấy công chuộc tội... chuyện này là có thể hiểu được."
"Có cần thuộc hạ tra xét một chút, hành động tập kích địa cung lần này là ai chủ đạo không?"
Lục Diễm hỏi.
"Có cần đâu! Nguồn gốc của sự việc không phải ở đây."
Trương Lâm Xuyên lật tay phải, hộp trữ vật đã thu nhỏ thành một khối lập phương, biến mất giữa ngón tay.
Hắn ngồi bắt chéo chân, mười ngón tay giao nhau, đặt lên đầu gối.
Động tác rất nhẹ nhàng, thậm chí là nhàn nhã.
Lẳng lặng nhìn Lục Diễm, gương mặt mang theo nụ cười, ánh mắt lại cực lạnh nhạt.
Lục Diễm đã là cao tầng của Tà giáo, cuộc đời đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, có loại ác kiêu nào chưa từng nhìn thấy đâu, vậy mà lúc này lại có chút mất tự nhiên.
"Tiếp theo Giáo chủ định làm gì?"
Ông ta hỏi.
"Có chuyện gì lão hủ có thể cống hiến sức lực không?"
Tiếp tục bổ sung.
Không biết có phải sự sốt sắng này đã đả động Trương Lâm Xuyên hay không.
"Còn có thể làm thế nào!"
Trương Lâm Xuyên nhếch khóe miệng:
"Không thu được ngàn vạn giáo đồ thì giết đủ ngàn vạn người, cũng có thể trở thành Đại Đạo."
Con số ngàn vạn người, nói ra nhẹ bẫng như đang nói đùa. Nhưng ánh mắt của Trương Lâm Xuyên không giống như nói giỡn.
Mặc dù những năm gần đây Lục Diễm làm chuyện ác không hề ít, giết người như cắt cỏ, còn là người chủ đạo hiến tế thành vực Phong Lâm... nhưng lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải.
Không cần phải nói mấy câu hư vô mờ mịt kiểu trời phạt gì đó.
Vô Sinh Giáo mặc dù bây giờ rất thảm, là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Nhưng nếu Trương Lâm Xuyên thật sự muốn giết ngàn vạn người, vậy thì không còn chỉ là chuột chạy qua đường, mà là đại địch sinh tử của cả Nhân tộc!
Toàn bộ tam đại pháp cung đều sẽ xuất động, ba vị chấp chưởng pháp cung đều sẽ đích thân ra tay truy lùng hung thủ. Thậm chí cả tam thánh địa Đạo môn, cả Thư sơn, đều sẽ phái người tới!
Đến lúc ấy, thật sự là trên trời dưới đất, không còn nơi nào để ẩn thân.
"Được rồi, ta đùa với ngươi thôi."
Trương Lâm Xuyên khẽ cười.
Dưới ánh mắt phức tạp của Lục Diễm, hắn lại bổ sung:
"Có lẽ không cần phải giết nhiều như vậy."
Hắn nghiêm túc đảo mắt qua đám thi thể dưới đất:
"Loại người như hôm nay, giết nhiều một chút là được."
Biểu cảm trên mặt Lục Diễm từ cứng ngắc chuyển sang thả lỏng, rồi cứng ngắc trở lại.
Cuối cùng cực kỳ mất tự nhiên nhếch miệng:
"Nên giáo chủ cố ý cho Dực Quỷ cơ hội, chính là để hắn tập hợp nhiều cao thủ hơn cho ngươi giết?"
Trương Lâm Xuyên im lặng nhìn ông ta không đáp.
Lục Diễm trầm mặc một hồi, mới nói:
"Giết người quá nhiều, e sẽ thương thiên hòa."
Nói ra những lời này, chính ông ta cũng còn thấy ngượng.
Đây là lời mà cao tầng Tà giáo nên nói hả?
Ông ta chưa từng quan tâm tới việc giết người, quan tâm tới thiên hòa gì đó bao giờ!
"Ý ta là... giết cả trăm vạn, ngàn vạn như vậy, không chừng sẽ bị thiên ý nhằm vào. Giáo chủ lại là nhân vật có hi vọng đại đạo..."
Trương Lâm Xuyên cười:
"Về mặt tu hành, ngươi là tiền bối, sớm hơn ta rất nhiều năm. Nhưng ngươi có hiểu thiên ý không?"
Lục Diễm vội đáp:
"Ta chỉ là già tuổi hơn thôi. Giáo chủ học cứu thiên nhân, đương nhiên ta không hiểu bằng giáo chủ."
"Đừng nghiêm túc như vậy."
Trương Lâm Xuyên mỉm cười:
"Chúng ta đều nên biết, người sống trên đời chính là phải đối kháng với thiên ý, nếu không sấm sét mưa móc đều là thiên ân, sao ngươi lại muốn tránh?"
"Loại chuyện tu hành này, chính là nghịch thiên mà đi. Sinh lão bệnh tử mới là thiên đạo tuần hoàn, song ngươi không chịu già, không chịu bệnh, không chịu chết, còn muốn không ngừng đánh vỡ thọ hạn... chẳng lẽ thiên ý bằng lòng cho ngươi làm thế?
Thọ hạn chính là đại nạn, nhưng người tu hành không lấy đại nạn làm niệm.
Tu vi càng cao thâm, càng muốn nuốt mây đạp đất, giơ tay nhấc chân, là muốn dời núi lấp sông, mỗi lần hít thở, sử dụng bao nhiêu là nguyên khí, những chuyện như vậy, trời đất có lợi gì đâu!
Ta giết hết những kẻ đối kháng với thiên ý, giết những kẻ tu hành làm trái với thương thiên, chẳng phải là thuận theo thiên mệnh hay sao? Chẳng phải nên làm thế càng nhiều càng tốt à? Ta phải được thiên ý coi trọng mới phải!"
Lục Diễm bị những lời này làm cho choáng váng, không dám thật sự nghe vào trong lòng.
Vì ông ta biết, Trương Lâm Xuyên có cái lý của mình, Đại đạo của Trương Lâm Xuyên thật sự là nằm trong đó!
Nếu ông ta nghe thấy thành có lý, sẽ rất dễ để lạc mất bản ngã, mất đi con đường của mình, trong khi ông ta không phải loại người không có bản ngã, chỉ biết cầu sức mạnh.
Thậm chí ông ta còn chẳng dám để chúng chui vào lỗ tai, mặc dù không thể phản đối, cuối cùng miễn cưỡng nói:
"Giáo chủ đương nhiên có cái lý của giáo chủ."
Trương Lâm Xuyên nhún vai, tỏ vẻ không sao cả:
"Hơn nữa ngươi nhìn đi, ta cũng đâu còn cách nào. Khương sư đệ kia của ta độc ác quá. Ta chỉ muốn để lại một hạt giống ác trên người bằng hữu của hắn, vậy mà hắn lại muốn giết cả nhà ta. Ồ không, giết cả giáo ta."
Hắn cụp mắt xuống, giọng điệu trở nên quái dị:
"Nhưng mà không sao, cả nhà ta đã sớm đã không còn. Giáo phái chính là nhà của ta... và bây giờ, đều cũng không còn nữa."
Khóe miệng hắn nhếch lên:
"Nói như vậy, Khương sư đệ có thù hủy gia đình với ta!"
Cuối cùng câu chuyện cũng đã quay trở lại phương hướng quen thuộc với Lục Diễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận