Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 176: Lấy một địch năm

Không người nào dám đưa lưng về phía mũi tên của Lý Long Xuyên. Mạnh như Vương Di Ngô, cũng không ngoại lệ.
Lúc hắn xoay người, quyền đã xuất.
Mà ngay khi hắn ra quyền, mũi tên đã tới.
Đây là một mũi khí tiễn.
Khí cơ động tên bay đi, khí cơ động lúc sơ hở hiện.
Như có một mũi tên kéo theo lưu quang màu trắng thật dài, đâm vào nắm đấm của Vương Di Ngô.
Khí lưu cuồng bạo, diễm phong rêu rao.
Vương Di Ngô đi tới trước, đầu quyền của hắn vẫn cắm mũi tên, sải bước đi tới trước!
"Nếu ngươi một lòng muốn chết, ta tác thành ngươi trước!"
Trên chiến trường, không ai dám bỏ qua người Thạch Môn Lý gia.
Thời gian kéo dài càng lâu, bọn họ sẽ càng có thể bắt được sơ hở.
Điểm này vào năm đó lúc mười mũi tên tổ tiên Lý thị phá thành, đã trở thành nhận thức chung của thiên hạ.
Cho nên nếu Lý Long Xuyên đã quyết định ra tay, thì phải giết hắn trước.
Khí tiễn bị đẩy về, Vương Di Ngô sải bước như sao xẹt, vèo cái đã gần tới nơi.
"Vô niệm sơn hà viễn!"
Hứa Tượng Càn lấy ngón tay làm bút, vẽ một con long xà.
Tài khí trùng tiêu như vân, chặn trước Vương Di Ngô.
Khiến hắn và Lý Long Xuyên tuy đã gần trong gang tấc, nhưng lại như cách nhau cả núi sông.
"Câu hay!" Vương Di Ngô than thở: "Đáng tiếc không phải là tài của ngươi!"
Hắn xòe tay trái, nắm lấy tài khí núi sông như nắm tấm vải, núi sông vẽ lên thành nếp nhăn.
"Nhìn ta thương xót với tiền nhân!"
Tay phải nắm lại, chấn vỡ khí tiễn, đồng thời, tiếp tục đánh tới mặt Lý Long Xuyên.
Hào khí như vậy!
Nhưng đằng xà chằng chịt đã từ mặt đất chui lên, chặn trước quyền đầu.
Có Hứa Tượng Càn cản trở, đằng xà quấn bích của Khương Vọng cũng hoàn thành.
Trên quấn bích, nụ hoa nở ra, mở cái miệng to như chậu máu, thành hoa ăn thịt!
Trong quá trình vạn dặm lặn lội, Khương Vọng không hề ở không, thuấn phát đạo thuật đã trở nên thuần thục, bắt đầu có ngộ của bản thân.
Trên căn bản, Đằng Xà Quấn Bích là đạo thuật chiết cây.
Kết hợp hoa ăn thịt với Đằng Xà Quấn Bích khiến trong thủ uẩn công. Cũng coi như một cách cường hóa môn đạo thuật này.
Trọng Huyền Thắng lại nhấn người lên.
"Còn chờ cái gì? Không giết hắn, tất cả mọi người đều phải chết!"
Từ Chu Thiên cảnh lên Thông Thiên cảnh, trạng thái ngụy thuấn phát xuất bí pháp ấn quyết nhanh đều không kéo được dài.
Nên dù đã bị thương, hắn cũng phải đánh ra chiêu thức dưới trạng thái mạnh nhất.
Địa thứ, phong nhận, đằng xà, Kim Quang Tiễn.
Trọng Thuật trong nháy mắt gia trì vào bốn đạo thuật, gầm gào xông về phía sau của Vương Di Ngô.
Cùng lúc, Trương Vịnh cũng bỏ đi vẻ hèn nhát, ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng.
Chỉ nhìn Vương Di Ngô một cái, như tên nhọn đâm vào!
Vương Di Ngô quá mạnh, hắn không thể che giấu tiếp được.
Tất cả mọi người đều xuất ra công kích, trực diện Vương Di Ngô là Lý Long Xuyên càng không ngoại lệ.
Hắn đứng đó, anh vũ bất phàm.
Đối mặt với thế Vương Di Ngô như núi lở, mặt không hề đổi sắc.
Trước khí thế núi lở, mà mặt như hồ lặng.
Giữa hồ tàng tên.
Thủy lợi vạn vật mà không tranh, cố thượng thiện nhược thủy.
Nhưng khi nước đã tranh, tất cuốn sạch nhân gian!
Mũi tên phát ra từ giữa chân mày, thế như hồng trào.
Đây là Thế Tiễn.
Năm mươi người tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, có thể nói đều là cường giả tinh anh dưới Đằng Long cảnh.
Và những người tại đây, là những người mạnh nhất trong số năm mươi người đó, được chọn lựa ra.
Có thể nói bọn họ có thể đại diện cho cường giả mạnh nhất cảnh giới Thông Thiên cảnh.
Bị năm người đồng loạt vây công, ngay cả cường giả Đằng Long cảnh bình thường cũng không có khả năng tiếp được.
Nhưng Vương Di Ngô lại chẳng sợ chút nào, dùng một tốc độ mắt thường bắt không kịp, tạo quyền, đề quyền, ra quyền!
Năm quả đấm!
Như cùng một lúc xuất hiện tới năm quả đấm!
Thật ra đây chỉ là trọng ảnh lưu lại do tốc độ ra quyền quá nhanh mà thôi.
Cũng chính vì những trọng ảnh này, khiến đường nhìn của quyền trở nên rõ ràng, thậm chí chậm đi.
Hầu như cùng một lúc, Vương Di Ngô theo thứ tự, trước sau ra năm quyền.
Nhưng trong thị giác, thì thấy năm quyền là cùng bùng nổ.
Vô ngã vô thắng.
Vô địch vô ngã.
Uy như nước sông vỡ, sát khí như rồng cuốn.
Vô Ngã Sát Quyền!
Vương Di Ngô coi Lý Long Xuyên là mục tiêu phải diệt hàng đầu, nên Lý Long Xuyên cũng trở thành người mà những người khác cần phải cứu.
Binh pháp như chiến pháp.
Công địch chi tất cứu, chiến trường ta định, thắng bại ta quyết!
Vào giờ khắc này, Vương Di Ngô không hề giữ lực, bộc phát Vô Ngã Sát Quyền mạnh nhất. Thế muốn nhất quyết hơn thua.
Oanh!
Điếc tai nhức óc.
Trên thực tế là năm tiếng nổ vang, nhưng vì chúng nổ quá sát nhau, nên gần như chồng thành một tiếng.
Lý Long Xuyên lùi lại ba bước, cổ họng dâng lên máu tanh.
Trọng Huyền Thắng ngã ngồi xuống đất, máu tươi trào ra ào ào.
Khóe mắt Trương Vịnh như có máu chảy xuống.
Ngón trỏ Hứa Tượng Càn cong vẹo, đã gãy.
Khương Vọng thì bay vọt đi, một cánh tay vội túm lấy thạch đài, mới giữ được mình không bị rơi xuống vực.
Đây chính là thực lực của Vương Di Ngô.
Năm người đều bị thương!
Hèn gì lúc ở ngoài Mãn Nguyệt đầm hắn dám mở miệng không tha cho Trọng Huyền Thắng.
Khó trách hắn đạp núi tới, vừa hạ xuống đất đã đòi mọi người giao ra sừng thương long.
Khó trách hắn ngông cuồng như vậy, vì hắn có vốn để ngông cuồng.
Nhưng điều làm Vương Di Ngô bất ngờ nhất, không phải Lý Long Xuyên, cũng không phải Trọng Huyền Thắng, mà là cái tên thiếu niên hèn nhát mà hắn cơ bản không thèm để ý tới kia.
Mắt ưng chuyển, nhìn thẳng qua.
"Ngươi không phải Trương Vịnh. Phượng Tiên Trương thị không có đồng thuật như vậy!"
Cho dù ở trong tình hình này, tin tức này cũng làm Tượng Càn khiếp sợ.
Thiếu niên đau khổ của thế gia luân lạc, lại không phải bổn tôn?
Lão sư hắn lúc xưa từng viết thư thể hiện sự bất bình vì Phượng Tiên Trương thị, hắn ở bờ Mãn Nguyệt cũng khẳng khái lên tiếng giúp người ta.
Thế nhưng, cuối cùng lại là hàng giả?
"Chuyện này quan trọng lắm à?" Gương mặt Trương Vịnh lúc này nào còn nửa điểm hèn nhát nào.
Hắn đưa ngón tay, nhẹ nhàng chùi tia máu nơi khóe mắt.
Hắn khẽ mỉm cười một cái, cảm giác trẻ trung non nớt lập tức biến mất.
"Ta chỉ muốn âm thầm lăn lộn tìm thần thông, từ từ tìm về sức mạnh ta đã mất, cũng làm được đến phút cuối rồi, vậy mà ngươi lại khiến ta phải nổi điên ở đây."
"Vương Di Ngô, phải biết kẻ giết người... sẽ bị người giết!"
Hắn nói xong, hai mắt bừng lên, tóc dài tung bay!
Căn bản không ai nhìn thấy được chuyện gì xảy ra.
Hống!
Chỉ nghe một tiếng hổ gầm.
Trên đỉnh đầu Vương Di Ngô.
Hư ảnh một tấm hổ phù chợt lóe rồi biến mất.
Vương Di Ngô vẫn không nhúc nhích, Trương Vịnh lại nhắm mắt lại, ngửa đầu ngã xuống.
"Ngay cả hổ phù giữ mạng quân thần cho ngươi cũng không tiếc mang ra dùng." Trọng Huyền Thắng trong lòng thất kinh, ngoài miệng lại cười nhạt: "Ngươi đối với Trọng Huyền Tuân quả thật là tình thâm nghĩa nặng!"
Làm hắn khiếp sợ là Trương Vịnh lại có thể đem ép Vương Di Ngô đến tận mức này.
Làm hắn khiếp sợ hơn chính là Vương Di Ngô lại nguyện ý làm đến bước này.
Mới vừa rồi Trương Vịnh dùng đồng thuật công kích, Vương Di Ngô chưa chắc không chống cự nổi, nhưng nếu chống cự, nhất định sẽ bị thương.
Cho dù là hắn, cũng không dám tự phụ đến mức dùng trạng thái không đỉnh phong giết được năm người ở đây.
Cho nên hắn ngang nhiên dùng hổ phù giữ mạng Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng cho, để bảo đảm vạn vô nhất thất, đủ thấy sát tâm của người này kiên định cỡ nào.
Vì Trọng Huyền Tuân, Vương Di Ngô còn có chuyện gì không làm được?
Những người lạ như Hứa Tượng Càn Khương Vọng còn đỡ, Lý Long Xuyên mày kiếm giật giật, đủ thấy nội tâm không bình tĩnh.
"Con người đầu tiên phải không tự trọng, sau đó mới bị thiên hạ khinh!"
Vương Di Ngô không đuổi tận giết tuyệt Trương Vịnh, mà xoay người vung quyền, lao thẳng tới Trọng Huyền Thắng: "Để ta xem xem rốt cuộc ngươi có tư cách gì, mà dám tranh cùng Trọng Huyền Tuân?"
Hắn, đã thật sự nổi giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận