Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 701: Ai vinh

Thành Tân An, Tự điện.
Cái chết của Đổng A là vì nước hy sinh thân mình.
Hắn chết trận tại vị trí phó tướng, theo lý nên nhận được tôn vinh.
Cho nên linh cữu của hắn hiện tại được đặt ở trên Tự điện.
Sau khi quốc chiến trần ai lạc định, Trang Cao Tiện cùng Đỗ Như Hối trở về thành Tân An trước, thậm chí đợi không kịp muốn dàn xếp đại quân trước, chỉ để lại Hoàng Phủ Đoan Minh thương thế khá nặng một mình xử lý.
Đoạn Ly có thể chết, Hạ Bạt Đao có thể chết, chỉ cần chết có giá trị.
Nhưng cái chết của Đổng A đã dao động tới quốc gia.
Tướng tài dễ có, tướng tài khó cầu.
Theo như trước đây, cái chết của Đổng A đã trực tiếp làm rung chuyển toàn bộ chiến trường, buộc Trang Cao Tiện đành phải sớm phát động quyết chiến.
Còn về sau, cái chết của Đổng A đã tạo nên thiếu khuyết nhân tài phía sau Đỗ Như Hối, cũng khiến cho Đỗ Như Hối không có biện pháp chăm chú tu hành, trùng kích Động Chân.
Bởi vì ngoại trừ Đổng A, không ai có đủ năng lực cùng uy vọng để có thể tiếp chưởng tướng vị.
Hiện tại thi thể bị cắt rời của Đổng A đang nằm trong linh cữu.
Các bộ phận của thân thể chỉ được khâu lại một cách đơn giản.
Mắt mở to, vẻ mặt trước khi chết hoá ra là đang cười.
Đổng A đã rất nhiều năm không cười, bất kể là thăng quan hay là tu vi tiến bộ, vĩnh viễn là khuôn mặt nghiêm túc, luôn là một kiểu. Thậm chí không có một nụ cười theo phép lịch sự trong nhiều năm nay. Thế cho nên thậm chí Đỗ Như Hối đều đã quên, thì ra hắn cũng biết cười.
Nhưng lại cười điên cuồng đến như vậy, lại không Đổng A như vậy.
Gia hỏa này đã theo lão nhiều năm như vậy.
Bất tri bất giác, đã trưởng thành từ một thiếu niên có nề nếp, thành một trung niên nghiêm túc chính trực.
Trưởng thành từ một tiểu bộ khoái khắp nơi vấp phải trắc trở, thành phó tướng quốc gia bất nộ tự uy, cực kỳ tin cậy.
Sau đó chết đi, biến thành thi thể vỡ nát như hiện tại.
Đỗ Như Hối cúi đầu và nhìn vào đôi mắt mở to của Đổng A, như thể lão muốn nhìn thấy bộ dạng của kẻ giết người từ đôi mắt đó.
Điều này tất nhiên là vô ích.
Đôi mắt ấy, đã từng in đậm dáng vẻ của kẻ sát nhân, phải không?
Nó đã biến mất rồi.
Cho dù Đỗ Như Hối lão chiến lực phi phàm, chính là Thần Lâm cường giả nhất đẳng nhất, nhưng cũng không thể tìm thấy câu trả lời trong đôi mắt này.
Trang Quốc đạt được thắng lợi trong trận quốc chiến Trang Ung, nhưng phó tướng của một quốc gia chết đi, hung thủ vẫn không biết là ai. Bất kể Ung, Lạc, Mạch, Thành, cũng không có vết tích xuất thủ.
Sớm nhất điều tra nguyên nhân cái chết là Lâm Chính Nhân, một trong quốc viện lục kiệt, nhưng cũng không tìm được bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Cỗ thi thể này sẽ không bao giờ nói nữa, không bao giờ đứng lên phản đối ý kiến của lão nữa.
Nghe có vẻ như là một điều tốt, nhưng lại không phải tốt như vậy.
Đỗ Như Hối yên lặng nhìn, trầm mặc hồi lâu.
Trang Cao Tiện đứng bên cạnh lão, nhìn vẻ mặt của lão, cảm thấy vị quốc tướng này của hắn thật sự già rồi.
"Đây là loại ngọc gì?" Trang Cao Tiện hỏi.
Hắn từ trên thi thể Đổng A, ngay chính giữa trái tim, nhặt lên một khối ngọc màu lam.
Di vật của Đổng A vẫn được bảo tồn tốt, ngay cả Lưỡng Giới Xích quý giá nhất cũng không mất. Miếng ngọc này là một trong số những di vật. Có người nói khi phát hiện ra thi thể, miếng ngọc được đặt như thế này và không ai di chuyển nó.
Đỗ Như Hối nhìn thoáng qua, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì nó là của Trương Tân Lương, hảo hữu của Đổng A để lại."
"Trương Tân Lương?" Trang Cao Tiện rõ ràng không quen với cái tên này.
Đỗ Như Hối thở dài một hơi: "Bệ hạ, ngài không nên quên hắn. Hắn đã chết vì kiệt sức vì tranh giành tài nguyên cho Trang Quốc đạo viện, ở trên cửu tiêu đàn hội tại Ngọc Kinh Sơn.
"Nguyên lai là anh hùng của Trang Quốc ta." Trang Cao Tiện nghiêm mặt nói: "Cô không nên quên."
Đỗ Như Hối không thừa dịp nói thêm cái gì, chỉ là vươn tay cầm lấy miếng ngọc, định đặt trở lại trong lòng Đông A.
Nhưng khi xúc cảm ấm áp chạm đến ngón tay của lão, lão đột nhiên nhíu mày: "Ta nhớ tới Đông A, hình như đã lâu không có đeo miếng ngọc này."
"Ý của ngươi là..." Trang Cao Tiện cũng xoay người lại: "Chẳng lẽ miếng ngọc này là hung thủ lưu lại?"
"Ta đột nhiên nhớ tới, Đông A từng nói với ta một chuyện." Đỗ Như Hối đột nhiên nói, vuốt ve ngọc bội trong tay.
Trang Cao Tiện nhìn lão với ánh mắt dò hỏi.
"Lão thành chủ Lưu Dịch An của Phong Lâm thành, trước đó vì chuyện Phong Lâm thành bị luân hãm nói muốn đòi giải thích, nói sẽ quỳ gối chết trước Tự điện."
Đỗ Như Hối chỉ tay ra ngoài điện: "Có lẽ là ở vị trí kia."
"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Mặc dù là hỏi, nhưng thanh âm của Trang Cao Tiện không hề dao động.
"Để tránh ảnh hưởng, Đổng A đã giết hắn, và công khai chết bị bệnh tật."
"Đông A đã làm đúng." Trang Cao Tiện dùng một loại giọng điệu ở trên mây xanh quan sát chúng sinh: "Nhưng gia đình của Lưu Dịch An cũng nên được trợ cấp, con cháu của hắn có thể xem xét gửi vào đạo viện bồi dưỡng."
"Lưu Dịch An không có tử tự, bởi vì tu vi suy yếu nên khi thoái vị thành chủ, hắn cũng không muốn gì hết..." Đỗ Như Hối lắc đầu, mặt không biểu cảm gì: "Đổng A nói với ta chuyện này cũng không phải thỉnh công, mà là thỉnh tội. Hắn nói hắn không nên vọng sát công thần, xin ta cách chức của hắn."
Sau khi đăng lâm Động Chân, Trang Cao Tiện vẫn luôn củng cố tu vi, thăm dò thiên địa mới trên tu hành. Sự vụ lớn nhỏ của quốc gia vẫn luôn là Đỗ Như Hối phụ trách xử lý. Cho nên hắn không ngờ không biết gì về chuyện Lưu Dịch An.
Lúc này vẻ mặt của hắn mới rốt cục trở nên nghiêm túc: "Đỗ sư, đó là quyết định chung của chúng ta."
"Không." Đỗ Như Hối tiếp tục lắc đầu: "Bệ hạ, ngài là thánh quân minh chủ, không thể có bất kỳ vết nhơ nào, đó là quyết định của một mình ta, ta chỉ là... ".
Cuối cùng lão chỉ biết thở dài: "Khi đó hình như Đổng A muốn nói với ta cái gì, nhưng lại không nói ra."
Biểu cảm trên khuôn mặt lão cuối cùng cũng ảm đạm.
Nó giống như sống sót qua một mùa đông dài, đợi đến lại là cuối mùa thu.
"Đổng tướng nên lấy quốc lễ mà an táng." Trang Cao Tiện nói.
Lấy quốc lễ an táng đã là đặc biệt vinh dự.
Đỗ Như Hối nắm chặt viên ngọc xanh trong tay, trầm mặc một lúc rồi nói: Ta nghĩ ta biết, vì sao Chúc Duy Ngã đột nhiên biết được chân tướng của Phong Lâm thành, lựa chọn phản quốc."
Trang Cao Tiên ánh mắt thâm thúy: "Hắn biết hung thủ sao?"
Làm thế nào mà miếng ngọc này, ban đầu thuộc về Trương Tân Lương, sau đó được Đổng A tùy thân đeo, lại xuất hiện ở nơi của hung thủ, không có nhiều khả năng.
Đổng A trước giờ là người cương trực, lại không gần nữ sắc, cũng chưa kết hôn, cho nên không thể nào tồn tại vấn đề con riêng các thứ.
Lại liên hệ với Chúc Duy Ngã đột nhiên phản quốc, phạm vi đã nhỏ đi nhiều.
Phong Lâm thành vực, hoặc là nói đạo viện Phong Lâm thành, có người còn sống...
"Người này nhất định phải chết."
Đỗ Như Hối nắm viên ngọc, nói một cách nghiêm túc: "Không quản hắn là ai."
"Đương nhiên." Trang Cao Tiện nói: "Phó tướng Trang Quốc, không thể chết không minh bạch."
Tay Đỗ Như Hối cầm viên ngọc đã nắm chặt, trầm mặc hồi lâu.
Sau đó, lão khom người hành lễ trước Trang Cao Tiện, quay người và bước đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận