Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 256: Người có học

Khương Vọng không phải một kẻ thích giết người.
Mặc dù hắn không ngại giết chóc, nhưng nếu không cần thiết, hắn sẽ không giết người.
Từ nhỏ lớn lên trong tiệm thuốc, đã nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, triền miên trên giường bệnh.
Cũng không làm hắn cho rằng chết rất nhẹ nhàng.
Mà ngược lại, nhìn thấy nhiều sự giãy giụa giữa đường ranh sinh tử, mới càng làm hắn hiểu, mạng sống đáng quý.
Nhưng hắn bây giờ, sát khí bừng bừng, sát cơ đầy đầu!
Trên đời này không có sự tồn tại của người nào là không có lý do.
Không có ai lớn lên, có thể cô lập.
Tất cả siêu phàm tu sĩ, đều là tài nguyên chất đống mà thành. Tính kĩ ra thì, siêu phàm tu sĩ có thể lên trời xuống đất, là đều nhờ vô số người bình thường dưỡng thành.
Siêu phàm tu sĩ, hưởng thụ tài nguyên siêu phàm, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm siêu phàm.
Đây là siêu phàm mà Khương Vọng hiểu. Cũng là điều đầu tiên các giáo tập của Đạo Viện lặp đi lặp lại.
Mặc dù theo hắn thấy, Đổng A không hề làm thế.
Thành chủ là người đứng đầu một vực, quản hạt mấy trăm ngàn người, nắm mọi sự bọn họ ăn ở, và cả sinh lão bệnh tử của họ trong tay.
Đây không phải là vinh dự, đây là trách nhiệm cực nặng.
Chăm sóc đàng hoàng bách tính của mình, để họ có được cuộc sống yên bình, sung túc, mới là vinh dự!
Thành chủ Tôn Hoành vì Tam Sơn thành, chết trận vẫn đứng thẳng, lột da mình ra, trùm lên người nhi tử nhỏ nhất, để nó tiếp tục sự nghiệp chưa xong.
Thành chủ Đậu Nguyệt Mi, vì Tam Sơn thành, lấy thần thông Nội Phủ, tự tuyệt đạo đồ.
Ngụy Khứ Tật dù phong cách làm việc lãnh khốc, bị người lên án, nhưng cũng là chiến đấu vì Phong Lâm thành mà chết.
Trong khi Tịch gia thống trị Gia Thành nhiều năm như vậy, ngay lúc Gia Thành thành vực gặp đại họa ngập đầu, lại làm cái gì?
Khi Khương Vọng lại đến dưới cổng thành Gia Thành, hắn thấy, thứ hắn thấy là một Gia Thành lạnh tanh, một Gia Thành xơ xác.
Ở Thanh Dương trấn tình huống đã nguy cấp như vậy, Gia Thành là nguồn gốc sinh ra họa, đương nhiên càng thêm hung hiểm.
Cho dù có Tịch Tử Sở xuất thân Đông Vương Cốc toàn lực cứu chữa, nhưng việc thiếu sự phối hợp các biện pháp hành chính quyết đoán, dẫn đến tốc độ cứu trị kém rất xa tốc độ lan tràn của ôn dịch.
Số lượng siêu phàm của Gia Thành vượt hơn hẳn Thanh Dương trấn, nhưng tỷ lệ số dân trên siêu phàm giữa hai bên còn chênh lệch lớn hơn nhiều.
Cuối cùng không dối gạt được nữa.
Dân chúng không phải người ngu.
Một người bệnh chết, người nhà, bằng hữu của hắn, hàng xóm hai bên nhà hắn, khu phố lân cận đều biết hết.
Dù có tin tưởng người của phủ thành chủ đến đâu đi nữa, dù có là người ngây thơ lạc quan đến đâu đi nữa, khi phát hiện xung quanh mình người chết ngày càng nhiều, đều không tránh khỏi cảm thấy khủng hoảng.
Lúc này mọi người mới nhớ tới những kẻ tung "Tà thuyết mê hoặc người khác", những kẻ tung "Tin vịt" hay "Yêu ngôn" kia.
"Gia Thành có khả năng bộc phát ôn dịch!"
"Bách tính Gia Thành rất nguy hiểm, phải lập tức đưa ra biện pháp!"
"Xin mọi người đừng đi đến những nơi đông người, tốt nhất là ở trong nhà..."
Những lời "Hoặc chúng" "Yêu ngôn" kia cuối cùng cũng được mọi người nhớ tới.
Nhưng những đại phu trẻ tuổi, lấy Tôn Bình làm đại diện đó, hài cốt đều đã lạnh.
Bọn họ bị chém đầu, bị người dân trút tức giận và phỉ nhổ.
Danh dự của họ bị chà đạp, thi thể bị phỉ nhổ, tất cả đều không thể vãn hồi được nữa.
"Người tới mời trở về! Gia Thành thời gian này đóng cửa!" Từ xa đã có tiếng của binh sĩ thủ thành hô.
Khương Vọng mặc kệ.
Hắn im lặng đến gần.
Binh sĩ thủ thành thi nhau rút đao.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy Khương Vọng làm gì, đao trong tay họ đã gãy đoạn.
Khương Vọng vượt qua cửa thành, vượt qua các binh sĩ thủ thành đang trố mắt nhìn nhau, tiếp tục đi tới.
Lúc này, tất cả siêu phàm của Gia Thành đang tụ về một chỗ.
Đây là thời điểm yếu ớt nhất của Gia Thành, nhưng đồng thời cũng là thời điểm Gia Thành có thể đưa ra phản ứng nhanh chóng nhất.
Con đường này rất dài.
Khương Vọng mới đi được nửa đường, ở cuối đường, đã xuất hiện người cản đường.
Người này mặc đồ văn sĩ, để ba chòm râu dài, khí chất văn nhã.
Tịch Tử Sở bận phân phối dược vật, đã rất lâu rồi không hề chợp mắt. Tịch Mộ Nam là thành chủ, vừa phải tính toán mọi việc của toàn vực, vừa phải đối phó với truy hỏi của triều đình Dương quốc, che giấu tình hình, không thể phân thân.
Trong siêu phàm tu sĩ Đằng Long cảnh, chỉ có Liễu sư gia là có thể phân thân.
Cho nên hắn tới.
Hơn nữa hắn rất tự tin, không dẫn ai theo giúp.
"Đệ tử Nho Môn?" Khương Vọng hỏi.
"Tại hạ đúng là lòng hướng thư sơn." Liễu sư gia đáp.
"Ngươi giữ chức gì?"
"Vì phủ thành chủ làm một sư gia, không có chức vị."
"Thì ra là tâm phúc của Tịch Mộ Nam." Khương Vọng gật đầu, hỏi tiếp: "Tội của Tôn Bình, và an dân sách dán các nơi, hẳn đều là do ngươi viết?"
Liễu sư gia không phủ nhận: "Văn từ thô lậu, khiến sứ giả chê cười."
"Ta biết một đệ tử Nho Môn, xuất thân tứ đại thư viện, nhưng làm thơ cực kém, văn phong thua xa không bằng ngươi."
"Tại hạ tài sơ học thiển, sứ giả đã khen nhầm."
Khương Vọng nói: "Nhưng hắn mới là người có học, còn ngươi chỉ là cầm thú đi học mà thôi."
Công phu hàm dưỡng của Liễu sư gia cực tốt, Khương Vọng nói như vậy, hắn cũng không thấy giận.
Ngược lại còn cười: "Học vấn không phân chủng loại, dù là chim muông thú vật, chỉ cần chịu đi học, thì đều là người có học. Lời sứ giả nói, chính là công của giáo hóa."
"Ta không phải lấy thân phận sứ giả Trọng Huyền gia để nói chuyện, mà là lấy thân phận đứng đầu Thanh Dương trấn, tới hỏi trách ngươi."
"Thanh Dương trấn chỉ cấp cho Trọng Huyền gia ba mươi năm. Nói chính xác, ngài chỉ là người phụ trách Thanh Dương trấn ba mươi năm thôi." Liễu sư gia ung dung chỉnh lời cho Khương Vọng, đầy vẻ ‘ta đây nắm hết mọi thứ trong tay’: "Xin ngài hỏi. Liễu mỗ biết gì nói nấy."
Khả năng miệng lưỡi của người này thật bất phàm, giống môn đồ danh gia hơn là đệ tử Nho Môn.
Nhưng Khương Vọng lạnh tanh: "Ta đã hỏi xong. Bây giờ là trách!"
Một bước đạp tới, rút kiếm ra.
Liễu sư gia không biết từ đâu lấy ra một cây quạt xếp, chặn ngang trước người.
Xuy!
Chỉ một âm thanh nhỏ, kiếm khí thế như chẻ tre, dễ dàng xuyên thủng cây pháp khí quạt xếp không tầm thường kia.
Hàn mang đã đến gần trước mắt.
Liễu sư gia nhẹ nhàng lùi lại, giọng như hát: "Ta thiện nuôi hạo nhiên chi khí của ta!"
Phía trước người một màu trắng xóa, khí cuốn như đằng giao.
Sát pháp đại diện mạnh nhất của Nho Môn, chính là cách vận dụng hạo nhiên chi khí.
Tu vi của Liễu sư gia, không thể bảo là không mạnh.
Nhưng Khương Vọng thời khắc này, là sát cơ đã bị đè nén suốt mười ngày.
Giết người đôi khi là thủ đoạn, đôi khi là mục đích.
Khi nó là thủ đoạn, thì bất kể lý do.
Khi nó là mục đích, thì không cần mượn cớ.
"Ta không biết, lòng dạ đen tối cũng sinh ra được chính khí!"
Kiếm khởi trường mang.
Nhật nguyệt đại quang.
Khương Vọng một kiếm chém qua, giao xà chết, bạch khí diệt.
"Ngươi đã đi lầm đường!"
Bước chân lần lượt nối nhau, kiếm ở sau lưng, người đã cùng Liễu sư gia đối diện.
Sát ý trong lòng bùng lên ngùn ngụt, ngùn ngụt.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết Bạch Hổ Thiên tự động vận chuyển.
Mắt Khương Vọng đỏ bừng, dùng đầu đánh tới!
Hạo nhiên chi khí bị phá, Liễu sư gia sờ tay vào ngực, lấy ra một cây bút lông sói, định né đi, thì mộc khí trong cơ thể bạo động, từ trong bùng ra, giữ hắn cứng ngắc.
Phược Hổ!
Phược Hổ chỉ giữ chân được Liễu sư gia Đằng Long cảnh một cái chớp mắt.
Nhưng đầu Khương Vọng đã đụng tới.
Phanh!
Hai cái đầu đụng nhau, cùng ngửa ra sau.
Mắt Liễu sư gia tối sầm.
Soạt!
Khương Vọng chuyển kiếm sang tay trái, từ phải sang trái kéo ra sau, một cái đầu bay lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận