Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2188: Điện xà xé rách bầu trời, sắp có một trận mưa rào (2)

Nhưng vậy thì sao?
Có ý nghĩa gì?
Hắn không muốn nhìn thấy cảnh toàn thành treo lụa trắng, hắn biết không có mấy người thật lòng khóc vì Khương Vô Khí!
Hắn không còn mặc sức tưởng tượng về tương lai của vị cực nhân thần, thúc ngựa chiến trường, trấn quốc Đại Tề đó. Nếu người đi lên vị trí cực chí tôn không phải là người ấy, thì hắn có lên đến vị trí của Khương Mộng Hùng, cũng có gì vui đâu!
Sao lại như vậy!
Hắn lắc lư đi lung tung trong kho ngầm, như con thú không tìm thấy nhà.
Lúc thì la to, lúc thì quyền đấm cước đá, lúc thì khóc lớn rồi cười vang.
Cuối cùng mệt mỏi, chết lặng, lảo đảo tìm rượu, gạt nắp, tham lam hít mùi rượu, ngã vào trong hũ rượu to lớn...
Không biết đã ngủ bao lâu.
Có người vỗ vào vai hắn.
Ai vậy?
Lôi Chiêm Càn nghĩ.
Nhưng hắn không nhúc nhích.
Hắn nằm ngã trong rượu, không muốn nghĩ, cũng không muốn làm gì.
Nếu không phải có tu vi Siêu Phàm, thì đã chết đuối từ lâu.
Tiếc thay hắn lại có tu vi siêu phàm.
"Đừng có làm phiền ta."
"Đừng có làm phiền ta..."
"Không phải ta không biết trách nhiệm của mình."
"Không phải ta không biết mình nên cố gắng, mình nên tỉnh lại, còn có việc phải gánh vác. Nhưng ta mệt lắm, ta rất mệt. Để ta nghỉ ngơi thêm một chút đi, được không?"
Tóc hắn bị một bàn tay nắm lấy, kéo dựng thẳng lên!
Rầm.
Rượu văng tung tóe, bên dưới mái tóc ướt sũng, hắn cố gượng mở mắt, nhìn thấy nam nhân đang túm tóc mình !
Tướng mạo không xấu xí, nhưng cũng không đến mức anh tuấn... xa lạ.
Trong lòng hắn sinh ra cảm xúc phẫn nộ.
Loại cảm xúc đã lâu không gặp.
"Sau khi Vô Khí đi..."
"Con chó con mèo gì... ".
"Con chó con mèo gì, cũng dám đến khiêu khích!"
Máu lại bắt đầu sôi sục, đạo nguyên lại bắt đầu dâng lên.
Nội Phủ ầm ầm hiện ra hình tích.
Hạt giống thần thông theo đó nổi lên.
Lôi quang trong người đồng loạt lóe sáng!
Bốp!
Một cái tát đã dập tắt lôi quang của hắn, dập tắt Lôi Tỷ của hắn, khóa đạo nguyên và khí huyết của hắn lại, khiến hắn lộn mấy vòng trên không trung, rồi nặng nề đập xuống đất!
Hắn cảm giác được, cái tay kia lại túm lấy tóc của hắn.
Kéo đầu hắn lên, lơ lửng giữa không trung.
Hắn choáng váng nhìn người nọ, trong mắt xuất hiện bóng chồng, hốt hốt hoảng hoảng.
"Nghe nói ngươi đang điều tra ta?"
Người nọ nói.
"Ngươi là ai?"
Hắn miễn cưỡng hỏi.
"Không phải ngươi... vẫn luôn tìm ta sao?"
Người nọ trả lời.
Hắn lẽ ra phải cảm thấy phẫn nộ, nhưng phẫn nộ cũng không có làm được gì.
Hắn lẽ ra nên cảm thấy bi ai, nhưng bi ai cũng không có làm được gì.
Hắn giãy giụa yếu ớt như vậy, cuối cùng chỉ nói:
"Con mẹ nó... quen ngươi sao... là ai?"
Sau đó hắn nghe thấy giọng nói gằn từng chữ một trả lời:
"Trương, Lâm, Xuyên."
Hình như là trả lời như vậy.
Hình như hắn nhớ ra rồi...
Rất nhiều ngày trước, đúng là hắn cho người đi tra tìm một người tên là Trương Lâm Xuyên, nhưng không truyền về tin tức gì.
"Khương... Ngươi..."
Trong đầu hắn mơ hồ hiện ra một mấy nghi vấn.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bàn tay tái nhợt, càng lúc càng tiến sát mặt mình.
Sau đó thế giới của hắn trở nên tối tăm vĩnh viễn.
Ầm ầm ầm!
Rừng dã nhân, đêm khuya, bầu trời vang lên tiếng sấm.
Thập Tứ cầm trọng kiếm bằng cả hai tay, mặt Trọng Huyền Thắng không biểu cảm, Khương Vọng đứng chắn ở trên trước nhất.
Ba người mơ hồ kết thành trận hình Tam Tài, đều tự tụ lực.
Nhưng họ phát hiện Lôi Chiêm Càn trước mặt hỏi câu kia xong thì không nói gì nữa, cả người trở nên cứng ngắc.
Két! két!
Hắn vặn vẹo cổ một cách quái dị, cảm giác trì trệ kia mới dần dần biến mất, trở lại bình thường.
"Cái cơ thể này, có một chút phản ứng kỳ quái."
Lôi Chiêm Càn nhìn Khương Vọng, hứng thú nói:
"Hình như hắn có quen biết với ngươi?"
Hỏi câu này, rõ ràng chỉ là một kiểu thú vui ác ý.
Trước khi tiếp quản cơ thể này, hắn đã điều tra tường tận, biết rất rõ quan hệ của Lôi Chiêm Càn và Khương sư đệ.
Thậm chí sau đó, hắn còn kéo thần hồn của Lôi Chiêm Càn vào thế giới vô sinh, từ từ tra tấn, đối với hắn, Lôi Chiêm Càn chẳng còn bí mật gì.
Nếu không hắn đã không thể đóng vai Lôi Chiêm Càn một cách đường hoàng như vậy, thể hiện sự chuyển biến của Lôi Chiêm Càn một cách tự nhiên như vậy, và trong lúc không một ai phát hiện, từng bước nắm giữ Lôi gia vào tay, thậm chí nắm giữ cả quận Lộc Sương.
Đến lúc này, mà Lôi Nhất Khôn ngu xuẩn kia vẫn còn tưởng mình có thể cạnh tranh được, không biết mình đang sống trong một hạnh phúc giả tưởng.
Tiếc thay...
Thật sự là rất tiếc.
Chỉ vì giết một thanh bài không hiểu chuyện, mà khiến kế hoạch lâu dài ở Tề quốc thất bại trong gang tấc.
Loại cơ hội thay thế nhân sinh này vô cùng trân quý. Dù hắn nhờ Bạch Cốt Thánh Khu lấy được thần thông đỉnh cấp, tu đến được cảnh giới cao thế nào, thì số lượng thay thế cũng có cực hạn. Dùng một lần, là bớt đi một lần.
Và Lôi Chiêm Càn là một mục tiêu cực kì thích hợp.
Lôi Chiêm Càn có lợi thế bản thân, hắn có đường đi riêng thông đến cấp cao tầng đế quốc, có thể đến được tầng cao nhất, chỉ vì cái chết của Khương Vô Khí mà trở nên suy sụp, không còn để ý đến cái gì. Nếu không bị cường giả đỉnh cấp của đế quốc để ý tới, sẽ có không gian trưởng thành rất lớn, thời gian phát triển rất dài.
Có ân oán gút mắc với Khương Vọng - kẻ đang như mặt trời ban trưa ở Tề quốc.
Nhìn chung trong cả đế quốc Đại Tề, không có thân phận nào tốt hơn thân phận này.
Hắn muốn tiếp tục phát triển theo hướng này. So với việc chỉ phái Vô Sinh lão mẫu đi Mục quốc, so với những quốc gia bỏ mặc Địa Sát sứ giả cho tự sinh tự diệt, thì hắn dụng tâm hơn nhiều.
Nhưng chỉ cần một chút vô ý, ván cờ tốt sẽ không thể tiếp tục, và bây giờ bàn cờ cũng sắp bị lật.
Hắn nghĩ lẽ ra mình phải nên phẫn nộ, nhưng đứng trước mặt Khương sư đệ đã nổi danh khắp thiên hạ, hắn phát hiện trong lòng lại không có chút cảm xúc tức giận nào, ngược lại, lại có một cảm giác rất là mới lạ.
Cái cảm giác này, đã lâu không có.
Ngồi trên thần tọa cao vời, tập hợp ba Thần Chủ, Đạo Chủ, Giáo Chủ vào thành một thể, đối mặt chỉ có thần bộc, tín đồ, giáo đồ, hầu như đã quên mất một mặt làm người.
Vị Hầu gia bá quốc trẻ tuổi trước mắt này, dù gì cũng từng gọi một tiếng Trương sư huynh, đi theo sau mông mình, khiêm tốn thỉnh giáo.
Lăng Hà nhân hậu, Khương Vọng kiên nghị, Đỗ Dã Hổ dữ dằn, Triệu Nhữ Thành tuấn mỹ, Hoàng A Trạm đê tiện, Ngụy Nghiễm lãnh khốc, và tiểu cô nương đáng yêu kia nữa, hình như tên là… An An?
Quả thực là một câu chuyện sống động.
"Ta vẫn luôn tìm ngươi?"
Khương Vọng nhìn Lôi Chiêm Càn chăm chú.
Nhìn nụ cười nhạt không chút cảm xúc trên mặt người này.
Cảm giác quen thuộc trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Ầm ầm!
Điện xà như xé rách trời cao, mây đen che phủ, báo hiệu sắp có một trận mưa rào.
Khương Vọng nghiến răng, thốt ra từng chữ từ trong kẽ răng:
"Trương! Lâm! Xuyên!"
Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao lại có cảm giác quen thuộc kỳ quái với con Yêm Si kia.
Không phải Yêm Si kia quen thuộc.
Không chỉ có Yêm Si.
Mà cả bên trong của Yêm Si, cả vò rượu được chùi sạch bóng đến phản quang, là tất cả những thứ không nhiễm một hạt bụi trong cái kho ngầm đó.
Là loại "sạch sẽ" gần như ép buộc!
Cũng là loại cảm giác "chuẩn xác" mà Trọng Huyền Thắng miêu tả.
Bệnh thích sạch sẽ, ngụy trang gần như hoàn mỹ, động tác hành xử cẩn thận và quả quyết...
Là những gì hắn cảm nhận được từ trên người Trương Lâm Xuyên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận