Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2348: Thần linh xuất thế

Do sự tồn tại của thần thông, từ trước đến nay chênh lệch giữa Nội Phủ và Ngoại Lâu luôn mơ hồ.

Nội Phủ thắng Ngoại Lâu, từ trước đến nay không có gì là hiếm thấy.

Nhưng từ Ngoại Lâu đến Thần Lâm, đã cách xa một trời một vực.

Nói thượng tam cảnh mỗi bước một thiên địa, không phải là khoa trương.

Thủ đoạn của Thiên Yêu, vượt xa sức tưởng tượng của Thần Lâm thậm chí Động Chân.

Dù có cố gắng nhiều hơn nữa, cũng không thể vượt qua được!

Cho dù Hùng Tam Tư đã kiểm tra ngàn vạn lần trong ngoài cơ thể, cho dù gã có thể thấu hiểu chân lý thế gian, có thể nhìn thấu bản thân mình, cũng tìm không ra thủ đoạn của Hổ Thái Tuế ở đâu —— trừ phi Hổ Thái Tuế muốn để hắn tìm ra.

Một thân thể Chân Yêu, một nguyên thần của Chu Huyền vẫn đang không ngừng chống cự trong người, Hổ Thái Tuế không thể thật sự phát huy lực lượng. Nhưng muốn đối phó Hùng Tam Tư, hắn thậm chí không cần dùng đến lực lượng.

Thân thể này của Hùng Tam Tư... là do chính tay hắn "bồi dưỡng", đồng thời nghiên cứu suốt mười ba năm trời!

Những gì Hùng Tam Tư có thể nhìn thấy, hắn đều trông thấy. Những gì Hùng Tam Tư không thể nhìn thấy, hắn cũng đều có thể thấy.

Màu đen và màu đỏ giăng khắp bầu trời đều bị gió thổi tan đi.

Ánh mắt của Chu Huyền phản chiếu tâm trạng của Hổ Thái Tuế. Hắn dùng thân thể này tùy ý giẫm lên Phong Thần đài, cúi nhìn Hùng Tam Tư - người mà ngay cả ngũ quan trong cơ thể cũng đang chống chọi lẫn nhau - cho dù trong tình trạng như vậy, Hùng Tam Tư vẫn đang kiên cường chống cự. Dẫu cho chiến trường của hắn chỉ có thể giới hạn trong chính cơ thể mình, dẫu cho cuộc đấu tranh của hắn thậm chí không thể lay động nổi một sợi tóc của kẻ thù.

"Ngươi dám phản kháng ta ư?"

Trong giọng nói của Hổ Thái Tuế có phần kinh ngạc, tán thưởng, hoặc là cảm xúc gì đó khác. Sau khi xem xét thật lâu, bỗng nhiên hắn mỉm cười ——

"Đây chính là lý do ta chọn ngươi."

Mặc cho Hùng Tam Tư rơi xuống biển mây vàng, mặc cho Hùng Tam Tư phí công đấu tranh với bản thân, hắn vẫn chẳng làm gì .

"Ta sẽ không giết ngươi." Hắn nhẹ giọng nói.

Đây quả thật là một câu nói vô cùng độc ác.

Con mắt phải của Hùng Tam Tư vốn còn có thể tự kiềm chế, khoảnh khắc này trợn tròn, gần như muốn nổ tung ra khỏi hốc mắt!

Nhưng Hổ Thái Tuế đã điều khiển thân thể Chu Huyền, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đây là tác phẩm hoàn mỹ nhất của hắn, đứa con ưu tú nhất của hắn, đương nhiên hắn sẽ không phá hủy. Thậm chí kẻ nào cả gan làm tổn hại đến sự tồn tại của Hùng Tam Tư cũng phải chịu sự trừng phạt của hắn.

Cũng như nguyên thần của Chu Huyền đang bị tra tấn lúc này.

Bao gồm cả tên Chân Yêu Khuyển Ứng Dương không biết điều ở Chiếu Vân phong kia...

Đương nhiên, thuận tay thu hồi Bất Lão tuyền, Tri Văn chung, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cái trước có thể thử một chút khả năng khôi phục, đặt nền móng cho cơ nghiệp vạn thế; cái sau tuy là củ khoai lang bỏng tay, cũng có thể lấy ra treo giá giữa Cổ Nan sơn và Hắc Liên tự.

Chẳng qua giờ khắc này, hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Ánh mắt của hắn quét khắp núi non, thấy được nơi cực xa, cũng không bỏ qua nơi cực gần.

Ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên thân thể tiểu yêu cô độc đứng giữa sơn đạo, nắm chặt thanh kiếm sắt gỉ, hỏi đầy ẩn ý khó hiểu: "Cổ Thần của ngươi đâu rồi?"

Sài A Tứ cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng dài, tuy đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa biết mình còn đang mơ hay không.

Hiện tại đương nhiên hắn đã biết được Hổ Thái Tuế là ai, nhưng cũng chẳng sợ hãi, không lập tức quỳ rạp xuống đất.

Mà lẩm bẩm nói: "Cổ Thần của ta, đã ngủ say. Sẽ không tỉnh lại ."

Tia sáng kia từng chiếu sáng.

Cho dù cả thế gian đều nói nó là giả, thậm chí ngay cả tia sáng đó cũng thừa nhận là giả.

Nhưng ta đã vì vậy mà sáng tỏ.

Hổ Thái Tuế nhìn tiểu yêu này thật sâu: "Thú vị."

Ngược lại không làm thêm gì cả.

Khương Vọng làm thế nào ẩn náu trong thành thị Yêu tộc, làm thế nào ẩn náu lâu như vậy, làm sao biết được thế giới Thần Tiêu, có mưu đồ gì ở đây... Đều là chuyện sau này mới xử lý.

Về phần hiện tại...

Nơi đây có cái gì quan trọng hơn so với Bất Lão tuyền và Tri Văn chung?

Đối với Hổ Thái Tuế mà nói, đương nhiên chỉ có Phong Thần đài dưới chân hắn giẫm lên!

Nhìn thấy con đường trên đỉnh cao nhất, và đặt chân lên con đường trên đỉnh cao nhất, và thật sự đi tới trên đỉnh cao nhất, đây là ba chuyện khác nhau.

Một người khi còn ba bốn tuổi thậm chí còn nhỏ hơn, đã biết mình sẽ trưởng thành, cần phải trưởng thành. Nhưng vẫn phải đợi đến khi hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi mới có thể chắc chắn... Con đường đã thấy, vẫn cần thời gian dài dằng dặc để đi, cần trải qua đầy đủ, tích lũy đầy đủ.

Trước mắt, đối với Hổ Thái Tuế mà nói, nếu muốn thành tựu trên cả tuyệt đỉnh thì phải chân chính thúc đẩy Linh tộc ra đời. Để Linh tộc thực sự trở thành một chủng tộc hoạt động trong chư thiên vạn giới, mà không phải chỉ có một mầm non độc đinh là Hùng Tam Tư này.

Có ví dụ có sẵn của Hùng Tam Tư này, hắn đã thấy được biện pháp để thành tựu Linh tộc, có thể lập tức thử nghiệm trên những sinh linh như Linh Hi Hoa. Trong quá trình bồi dưỡng về sau, cũng có thể không ngừng cải tiến phương pháp, hạ thấp chi phí, cho đến cuối cùng, để Linh tộc có thể sinh sôi nảy nở tự nhiên.

Nhưng... quá chậm.

Đào tạo một Hùng Tam Tư, tốn bao nhiêu thời gian?

Hùng Tam Tư kế tiếp, Linh Hi Hoa kế tiếp, phải đợi tới khi nào?

Mà trước mắt lại có một cơ hội tuyệt hảo ——

Trong thế giới Thần Tiêu tồn tại khả năng vô hạn, giờ phút này lại thiên ngoại vô tà, thân thể Chu Huyền trong tay mình, ở nơi này đã là vô địch.

Mà Phong Thần đài của Thái Cổ hoàng thành, trong thời gian dài dằng dặc đã sắc phong vô số thần linh, nhiều tới khó lòng đếm xuể!

Thần ddạo chỉ là một phương thức tu hành, những cường giả được phong Thần vị, vẫn là Yêu tộc.

Nhưng có ví dụ sẵn có như Hùng Tam Tư, hắn đã nghĩ ra biện pháp, có thể luyện "Thần" thành "Linh"! Mọi người thường nói thần linh thần linh, thần linh hóa thành Linh tộc, chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao?

Cho dù phương pháp này không thông, khống chế được Phong Thần đài, cũng nắm giữ lực lượng vô hạn. Càng không lo về sau nghiên cứu Linh tộc, thiếu sót phần "Thần".

Đúng là cục diện này khó được thế nhân chấp nhận.

Nhưng hắn đi qua cả chặng đường dài, một mình sáng tạo ra Linh tộc, có bao giờ được "dung túng"?

Đợi khi hắn thành tựu trên tuyệt đỉnh, trở thành tồn tại vĩ đại quán triệt lịch sử Yêu tộc, những lời chỉ trích trước mắt có tính là gì?

Như việc hắn cố ý truy tìm cái gọi là Vô Diện Thần, cái gọi là Trì Vân Sơn Thần, chính là muốn quét sạch tất cả tai hoạ ngầm, để cho con đường siêu việt tuyệt đỉnh của mình không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Phong Thần đài muốn bảo đảm việc giết chết Khương Vọng "không có gì sai sót", đương nhiên cũng có mục tiêu lâu dài .

Đương nhiên hắn nhìn ra được điểm này. Nhưng chẳng lẽ Lộc Tây Minh lại không nhìn ra hay sao? Cổ Nan sơn cũng không nhìn ra ư?

Chỉ nói riêng Vạn Thần hải này, lực lượng nơi đây đều đến từ Phong Thần đài của Thái Cổ hoàng thành. Bố trí bí ẩn chưa từng nói ra của Phong Thần đài ở thế giới Thần Tiêu, không biết đã kéo dài bao nhiêu năm rồi!

Ai mà không nhìn ra? Ai là kẻ mù lòa?

Nhưng có ai chịu nhìn xuông?

Chẳng phải Lộc Tây Minh cũng mượn nhờ bố cục này, chẳng phải Cổ Nan sơn cũng dựa vào bố cục này sao?

Những kẻ này đều là chính thống thiên hạ.

Cũng tựa như Hổ Thái Tuế, hắn cũng là giới cao tầng tuyệt đối trong hệ thống Thái Cổ hoàng thành.

Phong Thần đài là Phong Thần đài, Thái Cổ hoàng thành là Thái Cổ hoàng thành.

Phong Thần đài của ngươi đã bố trí bí mật, khiến cho cao tầng như ta không hề hay biết, vậy việc ta "nhìn không ra" chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao?

Phong Thần đài đổi người chủ trì, sẽ không tổn hại gì đến Yêu tộc. Đổi lại một Hổ Thái Tuế đứng trên tuyệt cao, đổi lại một Linh tộc hùng mạnh, có tiềm lực vô hạn, càng mang lại lợi ích to lớn cho Yêu tộc!

Về phần trình tự ý thay thế có hợp pháp hay không, có dao động lợi ích của một phe phái nào đó hay không, có khiêu khích quyền uy của Thái Cổ hoàng thành hay không... Cứ chờ bàn cờ Thần Tiêu kết thúc rồi bàn bạc sau.

Để xây dựng hệ thống thần đạo tốt hơn, Phong Thần đài trải rộng phân đài khắp các khu vực ở Yêu giới. Mỗi một phân đài đều có quyền hành "phong thần" độc lập, quyền hành này do lãnh chúa các nơi chia sẻ. Điều này liên quan mật thiết với cục diện thế lực của Yêu tộc.

Là người nắm giữ tuyệt đối Tử Vu khâu lăng, Hổ Thái Tuế cũng đã quá quen thuộc với Phong Thần đài. Những Phong Thần đài trong lãnh thổ, hắn đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần.

Hắn hiểu rõ, Phong Thần đài trong Thái Cổ hoàng thành tuy là chủ đài, nhưng vị trí chủ đài không phải là bất biến. Tuy nói trăm sông đổ về biển cả, nhưng cái gì mới thực sự là biển? Nếu như một dòng sông sâu thẳm vô tận, mà biển ngày một cạn dần, vậy rốt cuộc ai nên chảy về phía ai, cũng khó mà nói trước được!

Thiên Yêu Huyền Nam Công chấp chưởng Phong Thần đài, là dựa vào quyền hành do Thái Cổ hoàng thành giao cho, định kỳ trưng thu thần lực của các phân đài khắp nơi, vừa tích trữ trăm sông, vừa tránh cho nhánh cây quá phức tạp, áp đảo thân cây. Cho dù phân đài nào quá mạnh mẽ, tiếc rẻ thần lực tài nguyên, Thái Cổ hoàng thành chỉ cần hạ một tờ điều lệnh, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp thuận. Ngoài ra, chủ đài ở Thái Cổ hoàng thành còn có nhiều thủ đoạn khác có thể áp dụng.

Trong năm tháng dài đằng đẵng, hệ thống này chưa từng xảy ra sự cố.

Nhưng lúc này thì khác.

Phong Thần đài trong Thần Tiêu thế giới, vừa vặn cất giữ thần lực uyên thâm như biển. lúc này Thần Tiêu thế giới lại vừa vặn không bị ngoại giới quấy nhiễu.

Đây quả thật là cơ hội vạn năm một thuở!

Một khi triệt để khống chế Phong Thần đài này, lại điều động thần lực của cả tòa Vạn Thần hải, thu toàn bộ bố trí của Phong Thần đài Thái Cổ hoàng thành ở thế giới này về cho mình sử dụng, lại phối hợp với Phong Thần đài ở Tử Vu khâu lăng, chẳng lẽ không thể đổi khách thành chủ, để Hổ Thái Tuế hắn trở thành người chấp chưởng Phong Thần đài mới hay sao!

Thời điểm hắn nắm giữ thân thể Chu Huyền, đủ sức đạp lên Phong Thần kim ddài, việc xâm chiếm tòa Phong Thần đài này đã bắt đầu.

Giờ khắc này, cả tòa kim đài đã trải rộng linh văn, phía dưới bùng lên Linh viêm.

Như vậy không đủ.

Trong Ma Vân thành.

Khuyển Ứng Dương và Chu Huyền đã bị đưa đi, thông qua liên hệ giữa các Phong Thần đài, xuyên thấu thời không, tiến vào thế giới Thần Tiêu. Phân đài Phong Thần của Ma Vân thành đã thu lại tất cả hào quang, tựa như biến thành một bệ đá bình thường không có gì lạ.

Để xuyên thấu quy tắc thế giới của thế giới Thần Tiêu, nó đã tiêu hao lực lượng khổng lồ.

Phong Thần đài bên Thái Cổ hoàng thành tạm thời không thể liên lạc với nó .

Mà vị chúa tể tối cao phụ trách quản lý hạt của nó - Chu Ý, giờ phút này đã hấp hối không biết trốn đi nơi nào dưỡng thương, thậm chí còn không biết có thể sống được mấy ngày!

Ngay lúc này, Hổ Thái Tuế - kẻ ngầm cho phép tất cả những chuyện này xảy ra, đứng lên từ lỗ hổng của bức tường kia.

Trong ánh mắt có thể nói là kinh hãi của Lộc Tây Minh, hắn bước ra một bước, đặt chân lên không trung của tòa Phong Thần đài trong Ma Vân thành này, vung bàn tay một cái, lực lượng khủng khiếp trực tiếp trút xuống, đạo tắc thuộc về hắn, bắt đầu công khai xâm lấn Phong Thần đài!

Nói thế nào thì Thiên Tức hoang nguyên cũng là một khu vực lớn.

Phong Thần đài ở Ma Vân thành này, cũng chiếm địa vị hết sức quan trọng trong hệ thống Phong Thần đài.

Bắt lấy đài này, sẽ thêm một quả cân quan trọng giúp hắn tranh đoạt quyền bính Phong Thần đài!

Về phần bọn Kỷ Tính Không, Thiền Pháp Duyên, Lộc Tây Minh nghĩ như thế nào...

Việc hắn xâm chiếm Phong Thần đài trong thế giới Thần Tiêu sắp hoàn thành, dị biến trong Thần Tiêu thế giới sẽ nhanh chóng bị phát giác, sao hắn còn bận tâm đến suy nghĩ của bọn họ?

Nếu không biết điều thì cùng lắm là đánh một trận.

Thấu hiểu con đường siêu thoát, cực nghiệt yêu ma tâm của hắn đã dưỡng thành thần thai. Dùng vị Thiên Yêu nào ở đây để kiểm nghiệm thực lực, một lần nữa xác lập địa vị, cũng chưa hẳn là không thể.

Nhưng đúng lúc này, có tiếng sấm xé rách bầu trời,, ánh chớp lóe lên, gần như kéo dài đến tận chân trời: "Hổ Thái Tuế, ngươi càn rỡ quá rồi đấy!"

Thiên Yêu Huyền Nam Công ở Thái Cổ hoàng thành cảm nhận được dị động, truyền âm vạn dặm đến tận nơi này. Mà tia chớp kia đã hóa thành mũi thương ném tới.

Đối mặt với điện quang như thế, quát tháo như thế.

Hổ Thái Tuế mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, bàn tay như trời che phủ, phía trên ngăn cách điện quang ngoài vạn dặm, phía dưới bao trùm Thiên Tức Phong Thần đài. Linh viêm càng thêm rực cháy, thân đài bằng đá cổ xưa kia, giờ đã khắp nơi lan tràn linh văn.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng phá tan màn đêm, nhưng âm thanh chớp mắt lại trở nên xa xôi mờ ảo.

Bàn tay khổng lồ của Hổ Thái Tuế tựa như dãy núi hùng vĩ, ánh chớp đều ở ngoài núi.

Hắn đang ngăn cản Huyền Nam Công tới gần!

Đạo tắc va chạm giữa không trung, bầu trời của Thiên Tức hoang nguyên chập chờn sáng tối bất định.

"Hổ Thái Tuế điên rồi!" Giọng nói của Huyền Nam Công vang lên trong Ma Vân thành: "Chư vị Bồ Tát! Thiên Tôn! Mau mau ra tay! Đại kế vạn năm của Thái Cổ hoàng thành tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong chốc lát!"

Lộc Tây Minh, Kỷ Tính Không, Thiền Pháp Duyên còn chưa kịp lên tiếng, Hổ Thái Tuế đã gầm lên giận dữ: "Cái gì gọi là đại kế vạn năm?"

"Đại kế vạn năm của ai?!"

"Hôm nay Linh tộc ra đời, tiềm lực của Yêu giới ta tất sẽ lớn mạnh, đó mới là vạn năm!"

"Ta đặt chân lên đỉnh cao tuyệt đối, mới là vạn vạn năm cho Yêu tộc!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong thế giới Thần Tiêu, Linh viêm rực cháy trên Phong Thần đài kia, rõ ràng đã là màu sắc của Hổ Thái Tuế.

Mấy vạn tượng thần đổ rạp trong Vạn Thần hải, bỗng chốc toàn bộ dựng lên!

Cái gọi là tượng gỗ tượng đất, đều có thần quang tô điểm nước sơn!

Có kẻ cầm thạch kiếm khe nứt đầy rẫy: "Hổ Thái Tuế! Còn không thúc ngựa dừng cương trước bờ vực!"

Có những kẻ khí ba đầu sáu tay tự cầm bảo khí: "Lạc đường mau quay về!"

Có kẻ đạp hỏa xà giơ chưởng muốn dập tắt Linh viêm: "Ngươi định tư lợi đến bao giờ!"

Có kẻ cưỡi thiên lang giang tay giương cung đối nhắm trùng đồng: "Sao Thiên Tôn lại tự lầm lỡ đến thế này!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Vạn thần phục sinh, ai nấy đều biểu lộ uy nghiêm, cùng xông về phía Hổ Thái Tuế!

Chỉ trong khoảnh khắc, biển vàng nổi sóng, thần linh tranh hùng.

Toàn bộ thần sơn đều bị đủ loại thần quang lấp đầy.

Sài A Tứ hoàn toàn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, đã chứng kiến trận chiến giữa yêu thần này.

Chỉ thấy Hổ Thái Tuế nắm giữ thân thể Chu Huyền, đứng trên Phong Thần đài của thế giới Thần Tiêu cười cuồng loạn không ngừng: "Ta cũng là Thiên Tôn, Huyền Nam Công cũng là Thiên Tôn, vì người khác mà phạt ta là sao? Tích lũy Thần đạo ngàn vạn năm là việc riêng cho ai?"

Từng vị thần linh giết tới, còn chưa kịp đến gần Phong Thần đài, đã lần lượt nổ tung!

Hổ Thái Tuế chỉ không ngừng di chuyển tầm mắt nhìn đến nơi nào thì nơi đó dừng lại, nhìn vị thần nào thì vị đó tan biến!

Thần linh trên thế gian chưa bao giờ bị tiêu diệt ác liệt như ngày hôm nay!

Dưới sự chủ trì của chư thần Yêu giới, cảnh tượng mấy vạn tượng thần đánh giết Hổ Thái Tuế quả thật hùng vĩ.

Vạn Thần hải vốn mênh mông rộng lớn cũng trở nên tầm thường đến cực điểm, khó mà được chú ý.

Đúng vào lúc này, trong vô số tượng thần dày đặc bay lên không trung, một pho tượng thần không mặt bằng gỗ nhảy vọt ra ngoài.

Toàn thân pho tượng thần này trắng bệch, bề ngoài quái dị, ngay cả thần quang cũng có màu trắng bệch.

Nhảy ra khỏi Vạn Thần hải, giữa đội ngũ chư thần quần công, lặng lẽ tụt lại phía sau, rơi xuống bình đài dưới núi... Trên tòa Thiên Yêu pháp đàn bị hủy hoại, trong đại đỉnh đồng xanh vắng lặng kia, rắc một nắm tro cốt, chôn vùi đốm lửa nhỏ kia!

Nó không có ý thức, không có linh giác, chỉ tuân theo một mệnh lệnh, mệnh lệnh của vị Diêm La Vương vĩ đại thời viễn cổ, Vô Diện Chi Thần khắc nặn nên nó.

Trong Vạn Thần hải gió êm sóng lặng, Chân Yêu không rảnh bận tâm, đi thẳng tới Thiên Yêu pháp đàn.

Nnơi này dựng nên hùng thành.

Xây Võ An thành!

Trong cuộc chiến với Lộc Thất Lang, Khương Vọng nhiều lần lao vào Vạn Thần hải, thậm chí lặn lội trong biển mây, cũng đã bày ra bước cờ này.

Đây là con đường về nhà thứ hai mà hắn nghĩ ra cho mình.

Từ Thần Tiêu Võ An thành, cảm ứng với Võ An thành trong lòng chảo văn minh.

Mượn nguyện lực trở về!

Đương nhiên hắn không tính đến Hùng Tam Tư, càng không tính đến Hổ Thái Tuế sẽ ra tay; cũng hoàn toàn không lưu lại ý niệm trong pho tượng thần này —— làm vậy hoàn toàn không thể giấu diếm được.

Thậm chí vị tượng thần vô diện này cũng bị triệu hoán bởi Phong Thần đài của Thái Cổ hoàng thành, bị cuốn theo trong chấn động của chư thần nơi Vạn Thần hải, căn bản là không thể đợi đến lúc sóng yên gió lặng.

Chẳng qua là ngây ngốc tuân theo quy tắc, vẫn dựa theo Thần chủ sắp đặt, lặng lẽ rải tro cốt của hạt giống Thiên Yêu Dương Dũ, Thử Già Lam, Chu Lan Nhược vào đại đỉnh đồng xanh.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Võ An hầu hỏi: "Chuyện xưa của tiên hiền, bao la hùng vĩ. Hậu bối hồi tưởng, cảm phục không sao tả xiết. Đoạn lịch sử kia tuy rằng xa xôi, hôm nay nghe đến, nhiệt huyết vẫn sôi trào. Hiện giờ tu sĩ chúng ta có thể làm được điều gì đây?"

Triều Nghị đại phu Tống Dao nói: "Chín chữ. Tìm pháp đàn, trải yêu cốt, dựng đại thành!"

Đúng như lúc này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận