Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1006: Sát phạt thuật thứ nhất

Tả Quang Thù thực sự là một thiếu niên đơn thuần thú vị.
Lại thêm tầng quan hệ là Tả Quang Liệt, nên Khương Vọng rất thân thiết với y. Khi hắn ở chung với y, không khác với lúc ở cùng đám người Trọng Huyền Thắng.
Điểm khác biệt là cảnh giới võ mồm của Trọng Huyền Thắng xuất thần nhập hóa, sẽ không để hắn chiếm ưu thế.
Thiếu niên Tả Quang Thù này có thiên phú trác tuyệt, nhưng da mặt mỏng, không thể chịu nổi trêu chọc, có đôi khi miệng lưỡi còn vụng về, bị mấy câu chọc đã nổi trận lôi đình, vô cùng thú vị.
Khương Vọng lấy việc trêu chọc y làm niềm vui.
Còn về chuyện trên đài Thiên Nhai, không cần thiết tranh cãi với thiếu niên này.
"Đúng rồi" Khương Vọng nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Đấu Chiêu kia có quan hệ gì với Đấu Miễn?"
Hắn không quá quan tâm đến Đấu Chiêu, mặc dù Đấu Chiêu là Nội Phủ đệ nhất quét ngang Sở quốc, nhưng bây giờ đã lên cấp Ngoại Lâu. Như vậy, trên Hoàng Hà Hội, bọn hắn vẫn sẽ không đối đầu.
Còn về Đấu Miễn, thì là "bạn cũ", quan tâm một câu cũng là đạo lý nên có.
"Cùng xuất thân từ Đấu thị, là huynh đệ cùng cha khác mẹ." Tả Quang Thù thuận miệng nói: "Đấu Chiêu là thứ trưởng tử thiếp sinh ra, Đấu Miễn tuổi nhỏ hơn, lại do chính thê sinh ra. Thế nhưng, trước đó nghe gia gia của ta nói, Đấu Miễn cơ bản đã không có khả năng kế thừa gia tộc, thực lực chênh lệch quá xa. Làm sao, ngươi biết hắn?"
"Từng có giao dịch." Khương Vọng cười, nói một câu mập mờ, chuyển sang hỏi: "Gia gia ngươi chịu bỏ thời gian nói những chuyện này với ngươi?"
Theo Khương Vọng thấy, Tả Quang Thù là người chăm chú vào tu hành, sẽ không quan tâm những chuyện này mới đúng.
Là gia chủ Tả thị, mỗi ngày gia gia Tả Quang Thù không biết phải xử lý bao nhiều việc.
Suy ra từ Trọng Huyền gia là biết. Trọng Huyền Vân Ba đã cởi giáp nhiều năm, cũng phải bận rộn lo liệu gia tộc, mỗi ngày tất cả mọi chuyện lớn nhỏ không ngừng nghỉ, không có thời gian quản lý đám người Trọng Huyền Thắng.
Gia gia Tả Quang Thù còn ở trên triều đình, bận rộn quốc sự, gia sự đến chân không chạm đất, lại còn chú ý chuyện của vãn bối như Đấu Miễn, bớt thời gian kể lại cho Tả Quang Thù nghe.
Điều này thực sự khó có được.
"Người thường xuyên nói." Tả Quang Thù thở dài: "Ta không thích nghe, nhưng ta không muốn khiến người đau lòng, cũng không muốn mẫu thân của ta đau lòng. Cho nên, ta vẫn nghe một cách nghiêm túc."
Phụ thân Tả Quang Thù không còn, huynh trưởng như nắng gắt của y cũng không còn, chắc hẳn tương lai toàn bộ Tả thị đều gửi gắm trên người y.
Có thể đoán áp lực trên người đứa trẻ này lớn cỡ nào.
Khương Vọng nói sang chuyện khác: "Thế nào, Đấu Miễn yếu như vậy sao?"
"Trái lại cũng không thể nói là yếu, dù sao hắn cũng có được Đấu Chiến Kim Thân, con đường phía trước đã mở, nếu có thể đột phá trước Hoàng Hà Hội, chưa chắc không thể sánh bắng đám người Sở Dục Chi."
Đánh giá thực lực đối phương, Tả Quang Thù rất nghiêm túc: "Nhưng Đấu Chiêu quá mạnh, Đấu Chiến Thất Thức gia truyền của Đấu gia, được xưng là "Thuật sát phạt đệ nhất trên đời này". Đến nay, Đấu Miễn chỉ nắm giữ được ba thức, lại chưa hoàn toàn. Đấu Chiêu đã nắm giữ được toàn bộ, thức nào cũng viên mãn. Quét ngang tất cả tu sĩ Nội Phủ Sở quốc, không có đối thủ."
Sở quốc là cường quốc trong thiên hạ, tuyệt đối không thua Tề Quốc. Đấu Chiêu có thể đánh phục tu sĩ cùng cấp, quét ngang Sở quốc mà không ai địch lại, có thể nghĩ thực lực của y mạnh đến mức nào.
Lúc Khương Vọng ở Trì Vân Sơn, hắn chỉ từng gặp một thức Thần Tính Diệt của Đấu Miễn, nhưng không để gã kịp phát huy, đã điều động lực lượng của Trì Vân Sơn áp chế gã.
Sau này hắn nói chuyện với Diệp Thanh Vũ, biết được trước đó Đấu Miễn còn từng dùng một thức Bì Nang Bại, cũng mạnh mẽ phi thường.
Sức mạnh của Đấu Chiến Thất Thức hoàn chỉnh, đại khái có thể tưởng tượng mạnh đến cỡ nào.
Theo đánh giá của hắn, Đấu Miễn và Tả Quang Thù sàn sàn như nhau. Nhưng bây giờ hiển nhiên, Tả Quang Thù đã hơn một bậc.
Cho dù Khương Vọng hiện tại cũng cảm thấy, nếu Đấu Miễn không đột phá, quả thật không thể thắng được Tả Quang Thù khi giải phóng thần thông Hà Bá.
Nhưng phán đoán của hắn và Tả Quang Thù cũng chưa hẳn là chân lý.
Trong chiến đấu cụ thể, nhân tố có thể ảnh hưởng thắng bại thực sự quá nhiều.
Giống như Quý Thiếu Khanh mở ra Thiên Môn, theo Khương Vọng, trong Thái Hư Huyễn Cảnh, người này cũng có tư cách đánh vào mười tu sĩ Nội Phủ đứng đầu. Nhưng có tư cách không có nghĩa là có thể làm được.
Tả Quang Thù chỉ cần đạo thuật, đã đánh tới vị trí hai mươi bảy Nội Phủ Cảnh trong Thái Hư Huyễn Cảnh, sau khi giải phóng thần thông, tuyệt đối có cơ hội lọt vào mười tu sĩ đứng đầu.
Nhưng nếu Quý Thiếu Khanh và Tả Quang Thù chém giết sống còn, cho dù là Khương Vọng đã từng giao đấu với hai người, cũng khó khẳng định thắng bại.
"Không sao." Khương Vọng ung dung nói: "Đấu Chiêu dù có mạnh hơn, cũng không đến phiên ta lo lắng."
Trong lòng hắn, thật ra điều hắn chú ý hơn là, vừa rồi Tả Quang Thù cố gắng không tiếp tục lấy Khuất Thuấn Hoa làm ví dụ... Tiểu tử này chột dạ à?
Tả Quang Thù hoàn toàn không biết tâm tư Khương Vọng đang đặt vào chuyện gì, chỉ nói: "Hiện tại không cần lo lắng, nhưng sau này cũng phải đối mặt."
Khương Vọng cười: "Ngươi rất có lòng tin với ta?"
"Người có thể thắng ta sẽ không nhiều." Tả Quang Thù hừ lạnh:
"Ta chỉ có lòng tin với chính mình."
"Vậy ngươi rất tinh mắt" Khương Vọng khen.
"Hôm nay đến đây thôi" Tả Quang Thù thu liễm biểu cảm, phủi ống tay áo, lộ vẻ rất thành thục, bình tĩnh nói: "Ngươi mau chóng lấy vé đi Hoàng Hà Hội đi, ta còn rất muốn nhìn ngươi trong hiện thực sẽ thế nào, có thể... Độc Cô Vô Địch hay không?"
"Rửa mắt đợi đi." Khương Vọng nói.
Tinh hà trên Luận Kiếm Đài tách ra trở về chỗ cũ.
"Xếp hạng Nội Phủ Cảnh Luận Kiếm Đài, thứ hai mươi bảy."
Hắn tiến lên một vị trí, Tả Quang Thù lui lại một vị trí.
Khương Vọng không lập tức rời đi, lại mở ra trận chiến tiếp theo.
Khiêu chiến liên tiếp sáu ngày trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng mới ra khỏi phòng bế quan.
Từ xếp hạng chín mươi mốt, đánh tới hạng thứ mười, không bại một lần.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cách vinh danh tu sĩ Ngũ Hành chỉ có năm trận chiến.
Không thể không nói, năng lực làm việc của Trọng Huyền Thắng đúng là hàng đầu.
Lúc Khương Vọng bắt đầu bế quan, trong hai mươi mẫu đất Lữ Tông Kiêu cắt xuống kia, kiến trúc cũ vừa mới bắt đầu bị dỡ bỏ, nhiều việc đang chờ thực hiện.
Đến khi hắn ra ngoài, Thái Hư Giác Lâu đã xây gần xong.
Phân lâu của Tam Phân Hương Khí Lâu đã sớm xây xong, bắt đầu kinh doanh. Không biết tình huống trong đó thế nào, Khương Vọng không đi xem, cũng không định đi xem.
Sòng bạc Đại Nguyên được Trọng Huyền Thắng đích thân đặt tên càng làm ăn tốt, hấp dẫn không ít khách hàng.
Bên ngoài hai mươi mẫu đất này, các loại cửa hàng mà thành chủ Thiên Phủ thành - Lữ Tông Kiêu hạ lệnh chỉnh đốn, xây dựng đương nhiên cũng đã xây xong.
Quán rượu, khách sạn, tiệm trà, hiệu may, tiệm son phấn... đầy đủ mọi thứ.
Duy chỉ có trung tâm của hai mươi mẫu đất này, dùng rào chắn vây lại, lấy pháp trận che giấu kiến trúc được xây dựng trong đó, khiến người ta rất là quan tâm.
Chỉ nhìn sự quan tâm đối với Thái Hư Giác Lâu đang được xây dựng, đợi đến khi chính thức khai trương, không lo không thịnh vượng.
Chỉ cần là tu sĩ có chí tiến thủ, sau khi đã cảm nhận Thái Hư Huyễn Cảnh, không mấy ai có thể buông xuống.
Loại con cháu danh môn đỉnh cấp như Tả Quang Thù, Trọng Huyền Thắng, công pháp gì cũng không thiếu, nhưng một khi rảnh rỗi là tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh đối chiến với người khác.
Chỉ riêng Luận Kiếm Đài đã đủ hấp dẫn rất nhiều người, chớ nói chỉ còn có Đài Diễn Đạo tồn tại. Lực hấp dẫn của Đài Diễn Đạo càng lớn hơn, chung quy trên thế giới này, người không thiếu gì thì ít, người cái gì cùng thiếu thì rất nhiều.
Nhìn thấy Khương Vọng thật vất vả mới hiện thân, Trọng Huyền Thắng lập tức nói móc: "Khương đại nhân thật là quý nhân bận rộn, làm chưởng quầy lại phủi tay biệt tích!"
Chỉ những tài liệu kia của Thái Hư Giác Lâu, muốn góp đủ trong thời gian ngắn như vậy đã không phải chuyện dễ dàng. Trọng Huyền Thắng không chỉ góp nhanh như vậy, còn sắp xếp tất cả công việc ngay ngắn rõ ràng, có thể đoán khoảng thời gian qua, gã vất vả cỡ nào.
Khương Vọng tự biết mình đuối lý, tránh nói chuyện Thái Hư Giác Lâu, mặt nghiêm túc nói: "Hôm nay không nói chuyện phiếm, ta có một chuyện quan trọng, muốn thương lượng với ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận