Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 363: Thạch Môn thảo

Lúc trước sau khi thắng được Thiên Phủ bí cảnh, Trọng Huyền Thắng lấy đây làm cơ hội trực tiếp đến Lâm Truy kinh doanh, không nghĩ tới vẫn phải chịu đủ lạnh nhạt.
Gã nắm lấy cơ hội, xin thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương tạm thời tới Nam Diêu thành một chuyến.
Không tiếc đại giới áp phục Thập Tứ Hoàng tử Khương Vô Dung của Đại Tề, dùng chuyện này tuyên bố cường thế cùng quyết tâm của mình.
Kể từ đó, gã cũng rất ít khi hưởng thụ lại hương vị canh cửa.
Cho dù là người thật sự không hòa hợp với gã, cũng sẽ không muốn trực diện gây khó xử.
Huống chi bây giờ gã tự mình thúc đẩy cuộc chiến diệt Dương, lại là sĩ tốt đi đầu, nhiều lần lập đại công, theo lý thuyết đã không còn ai trên dưới triều đình dám khinh thường gã nữa.
Nhưng không nghĩ tới Trọng Huyền Tuân một lần xuất thủ, gây nên sóng gió ngập trời. Một nước cờ sáng cực kỳ đơn giản, thế lực thực sự va chạm, trực tiếp cắt đi một khối lợi ích lớn nhất sau chiến tranh của gã.
Tụ Bảo thương hội tựa như thay đàn đổi dây, ở trong mắt người có tâm thì lại càng là một tín hiệu mãnh liệt. Chính là một khi Trọng Huyền Tuân đã coi trọng, vậy trận đấu nhàm chán này cũng đã sắp kết thúc.
Trọng Huyền Tuân là ai?
Trong một khoảng thời gian rất dài, y là người thừa kế không thể tranh cãi của thế gia đỉnh cấp là gia tộc Trọng Huyền.
Trước khi Trọng Huyền Thắng hoành không xuất thế, không ai có thể thách thức được vị trí của y.
Dư Bắc Đẩu, cũng là thầy tướng số hàng đầu được mệnh danh là "Quẻ diễn nửa đời" từng ca ngợi y "đoạt hết phong hoa cùng thế hệ! -.
Ở một nơi thiên kiêu như mây giống Đại Tề, đây là đánh giá cao như thế nào?
Mà mặc kệ Dư Bắc Đẩu có ý định ba hoa chích chòe hay không.
Chỉ riêng ở Lâm Truy, đã có bao nhiêu thiên kiêu chi tử tâm cao khí ngạo? Ai có thể nhìn cái tên Trọng Huyền Tuân vừa mắt được?
Thế nhưng nhiều năm như vậy, lại không một ai có thể đánh y ngã xuống ngựa.
Tất nhiên có người khinh thường tranh danh, có người không phục nhưng không muốn trở mặt cùng Trọng Huyền gia.
Nhưng tất cả mọi người không cách nào phủ nhận một sự thật, những thiên tài từng khiêu chiến Trọng Huyền Tuân trong những năm gần đây đều đã hoàn toàn thất bại!
Có thể không phục y, nhưng tất cả mọi người đều cần phải coi trọng!
Trọng Huyền Tuân mạnh bao nhiêu, so sánh với đó, đối thủ cạnh tranh của y sẽ bị xem nhẹ đến mức nào.
Cho nên lần này Trọng Huyền Tuân cường thế ra tay, một vòng nhân mạch mà Trọng Huyền Thắng vất vả gây dựng trong toàn bộ Lâm Truy đã có hơn một nửa “mất tiếng”.
Ngay cả Tụ Bảo thương hội cũng muốn đuổi gã cùng Khương Vọng ra khỏi cửa.
Trọng Huyền Thắng đi nơi khác bị xa lánh cũng là chuyện có thể dự đoán được.
Với trí tuệ của tên mập mạp này, sẽ không thể không hiểu được cục diện hiện tại.
Cho nên Khương Vọng chẳng những không ra vẻ đồng tình, ngược lại còn khoe khoang nói: "Ta thì lại ăn được một bữa ngon, đi dạo Hồng Tụ Chiêu, uống Vụ Nữ Tỳ Bà! Phủ Phá Thành Hầu mở rộng cửa lớn với ta, cũng đã hẹn Lý Long Xuyên lần sau đi Hải Đường Xuân!”
Trọng Huyền Thắng đặt phần mông chen chúc trên ghế, khiến cho nó không ngừng phát ra tiếng ọp ẹp.
“Thế nhưng nơi này bù không hết nợ!”
Khương Vọng nhún nhún vai: "Không sao, ta ghi sổ sách. Chỉ cần điền tên ngươi là được.”
Trọng Huyền Thắng nhìn chằm chằm hắn một hồi, tựa như quen biết lại đối phương một lần nữa: "Khương tiểu ca, ngươi trưởng thành rất nhanh nha! Ta hiện tại thậm chí có chút hoài nghi, ngươi tặng lễ cho Lý Long Xuyên, có thể lấy lại được tiền hay không!”
Mặt mo của Khương Vọng đỏ lên: "Lý lão thái quân chỉ tặng ta một phần lễ gặp mặt!”
Trọng Huyền Thắng giật mình kinh hãi: "Ngươi còn gặp được lão thái quân Lý gia?”
“Lúc thử cung cùng Lý Long Xuyên, vừa đúng dịp gặp được." Khương Vọng nói xong, lấy hộp ngọc ra đưa tới: "Hứa Tượng Càn nói, lễ gặp mặt này ai ai đều có, cũng không phải là cái gì ngoại lệ.”
Trọng Huyền Thắng tiếp nhận hộp ngọc nhìn một chút, chậc chậc khen ngợi: "Đây chính là Thạch Môn thảo. Loại độc nhất ở trên đời này, cũng chỉ Thạch Môn quận mới có! Cỏ chỉ mọc trên đá, tranh chấp với trời. Cái gọi là 'cỏ mọc cửa đá, vừa cứng lại dẻo dai', là linh dược cực tốt để luyện thân tố thể.”
Sau đó gã lại tiếp tục: "Ta sẽ không mở ra xem nữa, miễn cho hao tổn dược khí. Ngươi phải phục dụng nó càng sớm càng tốt.”
“Dùng như thế nào?” Khương Vọng hỏi.
“Nhai sống!” Trọng Huyền Thắng tức giận nói.
Khương Vọng lúc trước là không quen thuộc, bằng không sẽ không bỏ qua cơ hội tăng lên thực lực.
Hắn liền lập tức mở hộp ngọc ra ở trước mặt Trọng Huyền Thắng, lấy một gốc thảo dược như ngọc bích kia ra, trực tiếp nhét vào trong miệng. Mạnh mẽ cắn đứt, dược dịch trong Thạch Môn thảo chảy ra, trong nháy mắt hòa tan toàn bộ, không ngừng chảy vào cổ họng, sau đó tản về tứ chi bách hài, lại có từng đợt khí lực nhanh chóng sinh ra.
Quá trình này cực kỳ sảng khoái, cả người giống như đang tắm rửa vậy.
Trọng Huyền Thắng thì chua xót nói: "Tuy nói ai ai đều có, nhưng Hứa Tượng Càn sư xuất danh nho, bản thân lại xuất thân từ Thanh Nhai Thư Viện với Lý Chính Thư, tình nghĩa cùng Lý gia tất nhiên là khác biệt. Lý lão thái tặng ngươi Thạch Môn thảo, đủ thấy người ta coi trọng như thế nào.”
Khương Vọng lười để ý tới, cẩn thận cảm thụ thân thể mình. Sau khi phục dụng Thạch Môn thảo, thân thể đại thành Tứ Linh Luyện Thể quyết đã lâu không đề cao, chiếm được khoảng chừng nửa thành cường hóa.
"Ta vậy mà không ngờ, ngươi lại được lão nhân gia hoan nghênh như vậy? Lúc trước lão hòa thượng Huyền Không tự kia cũng muốn chết muốn sống thu ngươi làm đồ đệ.”
Trọng Huyền Thắng không dừng miệng nói: "Lần sau ta dẫn ngươi đi thăm lão gia tử nhà ta, ngươi trực tiếp dỗ ngài ấy vui vẻ, để cho ngài lưu vị trí gia chủ lại cho ta, cũng đỡ tranh giành vất vả như vậy!”
Khương Vọng luyện hóa hết Thạch Môn thảo, tức giận nói: "Có nói chính sự hay không?”
"Ai." Trọng Huyền Thắng lập tức ỉu xìu cả người, lại ngồi liệt trở về ghế: "Còn nhớ sau khi chiến tranh kết thúc, ngươi nói gì với ta ở Thanh Dương trấn không?"
“Ngươi nói chúc mừng ta lại đánh cược thắng."
Trọng Huyền Thắng có chút chán nản nói: "Khi đó tuy trong miệng ta nói chưa đến lúc thắng, trong lòng lại cảm thấy, chiến thắng Trọng Huyền Tuân là chuyện sớm muộn. Ta cho rằng mình đã cực kỳ coi trọng hắn, chưa từng buông lỏng cảnh giác chút nào. ".
“Nhưng hiện tại ta mới hiểu được, đối mặt với người này. Không sợ hãi, không lo lắng chính là khinh miệt.”
Trọng Huyền Thắng buồn bã lên tiếng, Khương Vọng thì lại nở nụ cười: "Sao vậy, ngươi muốn vứt bỏ nhận thua?"
“Ta mập như vậy, lên bàn thì dễ, xuống bàn khó khăn."
Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm: "Hiện tại ta lại bắt đầu sợ hãi hắn, bởi vì thế cho nên toàn lực ứng phó, không dám lơi lỏng chút nào, đối mặt với hắn!”
Không thể không nói, tên mập mạp này khi nghiêm túc, luôn có một loại hào khí không biết từ đâu chui ra.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, nói: "Lý Long Xuyên nhận được Khâu Sơn cung, hắn rất hài lòng với phần lễ vật này, cũng biểu hiện ra thành ý giao hảo. Thế nhưng ta không nghĩ hắn sẽ làm gì khi đối mặt với Trọng Huyền Tuân. Dù có lễ nặng đến đâu, cũng không mua được tình nghĩa như vậy.”
“Hắn hài lòng là đủ rồi!” Trọng Huyền thắng nói: "Ta cũng chỉ cần điểm này. Ta không cần Lý Long Xuyên phải làm cái gì, cũng mặc kệ hắn có làm cái gì hay không, việc này khiến cho người khác chú ý là được!"
“Người khác" này đương nhiên chính là Trọng Huyền Tuân.
Thế nhưng tặng trọng lễ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì quấy nhiễu tầm mắt của đối phương ư?
Chuyện này sao có thể!
Chỉ là Trọng Huyền Thắng muốn thừa nước đục thả câu, Khương Vọng cũng mặc kệ gã, chỉ hỏi: "Ngươi lăn lộn bên ngoài một ngày, không chỉ là vì ăn canh đóng cửa chứ?”
Trọng Huyền Thắng lại cười lạnh: "Thủ bút của Trọng Huyền Tuân lớn như vậy, ta sao có thể không để cho hắn thưởng thức kết quả tốt một phen? Sao không cho những người kia một cơ hội tỏ thái độ? Ngoại trừ gương mặt to như ta đây, người nào khác có thể bôi nhiều tro như vậy?
“Cho nên, kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?”
"Ngủ đi!"
"Ngủ?"
“Sau khi tỉnh ngủ, tới trong cung!”
"Tới trong cung?"
“Ngày mai ngươi đi cùng ta!”
Trọng Huyền Thắng có chút gian nan từ ghế đứng dậy, kéo thân hình mập mạp đi ra ngoài.
“Trọng Huyền gia huynh hữu đệ cung, bệ hạ nhất định sẽ rất vui mừng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận