Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2284: Dù sao cũng phải cầm đào mới đi đổi phù cũ

"Cái gì? Bảo ta đọc sách? Còn phải đọc kinh điển Phật gia ư?"
Sài A Tứ khóc không ra nước mắt:
"Thượng tôn, ta là kẻ lăn lộn trên hắc đạo, còn phải đọc sách, đồn ra ngoài yêu quái khác sẽ cười chết ta mất. Ta còn có mặt mũi gì nữa đây?"
"Bổn tọa tát cho ngươi một cái thì ngươi còn mặt mũi sao?"
Sài A Tứ khóc ngay tại chỗ:
"Thượng tôn! Ta ngũ độc đều đủ, không việc ác gì không làm, ta còn muốn cưới vợ, nhà họ Sài còn chưa có người nối dõi, ta không muốn làm hòa thượng đâu!"
"Bảo ngươi đọc kinh điển Phật gia không có nghĩa là bắt ngươi đi tu làm hòa thượng."
Âm thanh vĩ đại trong gương kia như đang tiếc rèn sắt không thành thép:
"Kẻ nào bước chân đến tuyệt đỉnh, há chẳng phải đều thông hiểu chư pháp, ngộ ra chân lý thế gian? Năm xưa bổn tọa cũng là tay không rời kinh sách, chuyên cần hiếu học, mới có thành tựu ngày hôm nay. Tiểu yêu ngu muội như ngươi sao mới bây giờ đã dám lười nhác?"
Sài A Tứ bị quở trách nhưng vẫn mang bộ mặt khổ sở:
"Thượng tôn, không phải tiểu yêu không muốn học. Nhưng nghe nói Phật môn đều chú tọng đốn ngộ. Với căn cơ của ta, vạn nhất bỗng chốc tứ đại giai không, lập tức thành Phật, vậy Viên Tiểu Thanh biết làm sao? Chu Lan Nhược phải xoay xở ra sao?"
Vị cổ thần vĩ đại suýt nữa phì cười:
"Ngươi cứ an tâm, Phật ta không độ kẻ ngu si."
Nếu thành Phật dễ dàng như vậy, thì ngay cả Thượng tôn của ngươi cũng muốn! Cái gì mà thanh quy giới luật hay không thanh quy giới luật, miễn sao có thể mau chóng đạt được lực lượng, trở lại hiện thế, đó mới là chính đạo.
Sài A Tứ ngươi có mấy cái mặt? Luyện tập đến bây giờ, miễn cưỡng chỉ đạt thực lực của một yêu binh, mà đã muốn lập tức thành Phật?
Sài A Tứ khóc lóc cầu xin:
"Thượng tôn, ngài dạy tiểu yêu chỉ nên tin vào kiếm của mình, chỉ nên tin vào đạo của mình, tiểu yêu đã tuân theo thần dụ. Hiện giờ căn bản là không thể tin vào Phật. Nếu bắt buộc tiểu yêu phải tin tưởng điều gì, tiểu yêu cũng chỉ nguyện tin theo ngài mà thôi..."
Âm thanh trong gương nói:
"Ta bảo ngươi học kinh Phật một chút, hiểu rõ quan điểm của Phật môn về thế giới, để tăng cường con đường tu luyện của ngươi... Chứ không phải bắt ngươi đi tín ngưỡng đâu."
Cổ Thần vĩ đại đã ân cần khuyên bảo đến vậy, thế mà Sài A Tứ vẫn bất đắc dĩ:
"Liệu có khả năng nào... là ta không đọc kinh Phật, mà vẫn có thể trở nên mạnh mẽ không?"
Vị Cổ Thần vĩ đại nổi giận:
"Lời của bản tôn mà ngươi cũng không nghe à?"
Sài A Tứ đành phải nói thật:
"Chủ yếu là tiểu yêu nhận biết ít chữ, mấy thứ kinh Phật kia, có thể đọc hiểu thì không mua nổi, mua được thì lại xem không hiểu... Như vậy biết làm sao đây?"
Yêu tộc từ trước đến nay tự thấy mình là chủ nhân hiện tại, tự cho mình là trung tâm của trời đất, cho nên ngôn ngữ chính thức là đạo ngữ, văn tự chính thức là đạo văn, nghe thì biết ý, thấy là hiểu được.
Đạo này chính là đại đạo, Đạo môn của Nhân tộc chẳng qua chỉ là mạo danh đại đạo mà thôi.
Nhưng đạo ngữ đạo văn chung quy cũng cần có tu vi nhất định mới có thể trình bày.
Đa số tiểu yêu không thể nói thì ngậm miệng không nói chuyện, cũng có yêu ngữ thống nhất để giao lưu, chỉ có điều các loại khẩu âm có sai biệt.
Nhưng về mặt văn tự bình thường lại là muôn hình muôn dạng, các chủng loại cũng không thống nhất... Dù sao cũng có đạo văn, dù sao Yêu tộc trời sinh đạo mạch, giai đoạn trước trưởng thành tương đối dễ dàng, đối với văn tự bình thường, dường như cao tầng Yêu tộc cũng không cảm thấy có gì cần phải thống nhất.
Đối với Sài A Tứ mà nói, điển tịch đạo văn thật sự quá đắt đỏ, có thể nhìn thấy nhưng không với tới được. Thượng tôn kiên quyết bắt hắn đọc kinh Phật, hắn chỉ có thể đọc một ít kinh Phật phiên dịch theo văn tự của Khuyển tộc. Mà ngay cả văn tự Khuyển tộc hắn cũng biết không nhiều, từ xưa đến nay kinh Phật lại huyền ảo khó hiểu.
Vị Cổ Thần vĩ đại trấn an:
"Ngươi cứ tìm kiếm lịch sử phát triển của Phật môn, thu thập điển tịch của Phật gia, hễ có điều gì không hiểu, bản tôn tự sẽ giảng giải cho ngươi."
Xem ra còn phải học tập văn tự của Khuyển tộc một chút... Coi như gia tăng kiến thức vậy.
Sao mà làm Cổ Thần lại mệt mỏi đến thế?
Người họ Khương nào đó tuyệt đối không dám coi thường thiên ý của Yêu giới, cho đã có nhiều chuẩn bị, với Sài A Tứ, Viên Lão Tây, Trư Đại Lực ba người phát triển theo ba hướng khác biệt, vẫn không dám nói từ đây có thể ngủ yên.
Ngoài những mưu tính sẵn có, cũng cần tích cực tìm kiếm con đường của các bậc tiên hiền.
Hiện giờ hắn mơ hồ cảm thấy, nguyên nhân bản thân bị thiên ý Yêu giới nhằm vào, có lẽ là do từng đoạt Nhân đạo chi quang ở Quan Hà đài ! tuy hắn vẫn chưa biết rốt cuộc Nhân đạo chi quang có tác dụng gì, nhưng đây là một trong những phần thưởng cao quý nhất của Hoàng Hà hội, chắc hẳn có liên quan đến thiên kiêu tuyệt đỉnh của Nhân tộc, và tương lai của Nhân tộc.
Thế Tôn là tồn tại vĩ đại như vậy, đương nhiên lúc tuổi trẻ cũng là một thiên kiêu tuyệt đỉnh, hẳn cũng từng được Nhân đạo chi quang chiếu rọi. Nói cách khác, nếu chuyện bị thiên ý Yêu giới nhằm vào có liên quan đến Nhân đạo chi quang, vậy thì sau này Thế Tôn đạt được thành tựu vĩ đại, chỉ lại càng thiên ý Yêu giới nhằm vào càng kịch liệt hơn mà thôi...
Thời điểm đó, Thế Tôn đâu có đại quân Nhân tộc đối đầu với Yêu tộc, cũng không thấy có nhiều cường giả Nhân tộc như vậy quấy nhiễu và lừa dối Yêu tộc.
Nhưng hiện tại suy ngược về thời cổ, hiển nhiên lúc bấy giờ Thế Tôn đã thành công chiến thắng thiên ý của Yêu giới.
Thế Tôn làm được điều đó như thế nào?
Có lẽ nhìn lại lịch sử trong quá khứ, có thể tìm được một ít manh mối.
Hắn cần phải nhìn cho rõ ràng. So với Phật môn hiện thế, Phật môn ở Yêu giới đã có một số thay đổi. Lịch sử của toàn bộ Phật môn Yêu giới diễn biến phát triển như thế nào.
Thậm chí thời gian Thế Tôn đến Thiên Ngục thế giới, là ở cuối thời đại thượng cổ, hay là ở thời đại trung cổ, trong đó cũng có sự khác biệt rất lớn. Thời gian đương nhiên là càng sớm càng gian nan, cũng càng có thể khai sáng cho hắn ở hiện tại.
Trong ba chiếc xe ngựa Yêu tộc rong ruổi.
Mức độ khống chế của Cổ Thần vĩ đại đối với Sài A Tứ là mạnh nhất, dù sao cũng là kẻ theo sát bên người. Đối với Viên Lão Tây, khống chế cũng rất sâu, dùng Lục Dục Bồ Tát, Vô Diện thần tố, lại thêm Thần Ấn pháp, tín ngưỡng và lợi ích liên kết lẫn nhau.
Ngược lại, khống chế đối với Trư Đại Lực lại là yếu nhất, ngoại trừ Sương Phong Thần Ấn, chỉ là khống chế thuần túy bằng cơ cấu tổ chức. Kết nạp hắn vào tổ chức Thái Bình đạo vốn không hề tồn tại, ban cho một số phần thưởng nhất định, gây dựng cảm giác vinh dự diệt thần trừ ác của hắn.
Tối nay, quán rượu Lão Viên bị những vị khách uống rượu nhiệt tình chen chúc đầy ắp, hầu như không tìm thấy một chỗ trống.
Ngay cả Trư Đại Lực cũng không có chỗ ngồi, bèn đứng trong góc, khoanh tay, lẳng lặng nhìn toàn bộ khung cảnh.
Tra xét nguyên nhân, là do so với ngày thường, trong quán rượu đã nhiều thêm rất nhiều chiến binh Yêu tộc nghỉ phép. Tuy không mặc giáp, mỗi người đều hành động phóng đãng, nhưng khí chất quân đội chính quy thấm sâu trong xương cốt lại không thể xóa nhòa.
Mấy tiểu yêu ngày thường hung ác dữ tợn, lúc này đều như chim cút, ngoan ngoan làm người hầu bận rộn tới lui, không dám lộ chút ác độc nào.
Càng không nói nói đến lúc chúng xách đao đoạt địa bàn tàn ác đến mức nào.
Luận hung ác, giặc sao có thể sánh bằng binh?
Vì để tránh phiền toái, hôm nay Viên Tiểu Thanh đều không tới quán rượu.
Cho dù Viên Lão Tây vụng trộm thờ cúng thần gì... Tà Thần cũng sợ quân chính quy.
Từng là tay chân đắc lực của Viên Lão Tây, bây giờ Trư Đại Lực chủ động lui về ngoài rìa, là do đã nhận ra hành động ngấm ngầm phát triển của Viên Lão Tây, suy đoán có lẽ Viên Lão Tây cũng bái một tà thần nào đó.
Nhưng một mặt gã và Viên Lão Tây có tình cảm, hiện tại trạng thái của Viên Lão Tây rất tốt, vẫn chưa bị tổn hại, mặt khác gã cũng cần thân phận hiện tại để che giấu chính mình, cho nên cố ý giả vờ không biết.
Chờ ngày nào đó gã chuẩn bị rời khỏi tòa thành này, lại chém Tà Thần kia cũng không muộn.
Trong quán rượu tiếng động ồn ào, đã quen đi lại trong bóng tối, say bầu không khí phù hoa trước đây khiến cho mình say mê, hiện tại chỉ làm cho gã cảm thấy vô vị.
Thế giới này quá táo bạo quá quái dị, chỉ có lưỡi đao lạnh lẽo mới có thể khiến gã tìm lại bình an.
Bàn bên cạnh có mấy yêu quái đang thì thầm nói chuyện.
“Hôm nay là ngày gì? Sao lại có nhiều binh lính trở về thành như vậy?"
"Ngươi bị ngu à? Bên phía Nhân tộc đang mừng năm mới theo Đạo lịch, lúc này thường đều ngừng chiến. Tất nhiên sẽ có rất nhiều chiến binh luân phiên nhau nghỉ ngơi."
"Ồ ồ ồ, nếu ngươi không nói thì ta thật sự quên mất!"
Thái Cổ lịch mà Yêu tộc sử dụng đương nhiên khác với Đạo lịch, Yêu tộc vốn cũng chẳng có cách nói đón năm mới gì. Nhưng mà trải qua chiến tranh triền miên, hai bên đều đã có sự ăn ý ít nhiều.
Bao gồm độ khốc liệt của các chiến trường, bao gồm việc ngưng chiến vào ngày Thiên Ân theo lịch Thái Cổ của Yêu tộc và năm mới theo Đạo lịch của Nhân tộc.
"Năm mới Đạo lịch?"
Trư Đại Lực lẩm bẩm một câu, rồi cũng gạt ra khỏi đầu.
Mà trong căn phòng dưới lòng đất của quán rượu, Lục Dục Bồ Tát ẩn mình trong không gian thần đạo, lại khẽ thở dài.
Trong khoảng thời gian này bận rộn việc nọ việc kia, không ngừng thêu dệt nên đủ loại khả năng, nỗ lực thăm dò con đường trở về, hầu như đã quên mất thời gian.
Chớp mắt một cái, đã là năm thứ 3922 của Đạo lịch.
Bấm ngón tay tính lại, từ cuối tháng mười một thất thủ tại Sương Phong cốc, hắn giãy giụa cầu sinh trong lãnh địa Yêu tộc đã hơn một tháng.
Thời gian không tính là quá dài, nhưng cảm giác lại dài đằng đẵng như vậy...
An An bây giờ ra sao rồi?
Còn có thể vui vẻ lớn lên không?
Bằng hữu thâm giao sẽ lo lắng cho ta như thế nào? Bách tính đất phong, môn khách thuộc hạ của ta, lại ra sao?
Vinh hoa phú quý trước kia thật như mây khói, tất cả ký ức đều lưu lại ở một thế giới khác, tất cả những gì từng có đều rất xa xôi... Thậm chí đến rượu cất giấu trong phủ, thậm chí đến nợ nần, thậm chí đến xếp hạng phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh...
Chỉ có mình ta là tha hương nơi đất khách.
Tăng bào rộng lớn che giấu thân hình.
Mặt nạ Bồ Đề Chi che khuất gương mặt không biết dung mạo thật.
Một đôi bao tay da màu đen, bó sát lấy mười ngón tay có lẽ là nhỏ nhắn mềm mại.
Đây chính là nữ ni từ Tẩy Nguyệt am, Ngọc Chân sư thái.
Đây là ấn tượng cụ thể nàng để lại cho mọi người trên chiến trường Võ An.
Tựa như tông môn Tẩy Nguyệt am này, khiến người ta cảm giác rất thần bí.
Nghe qua, thậm chí từng gặp, nhưng cũng không biết gì nhiều.
Hay là vì trận chiến tranh kia cường độ quá cao, phát sinh quá đột ngột, cho nên mới có vẻ quá ư hư ảo. Mới qua hơn một tháng, nhưng trong cảm nhận của rất nhiều người, trận đại chiến oanh liệt kia tựa hồ đã qua từ rất lâu.
Mà cục diện giằng co giữa Võ An thành và Nam Thiên thành, cách Sương Phong chiến trường hai bên rút lui ba mươi dặm, dường như cũng đã khiến người ta quen thuộc.
Đây chỉ là một chiến trường trong Thiên Ngục thế giới, trong vô số chiến trường của Nhân tộc và Yêu tộc, quy mô lại không lớn lắm.
Hoài Quốc công Tả Hiêu đã rời đi, Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng đã rút lui.
Thiên Yêu Chu Ý trốn đi dưỡng thương, Viên Tiên Đình và Kỳ Quan Ứng cũng đều ly khai.
Cường giả đứng trên đỉnh cao tuyệt đối, lật tay chuyển dời thiên địa.
Lúc đến sấm chớp giật ngàn vạn dặm, lúc đi trời quang mây tạnh Kim Dương chiếu rọi.
Triều Nghị đại phu Tề quốc Văn Nhân Trầm và Chân Yêu Tước Mộng Thần của Vũ tộc là thống soái cao nhất trên chiến trường chủng tộc hiện nay. Bọn họ đều tương đối khắc chế, duy trì ăn ý nhất định, từ đó về sau chiến tranh càng giống như luyện binh, tử thương đều được khống chế trong một phạm vi nhất định.
Trong khoảng thời gian này, Lý Phượng Nghiêu, Lý Long Xuyên của Thạch Môn Lý thị, Yến Phủ của Bối quận Yến thị, Hứa Tượng Càn của Thanh Nhai thư viện, thậm chí là Cung chủ Hoa Anh cung Khương Vô Ưu đều lần lượt đến Yêu giới, đến Võ An thành.
Mọi người đều hiểu rõ, gọi là rèn luyện, thực ra là để tưởng niệm.
Trong tòa thành kỷ niệm người kia, tưởng niệm người có lẽ vĩnh viễn không thể trở về.
Dù sao nơi này cũng là chiến trường do Tề quốc phụ trách, sau khi tiếng ồn ào tan đi, không có mấy "người ngoài" ở lại đây.
Ngọc Chân sư thái chính là một trong số ít ỏi đó.
Dường như nàng là một người ít lời, chuyên tâm tu hành.
Mỗi trận chiến tất sẽ tham dự, mỗi trận chiến đều lâm trận. Sau khi chiến tranh chấm dứt, lại trở về trong am đường tạm thời dựng lên trong thành. Thắp thanh đăng, gõ mõ, tụng niệm kinh Phật.
Vị Nguyệt Thiên Nô sư thái kia không che giấu thân thể con rối, luôn luôn ở bên cạnh nàng.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Một góc tường thành, Nguyệt Thiên Nô chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi.
Đứng trước tường thành đã có một số dấu vết loang lổ, Ngọc Chân thu hồi tầm mắt. "Không nhìn gì cả."
Lúc còn ở xa Nguyệt Thiên Nô đã để ý, trên bức tường gạch này, không biết bị kẻ vô đạo đức nào khắc chữ. Lúc này bước đến gần, chỉ thấy trên đó viết:
"Cản Mã sơn Song Kiêu Hứa Tượng Càn đến đây du ngoạn", phía trên chữ "du ngoạn" còn đánh dấu chéo đỏ, bên cạnh viết "phúng viếng".
Nét chữ không xấu, nhưng nội dung khiến người ta không biết nói sao cho phải.
Hôm nay là năm 3922, tuy đang ở chiến trường Yêu giới, nhưng trong Võ An thành khắp nơi đều treo bùa đào, náo nhiệt phi thường.
Ngọc Chân và Nguyệt Thiên Nô đều là người xuất gia, không quen với bầu không thể không ồn ào náo nhiệt, nên đêm 30 hôm qua đã ra ngoài thành dạo chơi.
Tuyên bố chính thức là xây dựng thành thị để kỷ niệm Khương Võ An, một tháng sau khi Võ An hầu có tin qua đời mà đã vui mừng hân hoan. Khi ấy, nỗi đau buồn bao trùm tòa thành này là thật, niềm vui khó có được trong lúc ngừng chiến đón chào năm mới cũng là thật. Việc đời vốn dĩ là vậy, cuộc sống sẽ chẳng vì một ai khuất bóng mà ngừng trôi.
Nguyệt Thiên Nô nghĩ ngợi giây lát, mở lời:
"Bên phía Tam Phân Hương Khí lâu..."
Ngọc Chân chẳng đợi nàng nói hết câu:
"Suất tham gia bí cảnh cứ giao cho Hương Linh Nhi đi. Bây giờ ta... không thể rời đi được."
Nguyệt Thiên Nô ngước nhìn sắc trời, lại nói thêm:
"Tẩy Nguyệt am vẫn chưa tới lúc hoàn toàn nhập thế, lực lượng chúng ta có thể vận dụng rất hạn chế. Ngươi cũng đã làm tất cả những gì có thể... Người đã khuất, kẻ còn sống phải tiếp tục thôi."
Ngọc Chân mấp máy môi, đáp:
"Sư tỷ, ta chỉ tu hành ở nơi đây mà thôi."
"Những ta đã không thể tìm lại trọn vẹn ký ức về quá khứ, chỉ có thể nhặt nhạnh từng mảnh vụn. Những ký ức ấy càng khiến ta mơ hồ."
Nguyệt Thiên Nô chắp tay, vẻ mặt bi ai:
"Sau khi hoàn toàn lựa chọn khôi thân, tình cảm của ta dần dần mất đi. Sư tổ từng nói nếu ta đồng hành với ngươi, có lẽ sẽ nắm bắt lại được một chữ "Tình", từ đó mới có tính linh. Giờ đây ta càng thêm mê mang. Ngọc Chân, ngươi nói ngươi vừa muốn tâm hương, vừa muốn đàn hương, vậy sao giờ lại dừng bước tại đây?"
"Đúng vậy, vì sao chứ?"
Ngọc Chân lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ trong Tam Phân Hương Khí Lâu, không có đáp án của ngươi sao? Chẳng lẽ trong Tẩy Nguyệt am cũng không có đáp án của ngươi? Trong cõi hồng trần tìm không thấy, trong kinh Phật cũng chẳng tìm ra hay sao?"
Nguyệt Thiên Nô liên tiếp đặt câu hỏi.
Sớm chiều bầu bạn với nàng, quả thật có thể cảm nhận rõ ràng rằng vị sư tỷ dùng khôi thân trùng tu này, tâm trạng trong lời nói quả thực ngày một ít đi.
Chân thật trong quá khứ của nàng, không phải là chân thật của ngày hôm nay.
Ngọc Chân bèn nói:
"Dù hắn có ở đây hay không, mỗi người đều phải tiếp tục cuộc sống. Ngoại trừ ta."
Nguyệt Thiên Nô như có suy nghĩ:
"Cho nên chữ tình này, là không buông bỏ được sao?"
“Ta cũng không biết Nó có thể miêu tả ngàn vạn lần như một, nhưng bản thân lại là độc nhất vô nhị trong muôn người.”
Ngọc Chân nói:
"Sư tổ từng bảo, chúng ta ở bên nhau rất tốt, trạng thái của sư tỷ sẽ khiến ta có chỗ tỉnh ngộ, không tự mê hoặc. Ta cũng rất muốn biết, sau khi tất cả tình cảm đều tan biến, điều sư tỷ không thể buông bỏ là gì."
Thần thông Hoặc Tâm, khó thoát khỏi tự mê hoặc.
Nguyệt Thiên Nô vốn định nói thêm điều gì nhưng bỗng nhiên lại ngừng lại.
Ngay lúc này, một lão hòa thượng mặt vàng lôi thôi luộm thuộm, phong trần mệt mỏi, trên mình còn mang thương tích, bước vào tầm mắt. Ánh mắt lão nhìn sang, vẻ mặt trở nên sầu khổ:
"Lão hòa thượng nói một mình ra ngoài dạo chơi, nào ngờ đầu trọc gặp đầu trọc... đúng là không phải điềm lành."
"Ta là để tóc tu hành."
Ngọc Chân không lộ chút cảm xúc nào.
"Ta là khôi thân."
Nguyệt Thiên Nô bổ sung.
Lão tăng Khổ Giác đến từ Huyền Không Tự và hai ni cô đến từ Tẩy Nguyệt am, cứ như vậy liếc nhìn nhau. Sau đó lão hòa thượng tiếp tục đi vào trong thành, khi cửa thành che khuất thân hình của lão, lão hòa thượng thương xót buông tiếng thở dài:
"Chúc mừng năm mới."
Ầm!
Ầm ầm ầm!
Nữ ni ngoài Võ An thành luận tình.
Trong Võ An thành, tiếng pháo nổ vang trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận