Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2590: Vượt xa mọi tưởng tượng của ta năm xưa (1)

Quỷ thân khổng lồ kéo dài như dãy núi đột nhiên hóa thành cát bụi.
Nó chậm rãi sụp đổ ở bên trong thanh âm huyên náo.
Bóng tối cực lớn bao trùm thế giới Phù Lục hàng vạn năm vào giờ khắc này mới xem như thực sự bắt đầu tan biến.
Thân hình Long Ma đang nửa quỳ và Tinh thú cự kình theo Quỷ thân khổng lồ sụp xuống đều im lặng đến quỷ dị.
Khương Vô Tà đột ngột bật dậy sau khi Ma linh hỏi ra vấn đề nọ.
Câu hỏi của Ma linh, bất lực, bất đắc dĩ, không thể làm gì, nhưng Ma ý lại ngập trời!
Trên thực tế gã cũng không phải hoàn toàn phủ nhận thân phận "Vô Hán Công" của Ma linh. Lý do khiến gã kiên quyết lựa chọn chiến đấu với nó giống như Khương Vọng, chỉ bởi vì tôn gọi là "Vô Hán Công" này đã có quá nhiều hành động sa ngã.
Rất nhiều lúc, thiện ác chỉ cách nhau trong một ý niệm.
Gã rất tán đồng với câu nói của tông sư Pháp gia Ngô Bệnh Dĩ - Nếu không có sự ràng buộc của lực lượng, bị pháp luật ngăn cấm, thì thế gian này sẽ đầy rẫy dã thú!
Vô Hán Công nhập ma chỉ có thể tàn bạo hơn Ma đầu chân chính, gây ra tai họa lớn hơn rất nhiều!
Giờ phút này tuy đã vạch trần chân tướng, Ma công không phải Ma, Diệt Thế Giả không phải Vô Hán Công. Nhưng như lời nói của Ma linh này, Vô Hán Công vẫn có thể dùng cách thức của Ma linh, nếm thử quay về hiện thế - trước dụ hoặc như vậy, liệu Vô Hán Công có thể chống cự hay không?
Tại bên ngoài thế giới Phù Lục này vốn không có bất kỳ ràng buộc nào.
Thân là Hoàng tộc, có chí lớn cai trị thiên hạ. Gã tuyệt đối không thử thách đạo đức của bất kỳ ai, càng tuyệt đối không trông cậy vào nhân tính của bất kỳ người nào. Cho dù người đó là trụ cột vĩ đại của Nhân tộc, là thánh hiền thời Viễn cổ.
Đâu chỉ có riêng Khương Vô Tà gã?
Khương Vọng, Lý Phượng Nghiêu, Hí Mệnh, Bạch Ngọc Hà, Liên Ngọc Thiền, Lâm Tiện... Người nào không ở trong tích tắc này lập tức sinh ra đề phòng?
Khánh Hỏa Kỳ Minh hóa thân thành Tinh thú cự kình cũng nhìn chằm chằm vào tôn Long Ma tự xưng là Vô Hán Công nọ.
Chiến trường an tĩnh đến mức lạ thường.
Hàng triệu người tản lạc khắp nơi đương nhiên không thể nào yên tĩnh. Không thể kìm được đau đớn gào lên, nỗi buồn mất đi chiến hữu, nỗi sợ hãi chưa tan, tiếng thì thầm khẩn trương đến cực độ, thậm chí là gian nan xê dịch bên trong bùn đất...
Nhưng tất cả âm thanh đều trở thành tạp âm, dường như rất xa xôi.
Tiếng sụp đổ rì rào như cát chảy của Ác Quỷ Thiên Đạo hiện lên vô cùng rõ ràng trong tai, như thể trở thành thanh nền vĩnh hằng - Nó quá to lớn, đến nỗi ngay cả khi biến mất cũng cần rất nhiều thời gian.
Tất nhiên quá trình tiêu vong ngắn thì vài canh giờ, dài thì ba năm ngày này so với thời gian hình thành của nó có lẽ là vạn năm mười vạn năm, thì gần như có thể bỏ qua không tính.
Long Ma nửa quỳ trước bộ Quỷ thân này, dùng hai tay cảm nhận sự tiêu vong của nó. Đột nhiên thở dài một hơi:
"Thật sự là... rất dụ hoặc người."
Ma linh làm sao không hiểu sự vĩ đại của Vô Hán Công?
Nhưng cầu sinh là dục vọng bản năng của con người!
Vô Hán Công đã chết, đã nếm trải cảm giác cô độc vạn cổ, chẳng lẽ không muốn trở về?
Không cần bất kỳ thủ đoạn nào, sinh tồn chính là ảo tưởng lớn nhất. Ở trước mặt tử vong, gã đã nhìn thấy quá nhiều tư thế xấu xí! Cho nên mặc dù ý chí đã bị xóa sạch, gã vẫn để lại câu hỏi này.
Đây là cuộc chiến cuối cùng giữa gã và Vô Hán Công.
Vô Hán Công đương nhiên không thể không hiểu.
Nhưng ngay cả Vô Hán Công cũng phải thở dài. Sau tiếng thở dài, y quay đầu lại, đưa mắt nhìn qua những người trẻ tuổi đến từ hiện thế như Khương Vọng, Tịnh Lễ, ánh mắt có chút ý vị sâu xa:
"Các ngươi nghĩ ta sẽ lựa chọn như thế nào?"
Lúc này y phát hiện ra rằng tất cả mọi người đến từ hiện thế đều nhìn Khương Vọng, như thể đối phương có thể đại biểu cho suy nghĩ của tất cả bọn họ. Trong một thế cục tuyệt đối không an toàn đối với những người trẻ tuổi này, vẫn có thể dành sự tín nhiệm cho một người có tu vi không chênh lệch là bao như vậy, quả thực là vô cùng quý giá.
Thế cho nên ánh mắt của y cuối cùng rơi vào trên người Khương Vọng.
Lúc này Khương Vọng đang đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của Vô Hán Công, phải trả lời câu hỏi của một vị tiên hiền thời Viễn cổ... Đây là một câu hỏi vô cùng nguy hiểm!
Hắn lơ lửng trên không trung, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh:
"Tồn tại truyền kỳ giống như ngài đã sáng tạo ra lịch sử vĩ đại. Sự lựa chọn của ngài sẽ không bị bất kỳ ai, bất kỳ điều gì lay chuyển. Vì vậy vãn bối nghĩ, chúng ta 'cảm thấy' như thế nào đều không quan trọng."
"Người trẻ tuổi, đặc biệt là người trẻ tuổi có chút thiên phú luôn lầm tưởng mình là trung tâm của thế giới, là người quan trọng nhất trong muôn vàn chúng sinh. Khi phát hiện ra thế giới không phải như vậy, quá trình vận hành của Thiên đạo không theo ý chí của mình thì hắn mới bắt đầu trưởng thành."
Giáp trụ trên người Vô Hán Công loang lổ vết máu, y quỳ nửa người ở nơi đó, tỏa ra khí chất trầm ổn như núi cao:
"Ngươi nói đúng, đối với ta mà nói các ngươi nghĩ như thế nào không quan trọng. Nhưng điều khiến ta tò mò là ta nghĩ như thế nào, đối với các ngươi có trọng yếu hay không? Ý ta là... ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
Râu rồng rũ xuống khẽ động, đầu rồng như được điêu khắc từ đá hơi nghiêng sang.
Không có bất kỳ động tác uy hiếp nào, nhưng những ngọn núi lại trở nên nhỏ bé như vậy.
Khương Vọng cũng nhỏ bé như thế.
Hắn bình tĩnh nắm chặt kiếm của mình:
"Ngài là nhật nguyệt soi sáng vạn cổ, ta chỉ là đom đóm lập lòe trong đêm hè, dưới ánh nhật nguyệt làm sao thấy được ánh sáng đom đóm? Thế cho nên ta lựa chọn như thế nào kỳ thực cũng không quan trọng. Nhưng nhật nguyệt có đức sáng soi núi sông, đom đóm cũng có ánh sáng le lói của bản thân mình."
Tiên hiền có lựa chọn của tiên hiền, soi sáng vạn cổ. Hậu bối có lựa chọn của hậu bối, kiên tâm không đổi.
Chúng ta đều có con đường của riêng mình!
Vô Hán Công cũng không tỏ ý kiến, chỉ chậm rãi nói:
"Đáng tiếc cách thức này của Ma linh có quá nhiều sơ hở, tồn tại quá nhiều phần tự cho là đúng. Hắn không phải là Chúc Do chân chính, thậm chí căn bản không hiểu rõ siêu thoát. Cứ tưởng rằng siêu thoát là chuyện đơn giản như vậy. Ngay cả ta cũng không nghĩ ra cách để trở lại siêu thoát, hắn lại cho rằng cách của mình là hoàn mỹ. Trốn trong thế giới này tác oai tác quái quá lâu, hắn liền cho rằng mình không có chuyện gì không làm được."
Bạch Ngọc Hà biểu tình cổ quái, không nhịn được lên tiếng:
"Ma linh bày ra một ván cờ trải dài khắp thế giới Phù Lục, kéo dài suốt mấy chục vạn năm lịch sử, ngài nói... đơn giản?"
Đây mà là đơn giản ư?
Ma linh chiếm cứ hồn phách của Vô Hán Công, khổ tâm kinh doanh thế giới Phù Lục, dùng cả một thời đại ác quỷ để nuôi dưỡng ra Ác Quỷ Thiên Đạo. Lại sáng tạo ra Sáng Thế Chi Thư để duy trì thế giới vận hành, dùng hệ thống tu hành đồ đằng hoàn chỉnh để bồi dưỡng Nhân tộc, trải qua thời gian tính bằng vạn năm để đo lường mới nhìn thấy hình hài của Tu La Nhân Đạo, có khả năng hợp hai làm một để siêu thoát.
Bây giờ Vô Hán Công lại nói đây còn quá đơn giản, quá tự cho là đúng?!
Siêu thoát rốt cuộc là tồn tại đáng sợ đến mức nào, phải bước trên con đường ra sao mới có thể đạt tới?
Vô Hán Công khẽ cười một tiếng:
"Tích lũy thời gian, chất chồng số lượng là cách trả giá dễ dàng nhất. Rất nhiều người cho rằng đây gọi là nỗ lực. Tôn Ma linh này không có chút sáng tạo nào, chỉ hiểu được âm mưu và đấu tranh. Chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về con đường siêu thoát, chỉ muốn giẫm lên vết xe đổ đã cũ, sao chép kinh nghiệm đã thành công. Nếu siêu thoát đơn giản như vậy thì chư thiên vạn giới đã sớm chật ních người rồi!"
Đối với đánh giá Ma linh không có chút sức sáng tạo nào, Khánh Hỏa Kỳ Minh lại có ý kiến khác:
"Hắn đã sáng tạo ra pháp môn tu hành đồ đằng, còn sáng tạo ra Sáng Thế Chi Thư, vận hành thay thế cho Thiên đạo."
Vô Hán Công thản nhiên nói:
"Pháp môn đồ đằng là do ta sáng tạo, bị hắn hơi sửa đổi một chút, chỉ là khoác lên một lớp gông xiềng trên bản nguyên mà thôi. Sáng Thế Chi Thư đúng là do hắn suy nghĩ ra, nhưng Phù Lục chỉ là một tiểu thế giới, rất dễ nắm bắt quy luật vận hành của Thiên đạo."
Khương Vọng nói:
"Vãn bối còn biết có một con Thiên Yêu tên là Hổ Thái Tuế, lấy việc sáng tạo ra Linh tộc làm bậc thang siêu thoát, dường như chúng yêu đều cho rằng có thể thực hiện được. Hiện tại tên Ma linh này đã tạo ra Ác Quỷ Phù Lục, lại tạo ra Nhân tộc Phù Lục, sau đó còn muốn tạo ra Linh tộc Đồ Đằng... Chẳng lẽ nó không thể bởi vậy mà nhảy vọt sao?"
Vô Hán Công lắc đầu:
"Ta không biết Linh tộc kia là loại hình gì. Nhưng tên Ma linh này chưa bao giờ sáng tạo ra bất kỳ chủng tộc nào, hắn căn bản không có năng lực sáng tạo chủng tộc. Tinh thú là do thịt nát của ta dung hợp với nghiệp lực của Phù Lục, ác quỷ là do tàn hồn của ta dung hợp với hồn phách nguyên sinh của sinh linh Phù Lục, còn những người này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận