Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1041: Đúng là nhân gian đệ nhất lưu (1)

Trên khán đài bên trái, Trọng Huyền Minh Quang gấp gáp đến nỗi thiếu chút nữa là chạy ra ngoài. Ông ta ước gì xách thằng nhi tử lên tát cho hai phát, à, cho dù không nỡ đập, cũng phải mắng vài câu.
Thiên Phủ phá cảnh, đã là chèn ép người cùng thế hệ. Bây giờ đánh từng người một không được hay sao? Sao cứ phải cuồng vọng như vậy, lấy một địch ba hả?
Đây chẳng phải là rảnh quá đi gây sự, tự tìm phiền toái hay sao?
Không thể học ông đây một tí, khiêm tốn làm người, khiêm tốn làm việc hay sao?
Thằng nghịch tử không chịu nên thân này!
Nhưng miệng vàng của hoàng đế bệ hạ đã mở.
Cho dù Trọng Huyền Minh Quang có ngây thơ đến đâu, cũng hiểu cực rõ, bây giờ dù ông ta có làm gì, cũng không thể thay đổi.
Chỉ đành cúi đầu thật thấp, thở ra một hơi thật dài.
Trên quảng trường.
Hoàng đế Đại Tề đã chính miệng tuyên bố, mấy người Bảo Bá Chiêu không cần phải suy nghĩ thêm.
Ba người chia ra ba góc, cùng nhìn vào Trọng Huyền Tuân.
Khương Vọng cùng ba tu sĩ Nội Phủ và Kế Chiêu Nam lùi ra, đứng dọc theo quảng trường, chừa không gian chiến đấu cho bọn họ.
Quy tắc đấu võ ở ngự tiền, cũng chính là quy tắc của Hoàng Hà hội. Ngoài binh khí tùy thân, không cho phép sử dụng bất cứ pháp khí nào kể cả phù lục, các vật phẩm khác cũng không được dùng. Đây là để tránh việc các nước trang bị pháp khí mạnh cho tu sĩ, quyết tâm giúp thiên kiêu của mình giành thắng lợi, biến cuộc đấu trở thành thi đấu nội tình giữa các quốc gia, là sự mang lại công bằng nhất định cho những nước nhỏ tài nguyên không bằng ai.
Nói cách khác, đến Quan Hà Đài, giáp Vô Song trên người Kế Chiêu Nam cũng phải cởi ra, chỉ được dùng Thiều Hoa thương đối địch.
Tu sĩ khi chiến đấu, đều sẽ tận lực giảm ảnh hưởng do gia thế xuất thân mang lại xuống thấp nhất, nghiêng về thực lực bản thân nhiều hơn. Đây rõ ràng là một quy tắc khá là công bằng.
Chỉ có một danh ngạch Ngoại Lâu Cảnh tham dự Hoàng Hà hội, nên trong trường hợp này, không thể nhún nhường. Trọng Huyền Tuân đã cuồng vọng như thế, Bảo Bá Chiêu xuất thân Bảo thị lại càng không cần phải nương tay.
Trên thực tế, hiện giờ lấy ba địch một, đã là sỉ nhục đối với Bảo Bá Chiêu.
Tề đế đã đồng ý cho trận chiến này xảy ra, rõ ràng trong mắt hoàng đế Đại Tề, trận chiến này là có căn cứ. Có lẽ Trọng Huyền Tuân không phải là hoàn toàn không có cơ hội...
Sao hắn phục được!
Không phải lúc nào Thiên Tử cũng biết rõ cả những chuyện nho nhỏ, dù ông ta có anh minh thần võ đến đâu đi nữa, thì cũng có lúc bị những lời gian dối nịnh bợ che mắt.
Bảo Bá Chiêu hắn là muốn rẽ mây thấy mặt trời, muốn chiếu sáng càn khôn thiên hạ!
Cho nên, hắn là người đầu tiên cử động.
Kình phong thổi tới, trường bào trên người bay phất phới, hai ngón tay khép lại, từ giữa chân mày kéo xuống một cái, con ngươi dựng thẳng ở mi tâm mở ra, hiện hình trước mắt người đời.
Bảo Bá Chiêu là người đầu tiên ra tay, mà vừa ra tay là dùng luôn Thần Thông!
Thần thông này tên là Thiên Mục.
Thiên mục có hai trạng thái.
Trạng thái thứ nhất, nhìn rõ mọi thứ, trạng thái thứ hai... là làm Thiên Phạt.
Con mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra!
Thần quang vàng chói nhanh chóng bắn ra, nháy mắt xuyên thấu người Trọng Huyền Tuân!
Ồ, là ảo ảnh...
Ảo ảnh công tử áo trắng tan biến, thần quang vàng kim tiếp tục tiến tới trước, nhưng trước khi chạm tới bức tường cao thì bị một màn hào quang mờ ảo cản lại.
Màn hào quang mờ ảo kia rất to, như đá rơi xuống nước, kịch liệt rung động, một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Đây là Thái Miếu!
Không ngờ ánh sáng Thiên Phạt của Bảo Bá Chiêu lại có thể khiến trận pháp phòng hộ của Thái Miếu Tề quốc sinh ra chấn động kịch liệt đến vậy, uy năng quả thực là ghê gớm!
Tuyệt đối không phải thứ cơ thể người cản nổi.
Bảo Bá Chiêu phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng đối với đối thủ khi chiến đấu.
Hắn biết tu sĩ Thiên Phủ đáng sợ đến mức nào, nhưng hôm nay Trọng Huyền Tuân mới đột phá cảnh giới vào Ngoại Lâu, cảnh giới vẫn chưa ổn định. Đây chính là cơ hội.
Nên hắn mới không dùng thủ đoạn thăm dò, vì điều ấy sẽ giúp Trọng Huyền Tuân từ từ thích ứng được dần qua chiến đấu.
Mà vừa ra tay đã dùng ngay đòn sát thủ.
Mở luôn Thiên Phạt, thăng cấp chiến đấu lên cấp độ kịch liệt nhất. Tốt nhất là đánh cho cái tên Trọng Huyền Tuân cuồng vọng này không kịp trở tay, dùng thần thông có lực sát thương mạnh nhất, giết luôn ngay tại chỗ.
Cho nên cuộc chiến gần như mới vừa bắt đầu, ánh sáng Thiên Phạt của hắn đã tới.
Nhưng Trọng Huyền Tuân quá nhanh.
Trong nháy mắt đó, cơ thể của y gần như không có trọng lượng, vừa động một cái liền sinh ra hiệu quả giống như dịch chuyển không gian.
Ở chỗ cũ chỉ còn lưu lại tàn ảnh chưa tan hết, bị hào quang của Thiên Phạt xuyên qua.
Bóng người áo trắng nhẹ nhàng né qua ánh sáng Thiên Phạt, tiến lên trước một bước.
Tạ Bảo Thụ chợt ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Toàn thân hắn có ánh sáng bảy màu hoa lệ, khiến hắn trông sáng ngời rực rỡ bất phàm, đây là văn khí, là tài hoa, là bảo quang. Trên bầu trời xa xôi, bốn tòa tinh lâu hiện ra, sao trời hiện ra giữa ban ngày, cộng hưởng với Tạ Bảo Thụ.
Có cuồng sĩ cất cao giọng ca vang.
Nói rằng: "Ta vốn là cuồng nhân, Phượng Ca cười Khổng Khâu."
Nói rằng: "Thiên tử hô đến không lên thuyền, tự xưng thần là Tửu Trung Tiên."
Nói rằng: "Đai ngọc một dòng sông, mũ đội cửu trọng tiêu!"
Toàn là những lời lẽ bừa bãi ngông cuồng.
Những cuồng sĩ kia, không cười nhạo tiên hiền, thì cười ngạo thiên tử, lấy sông làm đai lưng, lấy bầu trời làm mũ!
Cuồng ơi là cuồng, ngạo ơi là ngạo.
Thần thông, Cuồng Ca!
Dưới ảnh hưởng của thần thông này, tất cả những thần thông giả có thuật pháp mang tính công kích đều tăng tốc độ ngưng tụ lên cực nhanh, uy năng của thuật pháp tăng lên mạnh mẽ. Thấu hiểu thần thông càng cao, độ tăng cường lên càng lớn.
Tạ Bảo Thụ khoát tay: "Hưng hàm lạc bút diêu ngũ nhạc!"
Trong trời đất, văn khí xông lên đến tận trời. Một cây bút lông sói như cây cột chống trời, được Thần Nhân nắm trong tay, điểm xuống nhân gian. Cây bút thần này, quét gió quét mây, đầy khoe khoang hạ xuống. Mạnh mẽ quét từ trên đầu Trọng Huyền Tuân quét xuống, như muốn xóa bỏ hắn ta!
Thần nhân ở thiên ngoại, lấy đại địa làm giấy, một người Trọng Huyền Tuân, chỉ là chút điểm mực trên giấy mà thôi.
Khi được hòa vào trong thư họa, sẽ cùng trở về với trời đất.
Thuật này có tên là "Thần Lai chi bút", uy năng hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ của người thi thuật, không xác định được phẩm giai.
Nhưng xưa nay nó luôn có một nhược điểm vô cùng trí mạng, là tuy uy lực mạnh, nhưng ngưng tụ lại rất chậm. Nên thuật này thường chỉ nhìn thấy trong tác chiến đoàn thể, khi có đồng đội hỗ trợ tạo thời cơ.
Nhưng bây giờ trong tay Tạ Bảo Thụ, "Thần Lai chi bút" này lại gần như được tạo ra chỉ trong nháy mắt, và uy lực không phải tầm thường.
Đây là uy năng của đạo thuật siêu phẩm, chỉ có đạo thuật cấp Hoàng mới có thanh thế như vậy!
Thế mà hắn chỉ giơ tay lên là thành công.
Lúc trước ở bên ngoài Thái Miếu, Trọng Huyền Thắng biết chắc Tạ Bảo Thụ không dám làm lớn chuyện, nên một chữ "Cút" làm cho Tạ Bảo Thụ chẳng khác gì một thằng hề nhảy nhót. Nhưng là người được đưa vào danh sách Ngoại Lâu của Hoàng Hà hội, khiến Hướng Nghị đại phu Tạ Hoài An chẳng chút tị hiềm, Tạ Bảo Thụ sao mà yếu được!
Nên mọi người nhìn thấy trên quảng trường khổng lồ trước Thái Miếu, cây bút lông sói như cây cột chống trời ầm ầm xông tới, mang theo sức mạnh đạo nguyên mãnh liệt, như muốn quét sạch cả quảng trường. Tư thế của cây bút lông sói kia giống như muốn chia quảng trường ra làm hai, khiến Trọng Huyền Tuân tan thành như khói.
Ta có thần lai chi bút, từ đây nổi danh thiên hạ!
Trên đài cao hai bên trái phải đều có màn sáng do đạo thuật tạo ra dâng lên, để người trên đài không bị thương tổn.
Nhưng chỗ ngồi của Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Tề lại không có một màn sáng nào, ngay cả gợn sóng do chiến đấu tạo ra khi đến gần cũng … lặng lẽ mà tiêu tán.
Trên quảng trường, Trọng Huyền Tuân áo trắng tung bay, thân hình bắn nhanh, như đang chơi trò đuổi bắt với thần lai chi bút.
Nhưng trong lúc đang bay với tốc độ cao đó, tay phải của hắn đã xoay lại, năm ngón tay trắng muốt xòe ra, từ xa hướng về phía Tạ Bảo Thụ, nhấn xuống một cái!
Đùng!
Thuật pháp đã thành hình trên tay Tạ Bảo Thụ vỡ tung, còn bản thân hắn, thì bị ấn lút xuống lòng đất nửa người!
Những phiến đá được khắc trận văn cực kỳ kiên cố, còn có thêm sức mạnh của trận pháp gia trì lót quảng trường bị ép vỡ.
Lấy chỗ eo Tạ Bảo Thụ làm trung tâm, vô số vết nứt như mạng nhện lan rộng ra, tạo thành cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình. Đủ thấy đòn này mạnh mẽ đến mức nào.
Thần Thông, Trọng Huyền!
Huyết mạch thần thông nổi tiếng thiên hạ của Trọng Huyền thị, Trọng Huyền thị chính là lấy thần thông này làm cơ sở, tìm hiểu Trọng Huyền bí thuật, là gốc rễ lập thân của Trọng Huyền thị, là căn cơ để Trọng Huyền gia tồn tại!
Khương Vọng từng nhiều lần cảm nhận Trọng Huyền Bí Thuật của Trọng Huyền Thắng, có một khoảng thời gian làm hắn thán phục không thôi, nhưng so với thần thông mà Trọng Huyền Tuân biểu hiện ra lúc này, hai bên rõ ràng là chênh lệch nhau một trời một vực!
Mạnh như Tạ Bảo Thụ mà cũng bị một đòn ấn xuống đất.
Nhưng trận chiến này không phải là một chọi một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận