Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 765: Phong Minh

Kỳ Đồ chính là một thần thông vô cùng mạnh, nếu không thì nó cũng sẽ không trở thành chỗ dựa mạnh nhất của một đời hùng chủ kiệt xuất như Trang Thừa Càn.
Nhưng nó cũng có hai điểm hạn chế. Một là tu vi, hai là hiểu biết.
Tu vi thì rất dễ hiểu, bất kỳ thần thông nào khi đối địch cũng đều bị tu vi của người thi triển và người nhận nó hạn chế. Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng có mạnh đến đâu cũng không đủ để giúp hắn khiêu chiến với cường giả Thần Lâm. Trừ khi cường giả Thần Lâm đó đứng yên, đồng thời không bố trí chút phòng vệ nào, thì Tam Muội Chân Hỏa mới có khả năng lập công.
Lúc trước, việc giết chết Hải Tông Minh tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong nhưng không có thần thông cũng là vì hắn đã tung ra bố cục toàn diện. Hướng Tiền dùng Kiếm Phá Tứ Tượng, niêm phong ánh sao thánh lâu, hắn đã phá Tù Long Tác của lão trước, sau đó dùng Định Phong Châu phá vỡ đạo thuật hộ thân của lão, cuối cùng Tam Muội Chân Hỏa toàn lực phát nổ mới có thể đốt Hải Tông Minh không bố trí chút phòng vệ nào thành tro tàn.
Tu vi của Khương Vọng càng mạnh, tu vi của đối thủ càng yếu thì hắn càng có thể tác động khiến đối phương đưa ra lựa chọn tồi tệ. Ngược lại cũng vậy.
Vì hạn chế của tu vi phổ biến như vậy, nên về bản chất, thì điểm thực sự hạn chế Lạc Lối thần thông, kỳ thực chỉ có "hiểu biết".
Hiểu là nhận thức, biết là những gì mắt nhìn thấy. Có thể phân biệt lý lẽ, phán đoán được những nghi ngờ chưa rõ, là vì có hiểu biết.
Lạc Lối chính là một thần thông vô cùng mạnh, nếu không thì nó cũng sẽ không trở thành chỗ dựa mạnh nhất của một đời hùng chủ kiệt xuất như Trang Thừa Càn.
Nhưng nó cũng có hai điểm hạn chế. Một là tu vi, hai là hiểu biết.
Tu vi thì rất dễ hiểu, bất kỳ thần thông nào khi đối địch cũng đều bị tu vi của người thi triển và người nhận nó hạn chế. Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng có mạnh đến đâu cũng không đủ để giúp hắn khiêu chiến với cường giả Thần Lâm. Trừ khi cường giả Thần Lâm đó đứng yên, đồng thời không bố trí chút phòng vệ nào, thì Tam Muội Chân Hỏa mới có khả năng lập công.
Lúc trước, việc giết chết Hải Tông Minh tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong nhưng không có thần thông cũng là vì hắn đã tung ra bố cục toàn diện. Hướng Tiền dùng Kiếm Phá Tứ Tượng, niêm phong ánh sao thánh lâu, hắn đã phá Tù Long Tác của lão trước, sau đó dùng Định Phong Châu phá vỡ đạo thuật hộ thân của lão, cuối cùng Tam Muội Chân Hỏa toàn lực phát nổ mới có thể đốt Hải Tông Minh không bố trí chút phòng vệ nào thành tro tàn.
Tu vi của Khương Vọng càng mạnh, tu vi của đối thủ càng yếu thì hắn càng có thể tác động khiến đối phương đưa ra lựa chọn tôi tệ. Ngược lại cũng vậy.
Vì hạn chế của tu vi phổ biến như vậy, nên về bản chất, thì điểm thực sự hạn chế Kỳ Đồ thần thông, kỳ thực chỉ có "hiểu biết".
Hiểu là nhận thức, biết là những gì mắt nhìn thấy. Có thể phân biệt lý lẽ, phán đoán được những nghi ngờ chưa rõ, là vì có hiểu biết.
Tác dụng của Kỳ Đồ là từ chỗ có vô số lựa chọn, dẫn dắt đối thủ "vào nhầm ngã rẽ". Mà việc dẫn dắt đối thủ đưa ra lựa chọn có một điều kiện cơ bản là phải biết rõ sự lựa chọn của đối thủ.
"Hiểu" và "biết" cũng có thể hiểu rộng hơn là "tự hiểu" và "biết địch" chính là bản thân nhận thức được thế giới này và hiểu rõ đối thủ của mình.
Ví dụ như lúc tìm kiếm người bí ẩn ấn nấp trên đường phố ở thị trấn Văn Khê.
Khương Vọng không hề hiểu rõ tên vô lại tự vác mặt tới kia, nhưng sự nhận thức của bản thân hắn đã có thể giúp hắn dễ dàng phán đoán, tên vô lại kia sẽ có lựa chọn như thế nào. Không có gì khác ngoài sang trái hoặc sang phải.
Trẻ con ba tuổi cũng có thể đoán được ra như vậy, nên hiểu biết lại thật sự không phải trở ngại.
Do đó Khương Vọng đã dùng Kỳ Đồ để dẫn dắt tên vô lại đó chuyển hướng, khiến cho gã và thư sinh đụng vào nhau rồi xảy ra tranh cãi. Chính là tạo một tai nạn để cho hắn có thể ung dung quan sát cả con đường.
Vừa hợp tình hợp lý lại vô cùng tự nhiên.
Và lần này.
Hắn biết rõ Tiêu Hùng đã chết ở đâu, biết rõ mục đích đến đây lần này của Phong Việt và Phong Minh, cũng nhìn ra được thái độ của phủ Uy Ninh hầu từ thái độ của Tiêu quản sự.
Hắn không cần hiểu rõ Tiêu quản sự, nhưng đối với chuyện chỗ ngồi của mấy người đến từ Thanh Vân Đình, Tiêu quản sự sẽ sắp xếp như thế nào, hắn có thể tính toán ra một cách rất đơn giản.
Khương Vọng chỉ đơn giản là dùng thần thông để khiến Tiêu quản sự đưa ra lựa chọn càng có tính chĩa mũi nhọn hơn để cho người của Thanh Vân Đình ngồi hàng ghế cuối cùng.
Còn bản thân hắn thì chỉ cần chọn ngồi chỗ này ngay từ đầu là có thể ngồi cùng với người của Thanh Vân Đình một cách rất tự nhiên. Bất cứ ai cũng không nhìn ra vấn đề.
Vì để tạo ra cuộc gặp gõ với những người tu hành của Thanh Vân Đình, có thể nói là Khương Vọng đã hao tổn hết tâm tư, vì vậy đương nhiên sẽ không chỉ vì thái độ lạnh nhạt của Phong Minh mà từ bỏ.
Cao tầng trong nội bộ Thanh Vân Đình có hai mạch, hai họ Phong và Trì song song nhau. Tông chủ từ xưa tới nay, không phải là Trì thì là Phong.
Nhưng bởi vì chuyến đi đến Trì Vân Sơn có Trì Nguyệt tham gia đã dẫn đến cái chết của Tiêu Hùng. Vậy nên lúc đến để chắp vá lại quan hệ, người Thanh Vân Đình tới sẽ là cao tầng họ Phong.
Khương Vọng đã nghe ngóng rõ ràng từ lâu, tông chủ của nhiệm kỳ này của Thanh Vân Đình là họ Trì, có tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong. Còn Phong Việt thì là một trong bốn vị tông thủ của Thanh Vân Đình, có tư cách kế nhiệm tông chủ.
Việc truyền thừa tông chủ của Thanh Vân Đình từ trước tới nay là như thế này. Khi họ Trì làm tông chủ, thì trong nhóm tông thủ phải có hai vị họ Phong, còn lại một vị họ Trì, một vị họ khác.
Khi người họ Phong làm tông chủ cũng sẽ như vậy.
Trăm ngàn năm qua, hai họ Phong, Trì đã thay phiên nhau đảm nhiệm chức vị tông chủ.
Nên nói rằng đây là một thiết kế chế độ quá lý tưởng hóa, mục đích chính là để bảo đảm hai họ Phong, Trì có thể liên tục thay phiên nhau kế nhiệm tông chủ.
Nhưng trong thực tế kéo dài sẽ rất dễ phát sinh vấn đề. Vì thực lực của hai họ Phong, Trì không thể liên tục giữ được sự cân bằng. Mà khi thực lực mất cân bằng thì bên mạnh hơn tất nhiên sẽ phải tìm kiếm càng nhiều quyền lực tương xứng với thực lực hơn.
Nhưng Thanh Vân Đình vậy mà vẫn tiếp tục truyền thừa một cách suôn sẻ như vậy, đến nay chưa từng xuất hiện vấn đề lớn nào. Có lẽ là do may mắn hoặc có lẽ là trong nội bộ còn có biện pháp cân bằng cụ thể hơn, chỉ là Khương Vọng là người ngoài nên không thể nào biết được.
Nhưng vấn đề chế độ của Thanh Vân Đình không phải là vấn đề Khương Vọng cần lo lắng.
Hắn chỉ cần biết tên Phong Minh này là con của tông thủ Thanh Vân Đình Phong Việt, và địa vị của hắn ta trong Thanh Vân Đình cũng không tầm thường.
So với Phong Việt bị người ta tát má trái còn đưa thêm má phải ra thì thiếu niên mặt hung ác nham hiểm này tuy rằng cũng có chút thông minh, nhưng rõ ràng là càng dễ ứng phó hơn một chút. Nếu muốn tìm về Thanh Vân Đình thì vẫn phải bắt đầu từ người này.
Khương Vọng khẽ thở dài, thoạt nhìn thì có về vô ý, nhưng lại bộc lộc mấy phần tình cảm chân thành:
"Ta thấy huynh đài có dáng vẻ bất phàm, đáng ra không đến mức ngồi hàng cuối. Gia thế của phủ Uy Ninh hầu cao như vậy, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc sơ suất với khách quý."
Lời này đã nói trúng tiếng lòng, gãi đúng chỗ ngứa của hắn ta.
Phong Minh nghiến răng, cuối cùng vẫn là không chửi thành tiếng, chỉ rít ra từ trong kẽ răng:
"Dù sao cũng là Hầu phủ mà, không thể thích ứng thì tập làm quen một chút vậy."
"Lúc sư tôn ta còn sống, khi đến Hầu phủ cũng không cần ngồi ở chỗ này." Khương Vọng cười khổ: "Lòng người dễ thay đổi, đã sớm quen rồi. Chỉ là thấy huynh đài tuấn tú lịch sự, nhưng lại cũng bị ức hiếp theo nên khó tránh khỏi việc có chút cảm xúc."
Cuối cùng Phong Minh cũng nhìn hắn, có lẽ là do đồng bệnh tương liên, mà bản thân hắn ta cũng không thiếu sự giáo dục của một đệ tử của tông môn lớn nên liền hỏi:
"Huynh đệ ngươi xuất thân từ tông phái nào?"
"Là một tông phái vô danh thôi, sớm đã suy tàn rồi." Vẻ mặt của Khương Vọng khổ tâm: "Khê Vân Kiếm Tông, có lẽ khó mà đến được tai của thiên kiêu bậc này như huynh đài."
Trọng Huyền Thắng là cao thủ diễn trò nên hắn cũng đã bị ảnh hưởng từ lâu, mà Trang Thừa Càn lại càng là đích thân làm mẫu cho hắn thấy cái gì gọi là lừa thần gạt quỷ. Mấy loại biểu diễn tâm tình hiện tại của hắn, tuy chắc chắn không thể tự nhiên như Trang Thừa Càn, nhưng để lừa gạt Phong Minh đang không mấy hào hứng thì không phải vấn đề lớn.
Quả thực là Phong Minh chưa từng nghe nói đến Khê Vân Kiếm Tông, nhưng vẫn an ủi nói: "Cũng có nghe nói qua, cũng từng rất có tiếng tăm. Huynh đệ ngươi không cần nhụt chí, ngươi còn trẻ như vậy... Nhất định phải biết thà khinh lão tóc bạc, chớ khinh thiếu niên nghèo!"
Nói đến câu sau, hắn ta lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, cứ nghĩ là lại bắt đầu nghĩ tới chuyện đối đãi vô lễ của phủ Uy Ninh hầu.
"Nhân vật như huynh đài, đương nhiên là có tư cách nói câu này." Khương Vọng chua xót phụ họa một câu rồi lại xốc lại tỉnh thần: "Quên giới thiệu với huynh đài, tiểu đệ là Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông, hôm nay được gặp nhân vật như huynh đài, không còn gì may mắn bằng! Vì đã thất lễ, nên xin mượn một ly li rượu này của Hầu phủ kính huynh đài."
Vừa dứt lời, hắn liền giơ chén rượu lên uống một hơi hết sạch.
Hiểu rõ thế sự đều là tu nghiệp, suy nghĩ thông suốt chính là quân lương. Sau khi trải qua nhiều chuyện và mở mang kiến thức nhiều như vậy, đối với bản tính của con người, Khương Vọng cũng đã dần dần có những hiểu biết của chính mình.
Trạng thái lúc này của Phong Minh, sau khi bị phủ Uy Ninh hầu làm nhục và bị Phong Việt áp chế hết lần này đến lần khác, chính là đang cần có sự thừa nhận và khích lệ để nhặt lại tự tôn.
Mà Khương Vọng mở miệng thì tuấn tú lịch sự, ngậm miệng là thiên kiên một thời, không ngừng hạ thấp bản thân để nâng đối phương lên, lại chính là đang ném vào đúng chỗ.
Không thèm để ý là một loại lựa chọn, ứng phó cũng là một loại lựa chọn.
Dưới sự ảnh hưởng của Kỳ Đồ thì cái trước đương nhiên sẽ không tồn tại.
Ngay sau đó, Phong Minh cũng bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm: "Có thể quen biết nhau chính là có duyên phận, ta là Phong Minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận