Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1309: Luận công tội

Ly khai trà lâu, Lý Long Xuyên bước lên cỗ kiệu xa hoa của Yến Phủ.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời đều không nói gì.
Lần này Trương Vệ Vũ cùng Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên triển khai giao phong, huyên náo rất là kịch liệt.
Đầu tiên là danh nho Nhĩ Phụng Minh, viết liền một thiên hùng văn 'Luận công tội', lưu loát mấy trăm câu, văn từ hoa mỹ, dùng điển cặn kẽ, nhất thời vang rền Lâm Truy.
Vấn đề hạch tâm mà trương áng văn này thảo luận là công tội có thể chống đỡ cho nhau hay không.
Bởi vậy luận chiến nổ ra, có thể xưng kịch liệt đến mức mười năm gần đây chưa từng có, đuổi sát thanh thế Hứa Phóng mắng phế Thái tử năm đó.
Một phương lấy 'Luận công tội' là chủ trương, một phương cũng có hùng văn Anh Hùng Chi Vu Quốc Dã, đáp trả ngược lại.
Luân chiến kịch liệt, dẫn tới rất nhiều nhân vật triều chính hạ tràng.
Cuối cùng xác lập công luận, là "Công là công, tội là tội, luận công không cần đo trước tội, phạt tội không cần đo trước công."
Vì để thuận lý thành chương, một vị Ngự Sử mới ra đời, thượng tấu triều đình, xin điều tra Khương Thanh Dương...
Đây là một trận chính tranh toàn phương diện, từ dư luận đến triều đình, Trọng Huyền Thắng bị động nghênh chiến, cùng Trương Vệ Vũ chủ động tiến công, triển khai công thủ bên trên từng phương diện một.
Trọng Huyền Thắng một phương diện cấp tốc tổ chức luận chiến, hiệu chỉnh thanh danh Khương Vọng, một phương diện khác lại không ngừng đào móc vấn đề của Trương Vệ Vũ, đồng thời đánh trống reo hò bên trên triều chính, chất vấn việc gạt bỏ anh hùng là mục đích gì, suýt nữa hoàn thành việc lật bàn cho Khương Vọng ở dưới tình huống hắn không ở đây.
Đáng tiếc vết bùn rơi trên người Khương Vọng lần này quá nhiều, không tẩy một chút, hiện tại không thể nói rõ được, Trọng Huyền Thắng dù có lòng nhưng lực lượng không đủ.
Cuối cùng lấy việc tra rõ Thanh Dương trấn là kết quả cũng ở trong dự liệu của rất nhiều người ở đây.
Chính là tội không chiến.
Ở trong mắt đám quần chúng thờ ơ lạnh nhạt, Trọng Huyền Thắng bày ra năng lực chính tranh ở bên trong lần giao phong này, hay là khả năng điều động tài nguyên chính trị của Trọng Huyền gia đều làm người ta kinh ngạc.
Hóa ra trong lúc vô tình, quân cờ vốn bị Trọng Huyền Tuân kéo lên mỉa mai đã thật sự đứng vững vàng vị trí. Lực nắm giữ của gã đối với tài nguyên chính trị tương quan của Trọng Huyền gia đã ở phía trên Trọng Huyền Tuân!
Nói một cách khác, trong nội bộ Trọng Huyền gia, dưới tình huống lão gia tử Trọng Huyền không mở miệng tỏ thái độ, càng nhiều người nghiêng về phía Trọng Huyền Thắng. Cho dù đối thủ cả gã chính là Trọng Huyền Phong Hoa.
Tình thế này kỳ thật đã sớm có dấu hiệu, chẳng qua cũng ở lần này mới bị người trông thấy rõ ràng như thế mà thôi.
Trọng Huyền Thắng sau khi bóc tách được sinh ý tư nhân của Trọng Huyền Tuân, đã sớm hoàn thành buộc chặt cùng rất nhiều gia lão, bố cục ở hải ngoại càng là một mực ngăn cách lực ảnh hưởng của Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân sau khi cường thế xuất quan, cơ hội lật bàn lớn nhất ngay ở bên trên Hoàng Hà chi hội. Y cũng rất tỉnh táo, sau khi hiểu được thế cục, cũng không hề làm ra bất cứ chuyện dư thừa nào, toàn tâm chuẩn bị chiến đấu trên Hoàng Hà chi hội, y cũng hoàn toàn chính xác đã làm được tốt nhất.
Nhưng rất đáng tiếc, y gặp phải Đấu Chiêu. Mà kẻ đoạt lấy danh đứng đầu Hoàng Hà lại là Khương Vọng vốn có quan hệ mật thiết cùng Trọng Huyền Thắng, toàn bộ phong quang vinh diệu đều nghiêng về phía Khương Thanh Dương.
Ở không ít người xem ra, lần này Trọng Huyền Thắng cùng Trương Vệ Vũ giao phong, nói là vì bảo hộ Khương Vọng, chẳng bằng nói là biểu hiện ra lực lượng. Biểu hiện ra dù Khương Vọng xảy ra chuyện, hắn vẫn có được lực lượng ủng hộ của phần lớn người trong Trọng Huyền gia.
Mà ở trong mắt những bằng hữu như Lý Long Xuyên, Yến Phủ, điều bọn họ thấy lại là tình thế Khương Vọng nguy hiểm.
Trương Vệ Vũ đuổi đánh tới cùng với Khương Vọng, nhìn chằm chằm Thanh Dương trấn không thả, giống như cực kỳ khẳng định, nơi đó có cái gì có thể đóng đinh Khương Vọng vậy.
Bên ngoài Thanh Dương trấn sớm đã bắt đầu phong tỏa, nếu thật có vấn đề gì, chắc chắn không cách nào ẩn tàng hoặc là di chuyển đi rồi.
Ngay lúc này còn tới gần Khương Vọng, là sẽ có một ít nguy hiểm.
Bọn bọn bởi vì lo lắng như vậy mới đến nhà uống một chén trà, nhìn xem chính mình có thể giúp được gì hay không.
Ngữ khí của Trọng Huyền Thắng có vẻ rất gấp, cũng không nói gì. Nhưng thái độ thong dong tự tin của gã đã là một loại đáp án.
"Yến huynh, trong chuyện của Khương Vọng, ngươi thấy thế nào?" Lý Long Xuyên hỏi.
Yến Phủ cười: "Khương Vọng là hạng người gì, ngươi cần phải hỏi chính mình, mà không phải ta."
Lý Long Xuyên nói: "Ta đương nhiên biết hắn là hạng người gì, nhưng điều ta hỏi là chuyện."
"Trọng Huyền Thắng có một câu nói rất đúng, Khương Vọng bây giờ không có ở Tề quốc, hình tượng của hắn đã mặc cho người bôi trát. Nếu như ngươi thật sự muốn biết chân tướng việc này, không ngại sau này trực tiếp hỏi hắn." Yến Phủ nhìn y: "Ta nghĩ hắn sẽ không giấu giếm ngươi."
Lý Long Xuyên nhẹ nhõm thở một hơi thật dài: "Ngươi nói đúng!"
Yến Phủ chẳng qua chỉ mỉm cười.
Một hồi lâu sau, Lý Long Xuyên lại hỏi: "Ngươi nói, trong Thanh Dương trấn đến cùng có cái gì?"
Yến Phủ cười nói: "Vấn đề này, ta nghĩ Trương Vệ Vũ cũng có quan tâm giống như ngươi."
"Ngươi nói là..."
"Trước khi đến ta còn đang hoài nghi, nhưng bây giờ đã rất xác định. Mặc kệ Trương Vệ Vũ tra được cái gì, có được nhiều tin nguyên chính xác. Cũng chỉ là làm thỏa mãn ý của Trọng Huyền Thắng." Yến Phủ giọng mang tán thưởng: "Ngay cả ngươi mà cũng lo lắng như vậy, Trương Vệ Vũ chắc chắn là càng tin tưởng mười phần. Nhưng hắn nhất định sẽ không có thu hoạch."
"Trương Vệ Vũ sao có thể bị lừa gạt dễ dàng như vậy?" Lý Long Xuyên nhíu lông mày nói: "Hắn chắc chắn đã nhận được đầu mối trọng yếu gì, mới có thể gia nhập vào lực lượng lớn như vậy."
"Đây chính là bổn sự của Trọng Huyền Thắng." Yến Phủ lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm: "Không ngại rửa mắt mà đợi đi."
Gã lại hỏi: "Cược một ván, như thế nào?"
Lý Long Xuyên quả quyết lắc đầu: "Không đánh cược với ngươi. Ta thua thịt đau, ngươi thua lại không hề mất mát gì, đây cũng không phải là cái bẫy công bằng."
"Ha ha ha." Yến Phủ ngưng cười, bỗng nhiên nói: "Đến rồi!"
Lý Long Xuyên vén rèm muốn ra, nhưng nhìn một chút đám người rộn ràng trên đường cái, sững sờ nói: "Đến đâu rồi?"
Yến Phủ rất quan tâm đưa tay chỉ: "Đi lên phía trước mấy bước, chuyển qua còn đường kia, khoảng cách phủ Tồi Thành hầu đã không xa."
"Ta đương nhiên biết nơi này cách nhà mình không xa... không phải." Lý Long Xuyên hiển nhiên khá là khó hiểu: "Ta đây đã trở về rồi?"
Nét mặt của y rõ ràng là đang hỏi, hai huynh đệ chúng ta không đi chơi đùa nghịch một chút à?
"Ngươi cho rằng ở trà lâu lúc ban nãy, là ta tùy ý tìm một cái cớ để kết thúc chủ đề?"
Yến Phủ cười nói: "Đinh Lan thật sự đang chờ ta!"
Lý Long Xuyên: ...
...
Sau khi Yến Phủ cùng Lý Long Xuyên rời đi, Trọng Huyền Thắng cũng ly khai trà lâu.
Hôm nay vốn có chính sự, gã chẳng qua là giải tỏa tâm trạng cùng Yến Phủ, Lý Long Xuyên ở trước khi lên đường mà thôi.
Ngoại trừ Thập Tứ, cũng không mang người nào khác.
Gã xác định rất rõ mục tiêu của mình, đi thẳng đến Tuần Kiểm phủ trong đô thành.
Đội ngũ điều tra lấy Trương Vệ Vũ, Mã Hùng cầm đầu ngay lúc này đang ở bên trong chờ xuất phát.
Mã Hùng thì không cần phải nói, đã tư thâm Thanh Bài rồi.
Chẳng qua tuy là một thân bộ đầu tứ phẩm Thanh bài, ở trước mặt Trọng Huyền Thắng, chỗ trống để y lên tiếng cũng không lớn. Dĩ nhiên tác dụng giám sát đối với Trương Vệ Vũ cũng rất có hạn.
Trọng Huyền Thắng đương nhiên không có khả năng lẫn vào một chi đội ngũ như thế, tự do đi điều tra.
Trương Vệ Vũ là một thanh niên khí chất điêu luyện.
Thấy Trọng Huyền Thắng tới, hắn không che giấu chút nào nhíu mày: "Chúng ta đi chuyến này là vì việc công, Trọng Huyền công tử đi theo, chỉ sợ không quá phù hợp."
Trọng Huyền Thắng mỉm cười chống đỡ: "Nào có đạo lý chủ nhà không ở, lại bị lục soát nhà? Nếu như các ngươi tùy tiện thả chút thứ gì đó, Khương Vọng sao có thể nói rõ lí lẽ được?"
Trương Vệ Vũ cũng thong dong ứng đối, đã thắng một trận, khiến hắn chiếm ưu thế về tâm lý khi đối mặt với Trọng Huyền Thắng: "Ngươi có thể gọi Khương Vọng trở về đứng ngoài quan sát. Ngươi có thể liên hệ với hắn, đúng không?"
"Ta không thể." Trọng Huyền Thắng ra vẻ thành thật: "Khương Thanh Dương chính là anh hùng một nước, lại thảm tao hãm hại, còn gặp truy sát, hiện tại không rõ sống chết, không nghĩ tới lại có người lòng ác như vậy, tâm đen như thế, lại muốn phóng hỏa ở hậu viện của hắn..."
"Bớt việc ăn không nói có, chuyện như thế nào trong lòng mọi người đều có nắm chắc." Trương Vệ Vũ trực tiếp cắt ngang gã: "Ngươi muốn làm gì cứ việc nói thẳng, ".
Trọng Huyền Thắng nhếch miệng: "Khương Vọng không ở đây, ta toàn quyền đại diện cho hắn. Trách nhiệm cùng nghĩa vụ của hắn đều được gánh vác ở trên vai ta. Cho nên lần điều tra này, ta phải ở đây."
"Ngươi đại biểu cho hắn?" Trương Vệ Vũ nhíu mày: "Ngươi cầm Trọng Huyền gia để bảo đảm cho Khương Vọng?"
Nếu như thật sự là như thế, vậy hắn cần phải cân nhắc một chút rồi.
Phân lượng của một tên Trọng Huyền Thắng không thể sánh nổi cùng Trọng Huyền gia.
"Gia tổ còn tại, chỗ nào đến phiên ta đại biểu Trọng Huyền gia?"
Trọng Huyền Thắng nhẹ giọng cười cười, nhưng biểu lộ bỗng nhiên nghiêm túc lại: "Ta lấy chính mình là người đảm bảo cho Khương Vọng."
Trương Vệ Vũ trầm mặc một lát, chợt cười nói: "Đây cũng không phải là chuyện đùa. Cũng không cần bảo đảm rồi, nếu công tử Trọng Huyền muốn đi theo, cứ như vậy đi. Bổn quan xử sự theo lẽ công bằng, ngược lại cũng không sợ người nào giám sát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận