Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 351: Hái đào

Vị trí trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu đã tranh thất bại!
Trọng Huyền Thắng tạo thế thật lâu, nhiều lần tranh thủ, nhưng vào thời khắc cuối cùng, lại bị người ta cướp mất thành quả.
Trấn phủ sứ tân nhiệm của quận Nhật Chiếu chính là Điền An Thái, thánh chỉ đã hạ không thể sửa đổi, người này phải lập tức lập tức đi nhậm chức.
Mọi trù tính của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng bị chặn ngang cắt đứt như vậy.
Trọng Huyền Thắng nổi giận đùng đùng đi vào trấn Thanh Dương, báo cho Khương Vọng biết tin tức.
Khương Vọng cũng có chờ mong đối với chuyện này, vị trí này có lợi thật lớn đối với thế lực hắn gây dựng, cảm giác chờ mong tan biến cũng không dễ chịu. Nhưng hắn vẫn an ủi:
"Không thể có hết được, thiếu nợ Thiên Đạo, người sinh ghen ghét, tính ra cũng khó tránh khỏi!"
Vị trí trấn phủ sứ ba quận Dương vực.
Hoàng Dĩ Hành là nhân tố cần cho thống trị, bất kể một người chủ trì chia bánh nào cũng sẽ cần đến một người như vậy.
Nhưng khi nào Trọng Huyền Trử Lương gật đầu, người này mới có thể leo lên, tuy rằng không thể hoàn toàn bảo đảm trung thành, nhưng cũng coi như thuộc về phe của Trọng Huyền Trử Lương.
Cao Thiếu Lăng là trao đổi ích lợi do Trọng Huyền Trử Lương quyết định, thông qua vị trí trấn phủ sứ quận Xích Vĩ này, có trao đổi và hợp tác ở mức độ nhất định với Tĩnh Hải Cao thị, cũng là cách chia bánh hết sức thường thấy.
Chỉ có trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu, Trọng Huyền Thắng có ý xây dựng nó thành nền tảng của mình.
Cho dù thế nào, cho dù là ai thì vị trí này cũng không tới phiên Điền An Thái.
Tuy rằng người này là đại tướng quân Thu Sát, bản thân cũng có tham dự cuộc chiến diệt Dương, cũng rất anh dũng, lập được công huân trên chiến trường. Mà tu vi Nội Phủ Cảnh của hắn ta cũng gánh vác được chức vụ này.
Nhưng bàn về công huân, hắn ta tuyệt đối không thể so với Khương Vọng đoạt được cờ, không thể sánh bằng Trọng Huyền Thắng trảm tướng, càng không nói đến công huân đánh tan rã bảy vạn chiến binh Tống Quang trước trận chiến kia.
Hắn ta có thể ngồi lên vị trí này, thứ nhất là do có xuất thân đại trạch Điền thị với căn cơ thâm hậu, thứ hai không gì ngoài thánh tâm khó dò, không muốn Dương địa trở thành đất tư của Trọng Huyền Trử Lương, cái này không tiện nói rõ. Thứ ba là...
"Là Trọng Huyền Tuân!"
Trọng Huyền Thắng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu không có hắn đại diện cho Trọng Huyền gia tỏ thái độ đồng ý, cho dù thế nào bệ hạ cũng không có khả năng tránh đi ý kiến của thúc phụ, lệnh cho Điền An Thái đảm nhiệm!"
Lời này có hai tin tức. Một là cho tới nay Trọng Huyền Tuân vẫn chiếm hữu ưu thế tuyệt đối bên trong Trọng Huyền gia, thậm chí có thể đại diện cho Trọng Huyền gia trong thời điểm quan trọng. Thứ hai cũng chứng minh có lẽ bản tâm của Tề đế cũng không muốn Trọng Huyền Trử Lương thu hoạch được quá nhiều, chẳng qua người này có công lớn, không có khả năng áp chế trắng trợn. Đây vốn là tâm của đế vương, tính ra cũng bình thường.
Khương Vọng nhíu mày nói: "Sao Trọng Huyền gia sẽ đồng ý bỏ qua quận Nhật Chiếu?"
Thế gia đỉnh cấp như Trọng Huyền thị, cho dù coi trọng Trọng Huyền Tuân đến mức nào, cũng không nên đưa ra lựa chọn tổn hại lợi ích của gia tộc mới đúng.
Sắc mặt Trọng Huyền Thắng không quá đẹp:
"Điền thị lấy ra quyền khai thác đảo Sùng Giá mười năm làm trao đổi."
Biết Khương Vọng không rõ ý nghĩa của đảo Sùng Giá, hắn ta bổ sung:
"Hòn đảo này thuộc về quần đảo gần biển, tài nguyên phong phú, không thua gì quận Nhật Chiếu, xưa nay luôn là tài sản riêng của Điền thị."
Thì ra là thế. Có lẽ về mặt ích lợi có được từ tài nguyên và thực tế, đảo Sùng Giá sẽ không mạnh hơn quận Nhật Chiếu, nhưng ý nghĩa trong đó lại bất đồng.
Nhìn từ góc độ của Trọng Huyền gia, bọn họ đã có cũng đủ thu hoạch ở Dương vực, thiếu một vị trí trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu cũng không làm tổn thương đại cục ở Dương địa. Mà một đảo Sùng Giá lại có thể tăng cường sức mạnh của Trọng Huyền gia ở quần đảo gần biển, thuộc về khuếch trương sự ảnh hưởng của gia tộc.
Nói từ mức độ nào đó, đây cũng là trao đổi ích lợi từ phân đoạn "Chia bánh".
Chỉ là, phạt Dương là kết quả do Trọng Huyền Thắng dốc lòng thúc đẩy, sau khi "Bánh" đã được nướng chín. Lúc "chia bánh" Trọng Huyền Tuân lại chạy ra làm chủ trì!
Về tình về lý thì đều không thể nào nói nổi.
Nhưng mà Trọng Huyền Tuân cũng xuất phát từ ích lợi của Trọng Huyền gia, lại làm người ta không thể phản đối. Bởi vì có thể thúc đẩy Tê Quốc xuất binh phạt Dương, cũng không phải là chuyện mà một mình thúc chất Trọng Huyền Trử Lương, Trọng Huyền Thắng có thể làm được, bọn họ cũng mượn dùng sức mạnh của gia tộc, cũng là ủng hộ từ gia tộc, mới có thể để bọn họ thực hiện vụ cá cược xa hoa này.
Mà vào lúc cuối cùng, không có đạo lý nào không cho gia tộc thu gặt lợi ích.
Lấy trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu đổi đảo Sùng Giá mười năm, đối với Trọng Huyền gia mà nói, là lựa chọn lợi lớn hơn tệ.
Nhưng đối với bản nhân Trọng Huyền Thắng mà nói, điều này lại khiến hắn ta thành dã tràng xe cát!
Không nghi ngờ gì nữa, Khương Vọng sẽ đứng về phe hắn ta, nếu có thể có được vị trí trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, tương đương với toàn bộ quận Nhật Chiếu đều trở thành căn cơ của Trọng Huyền Thắng hắn.
Mà mười năm của đảo Sùng Giá lại là mười năm của toàn bộ Trọng Huyền gia. Nhiều lắm Trọng Huyền Thắng này chỉ có thể được chia một chút cơm thừa canh cặn.
Đến nay Khương Vọng vẫn chưa từng gặp mặt Trọng Huyền Tuân, ra tay không thể nói là không quả quyết, suy nghĩ không thể nói là không chu toàn.
Trong lần bí cảnh Thiên Phủ kia, sự cản trở của Trọng Huyền Tín càng giống như một nước cờ tiện tay, người này căn bản không có được lời hứa hẹn nghiêm túc của Trọng Huyền Tuân.
Sự gia nhập của Vương Di Ngô càng giống như Vương Di Ngô chủ động vì chuyện này, hoặc có thể nói là nhằm vào ứng phó tiện tay do Trọng Huyền Thắng lâm trận đổi tướng, mà không phải suy tính nghiêm túc của Trọng Huyền Tuân. Trong thời gian cực ngắn mà lấy được một vị trí tham gia bí cảnh Thiên Phủ, cũng có thể thấy được khả năng của y.
Chỉ có duy nhất lần này, là thủ đoạn thật sự của Trọng Huyền Tuân.
Thủ đoạn nhằm vào Trọng Huyền Thắng.
Bất kể là Trọng Huyền Tuân rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú, hay là y mới bắt đầu rảnh tay thì người này vừa ra tay đã gặt hái được thành quả thắng lợi của Trọng Huyền Thắng!
Cũng khó trách Trọng Huyền Thắng không thể chấp nhận như thế.
"Ít nhất điều này chứng minh một điều!" Khương Vọng trầm giọng nói:
"Ít nhất tới hiện tại, Trọng Huyền Tuân đã không thể không coi ngươi là đối thủ!"
Trước đó bất kể Trọng Huyền Thắng giao du ở Lâm Truy cũng hay gây dựng thế lực, phản ứng của Trọng Huyền Tuân cũng không nóng không lạnh, giống như chẳng dậy nổi hứng thú, đồng thời cũng hoàn toàn không để trong lòng.
Hiện tại ít nhất có thể chứng minh, Trọng Huyền Thắng đã không phải là người mà y có thể xem nhẹ.
"Đúng vậy!" Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ Khương Vọng: "Ta chạy tới là muốn an ủi ngươi, không ngớ ngược lại toàn là ngươi an ủi ta!"
Hắn ta dừng lại một chút: "Ta chỉ muốn nói với ngươi, chúng ta từng có thời điểm càng tệ hơn, đương nhiên cũng sẽ đến lúc càng tốt hơn!"
Trong lúc sứt đầu mẻ trán như vậy, hắn ta lại lập tức nghĩ đến việc Khương Vọng có khả năng sẽ cảm thấy mất mát, đủ thấy được tình nghĩa này.
Khương Vọng cười cười: "Ngươi tới một chuyến, cửa cũng mở rộng! Huống chi là tâm tình!"
Trong phủ của Trọng Huyền Trử Lương, tấm biển Định Viễn Hầu mới thay không lâu.
Trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu tân nhiệm là Điền An Thái đã đứng hồi lâu trong viện.
Dùng qua cơm trưa, Trọng Huyền Trử Lương mới thong thả ung dung đi vào tiền viện, khoanh tay nhìn Điền An Thái:
"Hôm nay Trấn phủ sứ Nhật Chiếu đến là để thị uy?"
Điền An Thái tất cung tất kính mà khom người chắp tay, nói:
"Lần này kẻ hèn tới, một là vì tạ ơn, hai là vì thỉnh tội!"
Tạ ơn tất nhiên là tạ ơn dìu dắt lập công, thỉnh tội tất nhiên là thỉnh tội chiếm đoạt trấn phủ sứ Nhật Chiếu.
Có đại trạch Điền thị chống lưng, lại được Tề đế khâm điểm, giờ phút này cũng không ở trong quân, Điền An Thái hắn ta vốn không cần làm như thế.
Nhưng hắn ta vẫn tới.
"Hôm nay ngươi dám đến thỉnh tội, cũng khiến bản hầu lau mắt mà nhìn."
Trọng Huyền Trử Lương cười cười: "Là ý của Điền An Bình đúng không?"
Điền An Thái không dám thừa nhận, càng không dám phủ nhận, chỉ nói: "Kẻ hèn kinh sợ!"
"Tính kế thật giỏi đấy Điền An Bình, nếu ta quất roi ngươi, là mang đến thanh danh cho ngươi. Nếu ta giết ngươi, là ngỗ nghịch thánh ý."
Trọng Huyền Trử Lương nói xong thì nhíu mày lại: "Nhưng Điền An Thái, ngươi nói xem, nếu ta muốn giết người, sẽ để ý những chuyện này sao?"
Lưng Điền An Thái lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng kêu khổ không thôi.
Nói giết hai mươi mốt vạn quân Dương là giết, Trọng Huyền Trử Lương mà thật sự tàn nhẫn lên thì quan tâm những chuyện đó hay sao?
"Hầu gia thần uy cái thế, tất nhiên là, tất nhiên là..."
Hắn ta cứ "Tất nhiên là" nửa ngày, cũng "Tất nhiên là" không ra một từ nào cả.
Trọng Huyền Trử Lương không kiên nhẫn vung tay lên:
"Được rồi. Trở về nói cho Điền An Bình, ta không giết ngươi, nhưng hắn phải nhớ rõ ân tình này!"
Dạng hung nhân như Trọng Huyền Trử Lương mà cuối cùng cũng phải thỏa hiệp...
Trong lòng Điền An Thái buông lỏng, hành đại lễ rồi vội vàng rời đi như chạy nạn.
Dù Hung Đồ chưa làm gì hắn ta, lại càng khó chịu hơn cả chịu hình.
Nếu có khả năng, cả đời hắn ta cũng không muốn đến phủ Định Viễn Hầu nữa.
Nhưng mà, hắn ta không thể không thừa nhận là...
Bản thân càng không có dũng khí cự tuyệt yêu cầu của đệ đệ trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận