Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1476: Đối địch với thần (2)

Ngay lúc này, chợt có một cây thần trượng khổng lồ màu phỉ thúy xanh biếc phá không bay tới, chiều cao ngàn trượng, chất như lưu ly, toàn thân một màu phỉ thúy.
Nó cắm xuống đuôi Thần Long, đóng đinh nó vào hư không!
Ánh sáng màu vàng ở phía trước vì sao đang không ngừng nở to kia không tiếp tục lan ra được nữa.
Vì sao không ngừng tiếp tục to ra, tỷ lệ màu vàng bên trên nó dần trở nên nhỏ bé. Nếu trước đó ánh vàng chiếm được gần phân nửa, như cây đuốc được thắp sáng, thì sau khi bị ngăn cản, đã giảm xuống chưa tới hai thành, và vẫn còn đang không ngừng giảm tiếp.
Hống!
Thần Long vàng gầm vang: "Ai?! Dám cản ta thành đạo?!"
"Ai? Không biết sống chết!"
Đuôi rồng hất một cái, cây thần trượng cao ngàn trượng lung lay.
Trên đỉnh thần trượng xuất hiện một tăng nhân mặc áo trắng, ông đạp chân xuống thần trượng, ổn định lại nó, giọng nói ôn hòa: "Ngươi không biết ta, hay là không biết thần quyền của ngươi?"
"Ta là Long Thần vạn giới! Là Sâm Hải thần quyền..." Kim quang trên thân Long Thần rực lên, kim lân như tắm, nó ngả người, long thân khổng lồ quấn lấy thần trượng, đầu rồng lao thẳng về phía Quan Diễn: "Châu chấu đá xe, không biết sống chết. Tất khiến ngươi hồn phi phách tán!"
So với Long Thần dữ dằn, cáu kỉnh, Quan Diễn bình tĩnh dị thường.
Tăng y bay bay, bàn tay sáng thần quang, song chưởng nhẹ nhàng hợp lại, chỉ nói: "Thức rồi lại mơ, không bằng ngủ luôn mãi mãi!"
Trong hư không sau lưng ông, thoáng chốc xuất hiện rất nhiều gương mặt...
Có hình có sắc, vô cùng chân thực.
Tế Tư Tiểu Phiền tóc bạc, da nhăn.
Thanh Bát Chi kia buộc tám bím tóc, dã tính tự nhiên.
Thanh Cửu Diệp giương cung cầm tên, tỉnh táo táo sắc bén.
Thanh Hoa tay bị trói, mắt ứa lệ hối hận thẹn với người.
Thanh Quả Nhi nho nhỏ tay chắp lại hành lễ vô cùng nghiêm túc...
Võ sĩ giơ đao giương cung...
Phụ nhân hái quả chế giáp...
Trải qua kiếp nạn, Sâm Hải nguyên giới chỉ còn những người này còn sống.
Họ cùng nhau cầu nguyện, thành kính cầu nguyện:
"Ta tín ngưỡng!
Tín ngưỡng những năm tháng hòa bình.
Ta tín ngưỡng!
Tín ngưỡng cuộc sống yên hòa.
Tín dân nơi này khẩn nguyện.
Không cầu tộc quần mạnh mẽ không ai địch nổi.
Chỉ cầu sống chung hòa bình, không cần phải đấu nhau sống chết.
Cầu khắp nơi tường hòa không có người buồn vì phải cắt đầu.
Cầu quanh đống lửa ban đêm, thỏa thuê ca hát.
Cầu đêm dài yên ả, an bình mà ngủ!
Nguyện ác kiêu không còn sinh ra, nguyện đêm dài không kéo dài mãi mãi.
Nguyện chiến sĩ không cần hiến đầu mình, nguyện những người ta yêu đều được an khang tự do!"
Vô số đốm tín ngưỡng sáng trào lên bầu trời, tỏa khắp bầu trời mênh mông.
Trong Rừng Huyền Lô, Khương Vọng một kiếm giết chết Yến Kiêu vừa chạy thoát ra ngoài yến ổ, nghiêng đầu liền nhìn thấy cảnh này...
Đầy trời đầy những đốm sáng.
Ai nói ban đêm Sâm Hải nguyên giới không có sao?
Trong vũ trụ hư không, ánh sáng tín ngưỡng tụ lại, nằm sau gáy Quan Diễn, như một vòng Phật quang.
Hôm nay ông thần Phật!
"Nếu thế nhân đã nguyện thế này..." Quan Diễn thấp giọng: "Ta sẽ ráng làm."
Thần trượng khổng lồ xanh biếc dưới chân đột nhiên cao lên, cành lá mọc ra, lá mọc sum xuê, nhanh chóng mọc thành một cây đại thụ che trời giữa vũ trụ bao la.
Tán rộng khổng lồ không biết mấy ngàn dặm.
Cao không thấy cuối.
Có thể nhìn thấy, trên mỗi một chiếc lá, đều có mặt của một tín dân thành kính.
Dưới cây đại thụ khổng lồn, Thần Long màu vàng dữ dằn ban nãy giờ như một con giun bị cây đinh dài ghim chặt, đang quằn quại giãy giụa!
Vừa xấu xí vừa yếu ớt.
Lăn lộn trong vũ trụ, cố sức quẫy thân, nhưng không thoát được!
...
...
Yến Kiêu sinh ra từ ác niệm của con người, chưa nói đến thiện ác, bản thân sinh mạng nó đã là vô cùng tài tình.
Qua thời gian, vì Sâm Hải Thánh tộc bị giết chóc, những tộc quần khác cũng bị Sâm Hải Thánh tộc giết sạch, nó rất ít khi gặp phải đối thủ thật sự.
Cái đám gọi là "Long Thần sứ giả" thỉnh thoảng hạ xuống Sâm Hải nguyên giới kia, thường đều là Đằng Long cảnh, Nội Phủ cảnh, bị hạn chế bởi Thất Tinh Lầu bí cảnh, không có quá cao.
Nên tuy nó giết chóc nhiều, nhưng giao thủ có chất lượng thật sự thì không nhiều. Kỹ thuật chiến đấu đối với Khương Vọng có thể gọi là xoàng.
Nhưng sự thiếu sót này qua quá trình giao đấu với Khương Vọng đã nhanh chóng được đền bù.
Khương Vọng là ai ?
Là người có chiến tích vượt qua Thiên Phủ lão nhân trong truyền thuyết, thành tựu đệ nhất Nội Phủ tu sĩ từ cổ chí kim, có thiên phú chiến đấu tuyệt đỉnh khỏi bàn, kỹ thuật chiến đấu hoàn toàn tạo được phong cách riêng, thuộc nhóm tuyệt đỉnh.
Có một đối thủ như vậy "Bồi luyện", kỹ xảo chiến đấu của Yến Kiêu phải nói là đột nhiên tăng vọt.
Từ lúc đầu cứ vừa hiện ra là bị giết, càng về sau thời gian chống chọi được càng tăng, dần thành công chạy ra được khỏi yến ổ... Sự tiến bộ bằng mắt thường cũng thấy.
Mặc dù cuối cùng vẫn mất mạng dưới kiếm Khương Vọng, nhưng cũng đủ chứng tỏ nó khó dây dưa.
"Hắc hắc hắc." Một lần nữa sống lại ở trước nhà gỗ, Yến Kiêu cười tàn nhẫn: "Rất nhanh ngươi sẽ không cản được ta nữa đâu, rất nhanh...".
Xoẹt!
Hàn quang như điện lóe.
Đầu yến bay lên trời.
"Ta cho ngươi nói chuyện à?" Khương Vọng lạnh lùng.
Cực kỳ thuần thục cắt lấy mỏ, thuận tay bằm thây luôn.
Nhà gỗ nhỏ này là trung tâm của Rừng Huyền Lô, quanh nhà vô cùng yên tĩnh, xung quanh toàn là xương sọ đã bị Yến Kiêu gặm ăn sạch sẽ.
Chính ở phía trước một căn nhà gỗ nhỏ như vậy, Khương Vọng và Yến Kiêu không ngừng tái diễn quá trình giết và bị giết.
Một lần rồi lại một lần...
Thần lực truyền tới, Yến Kiêu lại sống lại bay lên, một móng nhào tới trước, đồng thời nâng cánh bên trái lên.
Hàn quang lóe lên, kiếm mang như cá lội, lướt qua móng của nó, chém phăng cánh bên trái đi!
Năng lực của Yến Kiêu không tầm thường, mỏ chim mổ một cái là chết người, cánh phải rung lên sẽ na di đi chỗ khác, vuốt phải hạ xuống sẽ làm tạm dừng công kích.
Lần đầu khi gặp nó, cánh trái của nó bị một Long Thần sứ giả chặt đứt, nên chưa từng được kiến thức môn thần thông thứ tư...
Mà Khương Vọng cũng không muốn kiến thức.
Động cái nào, chém cái đó.
Yến Kiêu ở cấp độ này, quả thực không có tư cách biểu diễn thực lực nhiều hơn.
Người như kinh hồng, kiếm như lưu quang.
Lưu quang lượn quanh một vòng, đã gọt Yến Kiêu sạch trơn, chỉ còn lại cái đầu.
Nó như hoàn toàn không biết đau, tự thôi miên mình hô lên: "Ngươi không ngăn được đâu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết! Ta sẽ không ngừng lớn mạnh hơn… ngày càng trở nên mạnh hơn!"
Trường kiếm đâm xuyên qua cổ nó, Khương Vọng lãnh đạm: "Ngươi có thay đổi, nhưng không mạnh."
Hoàn toàn là một phe giết chóc.
Một lần nữa sống lại, Yến Kiêu có vẻ bị hỗn loạn.
Nó há miệng, cùng một lúc có cả mấy trăm âm thanh cùng nói chuyện.
"Ngươi dám chà đạp cố gắng của ta! Ta liều mạng như vậy mới đạt được đến đây!"
"Đồ khách quan máu lạnh!"
"Mau giết hắn, mau giết hắn! Ta muốn ăn thịt hắn!"
"Ngươi dựa vào cái gì ta không mạnh hơn?!"
"Ăn hắn là được rồi, ăn hắn ta sẽ trở nên mạnh hơn..."
Mâu thuẫn, hỗn loạn, ồn ào.
Cứ như có cả mấy trăm ngàn linh hồn bị nhốt trong cùng một túi da bẩn thỉu, giãy giụa muốn chui ra.
Khương Vọng nghe om sòm, mắt trái thoáng chốc chuyển thành đỏ thẫm.
Đơn kỵ nhập trận đồ mở ra, trong trạng thái thần hồn, gặp vô số linh hồn yếu ớt.
Những hồn ảnh bị hòa vào một thể với Yến Kiêu, lúc khóc lúc cười.
Trường Tương Tư kiếm linh hiển hóa, một kiếm cắt qua!
Nhất thời vô số tạp âm toái diệt.
Cắt vỡ thiên quân như cuốn chiếu!
Cơ thể Yến Kiêu cứng đờ, rồi rơi xuống, mỏ chim như cây đinh cắm vào mặt đất.
Phanh!
Khương Vọng một cước đạp lên.
Ghim nó vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận