Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 224: Ta có xấu không

Phụ tử Hồ thị đi rồi, Khương Vọng nhàn nhã bước đi mấy bước.
Hắn cảm nhận được sự sốt ruột và ẩn nhẫn của Hồ Thiểu Mạnh, điều này làm hắn rất hài lòng.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ sợ người ta không có chút dao động, vì như thế chứng tỏ ý tưởng của hắn là sai lầm.
Ngược với sự ung dung thoải mái của Khương Vọng, Trúc Bích Quỳnh nước mắt rơi thành dòng, không ngừng được.
Mặc dù nàng ta ra đời chưa lâu, nhưng cũng biết trên đời có người xấu, có chuyện xấu.
Nàng ta cũng biết trong trạng thái không nhúc nhích được này, nếu rơi vào tay người có lòng dạ khó dò, thì sẽ đáng sợ dường nào.
Nhưng nàng ta cũng biết, giờ chẳng còn ai bảo vệ được cho mình. Người tỷ tỷ luôn đứng chắn phía trước cho mình, che chắn mưa gió cho mình... Đã vĩnh viễn rời đi rồi.
"Chậc chậc." Khương Vọng cố ý đi tới trước mặt nàng ta, nhìn chăm chú vào mắt nàng ta, chậc lưỡi thành tiếng.
Thiếu nữ này có một đôi mắt hạnh, lúc khóc rất lung linh đáng thương.
Khương Vọng nhìn nàng ta, cười: "Sao hả? Bây giờ biết ai là người xấu chưa?"
Hắn vừa cười, vừa hỏi.
Trúc Bích Quỳnh muốn ngất.
Cái tên này thế mà lại còn cười dâm đãng, còn hỏi ai là người xấu nữa!
Đây là cái dạng tuyệt phẩm gì?
Những bí sử giang hồ, những câu chuyện đêm khuya các sư tỷ từng kể, ngay lúc này đều ùa lên trên đầu.
"Sao? Gương mặt thật của Hồ sư huynh ngươi lộ ra, ngươi thấy khó chịu đến thế à?" Thấy cô nương này khóc quá là thảm thiết, Khương Vọng hoàn toàn không thể nào hiểu nổi.
Trúc Bích Quỳnh chỉ đơn thuần, chứ không phải ngu.
Giờ phút này, đương nhiên nàng ta đã nhận ra rõ, Hồ Thiểu Mạnh không phải là người tốt. Dù ngoài miệng toàn nói những lời ngọt ngào hoa mỹ, nhưng Khương Vọng chỉ cần tạo chút áp lực, là hắn không chút do dự bỏ nàng ta lại.
Người như vậy, thì có được mấy phần chân thành với tỷ tỷ?
Hèn gì tỷ tỷ cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, thì ra đây là một kẻ mặt người dạ thú!
Nhưng mà...
So với cái tên tra nam đó, kẻ đáng sợ nhất vẫn là đang ở trước mặt này.
Làm sao bây giờ? Hắn sẽ làm gì mình?
Hắn còn giả vờ ra vẻ vô tội, ngơ ngác với mình nữa!
Trúc Bích Quỳnh vô cùng sợ hãi, suy nghĩ đủ thứ lung tung mà không nhìn thấy Khương Vọng đã tiện tay bắt quyết, bỏ khống chế cho nàng ta.
Nàng ta cố gắng vùng vẫy, chợt cảm thấy cơ thể hơi được thả lỏng, đầu không kịp suy nghĩ, theo bản năng liền đá chân lên.
Chân nàng ta không dài, nhưng đều đặn có lực, rất là cân xứng đẹp mắt.
Dĩ nhiên, tiền đề của cái đẹp mắt này là cái chân kia không đá ngay vào một vị trí đầy lúng túng.
Khương Vọng tỉnh bơ khẽ dịch ra sau, để bộ phận quan trọng của mình cách cái mũi chân nguy hiểm kia xa một chút.
Nét mặt dửng dưng, nhưng thực tế là lạnh hết cả sống lưng. Nếu không phải mình phản ứng mau...
"Ta thả ngươi, mà ngươi lại tập kích ta?" Giọng Khương Vọng lạnh đi.
Mồ hôi lạnh tuôn ra, hắn khó mà không giận dữ.
Trúc Bích Quỳnh lại bị Phược Hổ trói chặt, giữ nguyên tư thế trụ trên một chân. Không chính xác, là tư thế đứng duỗi một chân.
Nàng ta biết mình đã vừa hiểu lầm làm bậy, nhưng bây giờ không nói chuyện được, chỉ đành chớp chớp đôi mắt to, cố gắng bày tỏ mình rất là xin lỗi.
Thần kỳ là, Khương Vọng lại hiểu ý nàng ta.
"Có thể không lộn xộn tay chân nói chuyện đàng hoàng được không?" Khương Vọng hỏi.
Trúc Bích Quỳnh chớp mắt, bày tỏ có thể.
Mắt của một con người, không ngờ lại có thể biểu đạt ra ra được ý nghĩa phong phú như vậy, Khương Vọng quả là lần đầu nhìn thấy.
Tâm niệm vừa động, phản mộc khí trong cơ thể Trúc Bích Quỳnh lại trở về vị trí cũ, ngũ hành điều hòa, cơ thể liền thoát khỏi trói buộc.
Nàng ta không thử ra tay nữa, nhưng vẫn giữ nguyên cảnh giác với Khương Vọng. Nước mắt chưa khô, nhưng rất cố gắng tỏ ra mình đường hoàng dũng cảm: "Ngươi cưỡng ép giữ ta ở lại, là muốn làm gì?"
"Ta không muốn làm gì hết. Giữ ngươi lại, chỉ vì không muốn thấy ngươi bị lừa ngay trước mắt mình, để ngươi hiểu được gương mặt thật của Hồ Thiểu Mạnh. Dĩ nhiên, để ta có cơ hội quan sát Hồ Thiểu Mạnh nhiều hơn, ngươi phải ở lại đây thêm mấy ngày. Đừng có hỏi tại sao ta muốn quan sát Hồ Thiểu Mạnh, chuyện đó không liên quan tới ngươi."
Trúc Bích Quỳnh hỏi: "Mấy ngày?"
"Sẽ không quá lâu." Khương Vọng cười: "Dĩ nhiên, khoảng thời gian này ngươi sẽ ngủ với thị nữ của ta."
Thấy ánh mắt Trúc Bích Quỳnh hốt hoảng, Khương Vọng bổ sung thêm: "Yên tâm, ta không có ngủ với thị nữ của mình."
... sao càng giải thích càng thấy kỳ kỳ.
Nhưng Trúc Bích Quỳnh vẫn hiểu được Khương Vọng không có ác ý.
Suy nghĩ một hồi, chợt hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
"Hỏi đi."
"Cái bí thuật ngươi mới vừa dùng để trói chặt ta đó, tên là gì?"
Khương Vọng: ...
Cô nương. Có phải ngươi hơi quá không khách khí rồi không? Đã biết là bí thuật mà còn hỏi?
Đây là đạo thuật bí truyền!
Nếu gặp nhau ngoài nơi dã ngoại hoang vu, mà hỏi như thế này, thì bình thường sẽ chính là bắt đầu một trận đánh nhau đó.
Thấy Khương Vọng không đáp, Trúc Bích Quỳnh moi từ trong tay áo một viên bảo châu có vân khí mờ mờ: "Nếu ngươi dạy ta, ta sẽ đổi cái này với ngươi!"
Viên châu này rất mượt mà, châu quang nội liễm. Nếu nhìn thật kỹ, sẽ thấy vân khí bên trong viên châu biến ảo, khi là cảnh người đi đường đông đúc, khi là cảnh núi sông lưu chuyển. Quả là một món bảo vật hiếm có.
Sợ Khương Vọng không biết hàng, nàng còn cố ý giải thích: "Đây là thận châu, là bảo vật chỉ Điếu Hải Lâu ta mới có, vô cùng trân quý. Ngay ở trong Điếu Hải Lâu cũng rất là hiếm thấy, ngay cả Hồ Thiểu Mạnh cũng không có. Hồi nãy ta ẩn giấu được hành tung chính là nhờ vào bảo vật này. Nếu không phải ta bị xúc động, các ngươi không phát hiện được ta!"
Đứa nhỏ này...
Hơi đơn thuần quá.
Nghĩ đến cái gì là nói ra cái đó, đúng là ruột ngựa.
Có vẻ nàng ta đã quên sống chết của mình đang nằm trong tay người ta, lại còn đòi đổi chác công bằng! Cứ thế tùy tiện lấy thận châu ra, hoàn toàn không hề nghĩ xem Khương Vọng có giết người đoạt bảo hay không.
Nhưng Khương Vọng thay đổi ý nghĩ, nữ tử tên Trúc Tố Dao kia hồi còn sống, hẳn là bảo vệ muội muội này tốt lắm.
Mới khiến nàng ta đơn thuần thế này, không hề biết gì lòng người hiểm ác.
Khương Vọng không trả lời, quay đầu đi hô: "Tiểu Tiểu! Mấy ngày tới Trúc cô nương này sẽ ngủ chung phòng với ngươi, ngươi sắp xếp giúp nàng ta một chút."
Từ lúc Hồ Do dẫn người Trọng Huyền tộc tới, Tiểu Tiểu vẫn luôn núp ở trong phòng lắng tai nghe động tĩnh.
Nghe thấy lệnh phân phó, vội chạy qua, cung kính: "Trúc cô nương, qua bên này."
"Ài! Ngươi thật không chịu đổi hả?" Trúc Bích Quỳnh vừa đi vừa vẫn hỏi Khương Vọng.
Thận châu có công năng giúp người ta ẩn thân, Khương Vọng đang có nhu cầu về phương diện này, đương nhiên là cũng động tâm. Hơn nữa thận châu còn có khả năng tăng hiệu quả ảo thuật lên rất cao, phối hợp với đạo thuật Hoa Hải của hắn, chính là tuyệt hảo.
Nhưng đạo thuật Phược Hổ này là Trọng Huyền Thắng cho hắn, Trọng Huyền Thắng khổ cực tìm đạo thuật bí truyền cho Khương Vọng, không có nghĩa hắn đồng ý để những bí thuật này được truyền khắp thiên hạ.
Khương Vọng không thể chưa được sự đồng ý của hắn, tự tiện làm chủ.
"Một vấn đề cuối cùng!" Trúc Bích Quỳnh đã đi tới trong sân, đột ngột quay đầu lại: "Tại sao giúp ta?"
Ý nàng ta là, giúp nàng ta nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Hồ Thiểu Mạnh.
Chỉ là vô tình nảy ra lòng tốt thôi.
Khương Vọng không định giăng cái bảng mình là người tốt, hắn cũng chẳng hề muốn để cô nương nhỏ quá đơn thuần này tin rằng trên đời có rất nhiều người tốt.
"Nếu… nếu không phải là tìm viện lý do… thì có thể là bởi vì, ta cũng có một người muội muội."
Khương Vọng rất thấu hiểu cái cảm giác muốn bảo vệ muội muội ngoan, không để nàng phải dính chút bụi trần.
Hồi ấy khi ở Phong Lâm thành, hắn khổ cực tu luyện mà vẫn mỗi ngày đưa đón, chính là vì sợ muội muội bị gặp phải uất ức.
Lúc này hắn thậm chí còn cảm thấy nuối tiếc, vì lúc ở ngoài Thiên phủ bí cảnh đã không làm quen nữ tu Điếu Hải Lâu kia. Không biết nàng ta gặp phải chuyện gì trong bí cảnh, mất mạng bởi tay ai.
Trúc Bích Quỳnh mím môi, không nói gì nữa.
Lúc này Khương Vọng đột nhiên rất muốn viết thơ cho An An, có rất nhiều lời muốn nói với bé, có rất nhiều điều muốn quan tâm và dặn dò. Nhưng vân hạc vẫn còn đang trên đường đi Vân quốc, chưa có về.
Nên cuối cùng, hắn chỉ đành thở dài.
Trở về phòng, tiếp tục tu luyện Bạch Hổ Thiên, đây là một môn công phu cần luyện từ từ, hơn nữa luyện thể cũng không phải sở trường của hắn, nên chỉ còn cách từ từ chờ đến bước cuối cùng tứ linh giao hội.
Sau đó là tu hành trùng mạch, đây là bài học cần phải học mỗi ngày.
Rồi tiếp tục luyện tập đạo thuật, Kinh Cức Quan Miện, Hoa Hải, Phược Hổ...
Rồi thăm dò cửa thiên địa.
Vòng đi vòng lại, ngày lại một ngày.
Mỗi ngày hắn phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Hắn không muốn giống Trúc Tố Dao, đột ngột chết đi, khiến Khương An An không chút chuẩn bị bị nhấn chìm vào biển khổ của thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận