Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 787: Gió bão phá gãy gỗ mục

Khương Vọng dùng một tay nhấc Phong Minh lên, chân đạp thanh vân bay đi.
Hắn vừa bay với tốc độ cao, vừa tiện tay thi triển Bạo Minh Diễm Tước, tạo ra tiếng vang kinh thiên động địa trên bầu trời Thuận An phủ, để thu hút sự chú ý của cường giả Ung quốc.
Đối với những tu sĩ còn ở lại Thanh Vân Đình kia, hắn cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Khương Vọng và bọn họ cũng không có cảm tình gì, ngoại trừ thân phận Vu Tùng Hải này thì cũng không liên quan gì khác. Mạo hiểm cứu người cũng không có lý do nào khác, chỉ có ba chữ - không đành lòng.
Những kẻ đó vây công Thanh Vân Đình, rõ ràng canh việc Uy Ninh Hầu Tiêu Vũ đã đến tiền tuyến. Nhưng bất luận thế nào, cũng không dám gióng trống khua chiêng.
Trận Quỷ Vụ kia cũng là để che giấu động tĩnh.
Khương Vọng phá trận Quỷ Vụ trước, tạo cơ hội chạy trốn cho tu sĩ Thanh Vân Đình, sau đó lại gây náo loạn trên không, thu hút sự chú ý của cường giả Ung quốc để họ đến Thanh Vân Đình. Bốn Nhân Ma kia nếu như không muốn chết ở Ung quốc, chỉ có thể vội vàng trốn đi.
Theo lý thuyết thì ít nhất một nửa tu sĩ Thanh Vân Đình có thể sống sót.
Đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Dù sao đối với cường giả Ung quốc thì hắn không phải là người có thể tin tưởng. Lại còn làm náo loạn trên không, không chừng sẽ bị người nào đó "diệt cỏ tận gốc".
Hắn không dừng lại chút nào, sau khi thi triển mấy lần Bạo Minh Diễm Tước, lập tức bay về hướng tây, ngoan ngoãn bay một hồi, sau đó hạ xuống, trốn vào một chỗ hoang vu.
Tiện tay ném Phong Minh trên mặt cỏ.
Tản đi tiên thuật, cảm nhận được mây phúc đang phiêu chuyển bên dưới Vân Đỉnh tiên cung.
Hắn không khỏi nghĩ đến, Thanh Vân Đình vẫn luôn không ngừng hội tụ thiện phúc thanh vân, các tu sĩ Vân Đỉnh tiên cung thời cận cổ đại, thuật giới tu tập tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân quả thật cũng bắt nguồn từ đây.
Nói cách khác, Thanh Vân Đình đã đảm bảo truyền thừa loại tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân này.
Nếu như có một ngày, mây trôi bên dưới Vân Đỉnh tiên cung được thay thế hoàn toàn bằng thanh vân thiện phúc. Thì thanh vân thiện phúc có thể nâng Vân Đỉnh tiên cung bay lên hay không?
Vân Đỉnh tiên cung thời kỳ hưng thịnh sẽ khổng lồ thế nào?
Mặc dù di chuyển rất chậm chạp khó khăn. Nhưng nếu có thể dựa vào một lượng lớn thiện phúc thanh vân, di chuyển ngàn dặm, đại thế hào hùng, đó mới thật sự gọi là phong tư trấn áp thời đại.
Loại tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân này, có thể giúp cho Khương Vọng Nội Phủ cảnh có thể thành công thoát thân khỏi vòng vây Tứ đại nhân ma. Tuyệt đối là độn pháp mạnh nhất mà hắn đang nắm giữ, so với đạo thuật cấp Giáp hạ phẩm Diễm Lưu Tinh trước đây không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Đương nhiên, tiên thuật này cũng tự có hệ thống của nó, không thể so sánh đơn giản với đạo thuật như vậy được.
Cửu đại tiên cung ở thời cận cổ hào hùng một thời, nhưng đến hiện tại, hệ thống tiên thuật khổng lồ kia lại chỉ truyền lại rất ít. Cho đến lần này tìm được kiến trúc thất lạc Thanh Vân Đình, nắm giữ Bình Bộ Thanh Vân, Khương Vọng mới có thể nhìn thấy một mảnh vảy nhỏ.
Dường như có một bàn tay vô hình đang xóa đi toàn bộ dấu vết của tiên cung.
Vì sao cửu đại tiên cung bị hủy diệt, hệ thống tiên thuật vì sao lại biến mất...
Lịch sử dường như đang bị che phủ bởi một lớp sương mù thời gian.
Khương Vọng không khỏi nghĩ đến hai chữ được viết bằng máu trên Ký Thần Bi - Kẻ Trộm.
Kẻ trộm...
Là thứ gì, lại bị gọi như vậy?
Điều này khiến cho người ta hoảng sợ và bất an.
Phúc họa khó lường như lời Diệp Lăng Tiêu nói, rốt cuộc có liên quan đến nó hay không?
Tạm thời bỏ qua những nghi vấn đối với tiên cung, Khương Vọng cúi đầu nhìn lướt qua Phong Minh.
Trói buộc trên người đã sớm được cởi bỏ nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt gã đờ đẫn, không nói tiếng nào, giống như bị dọa đến choáng váng.
"Chưa chết thì nói gì đi." Khương Vọng nhìn gã nói.
Ánh mắt Phong Minh vốn đờ đẫn bỗng khôi phục một chút thần thái, giống như vừa sống lại.
"Thanh Vân Đình không sao chứ?" Gã hỏi.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy." Khương Vọng nói.
Giọng nói của hắn rất lãnh đạm, không phải vì hiện tại hắn không cần dùng thân phận Vu Tùng Hải để tâng bốc Phong Minh nữa.
Mà vì Phong Minh hiện tại không còn tư cách sống trong lời nói dối nữa, gã nhất định phải đối mặt với hiện thực.
Phong Minh khó khăn chuyển động mắt, nhìn Khương Vọng, trong mắt mong đợi hỏi: "Cha ta trốn thoát không?"
"Lúc ngươi không dám nhìn, thi thể của cha ngươi đã bị nấu chảy rồi." Khương Vọng nói.
Lời này tàn khốc đến cỡ nào.
Không nhìn đến sự van cầu của gã, cũng đập tan ảo tưởng đó.
Lôi gã ra khỏi sự tự an ủi của mình, đẩy thẳng vào hiện thực tàn khốc.
Phong Minh há to miệng một lát, dường như muốn khóc lớn.
Nhưng lại khóc không thành tiếng.
Gã muốn khóc, nhưng kỳ quái là không thể khóc được.
Khi đó gã bị ném trên mặt đất, bất lực nhìn nhân ma mập mạp kia đi tới đi lui.
Gã biết tên nhân ma kia đang ném một cỗ thi thể vào đỉnh lớn để nấu, gã nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm, không dám liếc mắt nhìn tới.
Thi thể của cha gã, chính là bị nấu lúc đó...
Ngay khi Thanh Vân Đình bị tập kích, cha gã đoán được tình thế nguy cấp, giao chìa khóa bí khố cho gã, bảo gã phải trốn cho kỹ, chính mình lại đứng ra đối phó nguy cơ.
Khi gã bị bắt đi như một đàn gia súc, tụ tập với những tu sĩ ở bãi đất trống, thì gã biết, cha gã sẽ khó sống được nữa.
Nhưng gã không dám đối mặt.
"Ta mạo hiểm cứu ngươi ra, không phải để xem ngươi biểu diễn đau khổ. Khương Vọng lạnh lùng nói.
Phong Minh có chút mờ mịt nhìn Khương Vọng.
"Đứng lên!" Khương Vọng quát.
Phong Minh theo bản năng run rẩy một chút, tay chống xuống mặt đất, cuối cùng bò dậy.
Gã đáng thương nhìn Khương Vọng, giống như một con thú non yếu ớt vô lực.
Sự hung ác âm hiểm, kiêu ngạo, vui sướng thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
"Tùng... Tùng Hải." Gã thử dò xét kêu lên một tiếng.
Giống như một đứa bé không hề có chút năng lực tự vệ nào, đang thử kiểm tra sự an toàn của mình lúc này.
Có lẽ giống như Trì Lục đã nói, mất đi sự che chở của cha, gã chính là một phế vật vô dụng.
Có lẽ gã đã phát hiện ra mục đích của Khương Vọng, đoán được Khương Vọng muốn tìm thứ gì. Thật ra gã không hề ngu xuẩn, mà ngược lại, rất thông minh.
Gã chỉ quá yếu đuối mà thôi.
Được bảo vệ quá tốt, va vấp quá ít.
Bão táp cuốn qua, tùng xanh vẫn đứng hiên ngang, nhưng gỗ mục thì lại gãy nát.
Khương Vọng không để ý đến tiếng kêu này, chỉ nói: "Ngươi cầu xin ta cứu ngươi, cho nên ta cứu ngươi. Ta hy vọng ngươi suy nghĩ một chút, vì sao lúc ấy ngươi nhất định phải sống."
"Ta..." Phong Minh mấp máy môi, có lẽ không tìm được đáp án, cuối cùng gã nói: "Ta rất cảm ơn ngươi."
"Nếu như ngươi muốn cảm ơn ta, vậy nhanh chóng lấy ra thứ có thể báo ơn cho ta, ta chờ ngươi đến cảm ơn ta. Nếu như ngươi muốn báo thù, kẻ hủy diệt Thanh Vân Đình là Cửu đại nhân ma, bọn chúng cũng đáng bị trả thù."
Khương Vọng nhạt nhẽo nói xong, liền xoay người.
Cứu Phong Minh, hắn đã hết lòng rồi, hắn không phải là Trì Lục, không có sở thích nhận con nuôi.
"Tùng Hải!" Phong Minh gọi hắn lại: "Ngươi đi đâu?"
"Đi đến nơi ta nên đi."
"Có thể mang ta theo không?" Phong Minh chần chừ nói, sau đó vội vã nói thêm: "Ta làm tùy tùng cho ngươi!"
"Một tông môn tốt đẹp nói không còn là không còn, một quốc gia tốt đẹp nói diệt vong là diệt vong. Thế giới này tàn khốc như vậy..." Khương Vọng hỏi ngược lại: "Ngươi có muốn mang theo một gánh nặng không?"
Phong Minh cắn chặt môi, không lên tiếng nữa.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Khương Vọng lại hỏi.
Đây dường như là một loại sỉ nhục. Nhưng Phong Minh cũng không có tư cách cự tuyệt trả lời.
"Tính cả tuổi mụ là hai mươi mốt." Gã nói.
"Ta nhớ cha ngươi đã từng nói, lúc lão hai mươi mốt tuổi, đã khai thác ba đường thương lộ cho Thanh Vân Đình. Suy nghĩ cho kỹ, bát vàng mà ngươi ăn từ đâu mà có. Con đường mà ngươi nên đi là gì."
Khương Vọng nói xong, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, hỏi lại:
"Hôm nay là ngày tháng nào rồi?"
Phong Minh không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn đáp: "Hình như là hai mươi tám tháng giêng."
Khương Vọng gật đầu, cất bước đi xa.
"Là sinh nhật của ta à." Hắn cất bước đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận