Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1440: Quay lại nhìn nhân gian

Trên giường rộng lớn, Lương Cửu nằm ngửa hơi thở dốc, mặt ửng hồng.
Nửa thân trên trần, bày ra trong không khí, phần eo trở xuống nằm ở trong chăn đệm.
Một ngón tay trắng qua lại trên ngực y, khắc những ký hiệu vô nghĩa.
Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện, dùng một tay chống đầu nằm bên cạnh, nửa thân cuộn tròn trong chăn...
Tinh tuyết hồng điểm anh đào, mùi vị vạn dạng chỉ tự tiêu.
Những đường cong lả lướt như bút pháp thần kỳ phác hoạ.
Thon gầy phù hợp, giống như một món ăn ngon... mà chăn mền của nàng chính là đĩa thức ăn.
Lương Cửu đã ăn no rồi.
No đủ đến một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy thêm.
Nhưng ngón tay ngọc thon dài di chuyển trên lồng ngực, phảng phất có một loại ma lực nào đó.
Khiến hắn nhịn không được mà nhìn sang bên cạnh, “nhìn núi, nhìn nước”.
Rơi vào núi, cũng lún vào nước.
"Nhìn cái gì đấy?" Nữ nhân mê hoặc hỏi.
Lương Cửu si ngốc nhìn nàng, nhịn không được cổ họng nhấp nhô, nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Ta có thể nhìn qua ngươi dưới mặt nạ không? Ta muốn nhìn ngươi một chút, muốn nhìn ngươi nhiều hơn, muốn đem mọi thứ của ngươi nhớ kỹ..."
"Không được nha." Yến Tử không chút do dự cự tuyệt.
Nghênh đón ánh mắt có chút mất mát của Lương Cửu, lại nhéo nhéo mũi của hắn, giải thích: "Đồ ngốc. Ta đang bảo hộ ngươi đấy, đã quên ngoại hiệu của ta rồi sao?"
Nhân Ma đứng thứ năm, Yết Diện Nhân Ma, vạch mặt là phải giết người.
Giống như nước lạnh tưới ướt hết, Lương Cửu bỗng nhiên từ trong sự say mê tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Yến Tử ôn nhu sờ sờ mặt hắn, như khói mơ kiều diễm: "Ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không nỡ thương tổn ngươi đâu."
"Ta hiểu rồi." Lương Cửu mắt ngấn lệ, ngập ngừng nói: "Không có ngươi, ta không biết sống sót như thế nào..."
"Đứa nhỏ ngốc." Yến Tử dán sát vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn: "Không có ta, ngươi cũng phải sống thật tốt, vì ta hy vọng ngươi có thể sống một cách khỏe mạnh..."
Yến Tử nhắm mắt lại: "Bởi vì ta thật sự thích ngươi, thật sự rất nhớ ngươi..."
Gương mặt nạ kia dán chặt vào ngực, không mang đến bất kỳ cảm giác khó chịu nào, thật giống như... mặt người vậy.
Lương Cửu sớm đã quen với cảm giác này, cảm giác mình đang chìm trong một loại hạnh phúc nào đó, mềm giọng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau..."
"Vĩnh viễn là bao xa? Chúng ta... chúng ta có thể có được sao?" Yến Tử kề sát lồng ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: "Nếu có người muốn giết ta, ngươi sẽ như thế nào?"
Lương Cửu cắn răng: "Ta sẽ giết hắn!"
Yến Tử lại hỏi: "Nếu ngay cả ta cũng không đánh lại người kia thì sao?"
"Vậy ta sẽ chết trước mặt ngươi." Lương Cửu nói.
"Ngươi thật tốt..."
Yến Tử lẩm bẩm, giọng nói kia vọng xuống, không ngừng... Két!
Oành!
Cửa phòng bị một chân đá văng.
Khương Vọng mặc thanh sam đi đến, tiện tay cởi áo choàng ra, lộ ra khuôn mặt góc cạnh càng ngày càng rõ ràng. Hắn thu lại Long Đầu Trượng, rút Trường Tương Tư ra, rất lễ phép mà nói: "Quấy rầy rồi."
Lương Cửu kinh sợ quay đầu lại, thoáng chốc ngây ngẩn cả người!
Làm sao hắn lại quên Vu Tùng Hải?
Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Vu Tùng Hải!
Đêm máu kia, người nam nhân này đạp mây xanh trong bóng tối đi ra, ở trong tay bốn vị nhân ma, cứu Phong Minh đi, phá vỡ đại trận tỏa sơn...
Hắn đã từng hi vọng tới mức nào, là người mà Vu Tùng Hải có thể cứu!
Hắn ta nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, quãng đời còn lại làm trâu làm ngựa báo đáp.
Nhưng anh hùng ra tay chỉ trong chớp mắt, một tia ánh rạng đông kia không chiếu tới trên người hắn.
Lúc trước chỉ có thể cứu người rồi chạy, hôm nay lại có thể xách kiếm truy sát tới cửa sao?
Đây chính là thiên tài?
Đây chính là anh hùng?
Đây là nhân vật chính thật sự của thế giới này sao?
Mà hắn hèn mọn như bò sát, liều mạng cũng phải ôm chặt... Là cái gì?
Lương Cửu nhảy dựng lên khỏi giường, toàn thân trần truồng, giang hai tay ra lao thẳng về phía Khương Vọng, giận dữ hét lên: "Yến Tử, ngươi đi mau!"
Ánh sáng lạnh chợt lóe lên.
Hắn ôm lấy cổ mình, trực tiếp từ trên không trung rơi xuống, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay.
Hắn dùng tư thế quỳ ngã xuống đất, đầu đập lên sàn nhà, con mắt mông lung, lướt qua cánh tay của mình, đúng lúc nhìn về phía cửa sổ.
Thế giới đảo ngược...
Hắn chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Sau đó là bóng lưng phóng kiếm của Vu Tùng Hải đuổi theo.
Không có ai lưu lại cho hắn một câu.
Không có bất kỳ một ai, nhìn hắn thêm một lần.
Thế giới vốn là như vậy.
"Họ Khương kia! Đường hẹp gặp nhau, sinh tử đã phân! Giết ba người bọn chúng còn chưa đủ sao? Vì sao còn đuổi theo lão nương mãi không buông bỏ!"
Yết Diện Nhân Ma bay nhanh trên không trung, vừa sợ vừa giận.
Sau khi rời khỏi Đoạn Hồn hạp, từ Thân quốc đến Dung quốc đến Trịnh quốc, dọc theo đường đi vòng vo không biết bao nhiêu vòng.
Quẻ sư không ở đây, nàng biết mình không thể giống như trước tùy ý chạy loạn không sợ lưu vết, cho nên phá lệ cẩn thận. Một ít thời điểm cần lộ diện, đều là nhường Lương Cửu làm thay.
Lại không nghĩ tới, vẫn tìm thấy ở Trịnh quốc rồi!
Khương Vọng chân đạp mây xanh, bước chân thong dong, giọng nói cũng thong dong: "Lấy một địch bốn, tất nhiên phải giết bốn tên mới tính xong. Không thì người đời lại nói tiếp, còn tưởng rằng ta là hữu danh vô thực!"
Đây là một thành thị nằm trong lãnh thổ Trịnh Quốc, Khương Vọng đi theo chỉ thị của Truy Tư mà đến, không hề lưu ý đến tên của nó.
Nhưng bọn họ một trước một sau bay thẳng lên không trung trong thành, tự nhiên có cường giả địa phương cấp tốc đằng không ngăn cản.
"Người tới là ai! Báo tên ra..."
"Đại Tề Khương Vọng truy nã Nhân Ma, dựa vào Chu Hòa chi minh bay thẳng vào quý cảnh, bất cứ kẻ nào cũng không được can thiệp!"
Giờ này khắc này, Khương Vọng cũng bất chấp việc bại lộ thân phận, dù sao phía Tinh Nguyệt Nguyên bên kia đã khai chiến, hắn có mất tích hay không đã không quan trọng.
Trực tiếp nói rõ thân phận, lấy Chu Hòa Chi Minh ra dọa người.
Chỉ có điều hắn ta không ngờ tới chính là những tu sĩ bay nhanh lên không trung kia lại giống như nhìn thấy nhân vật truyền kỳ nào đó, cao giọng hô lên: "Mau đến xem, nhanh đến xem, là Khương Vọng!"
Các nơi trong thành không ngừng có tu sĩ bay lên, hô hào liên tục: "Nội Phủ đệ nhất trong lịch sử tới rồi sao?"
"Ở đâu, người nào là Khương Vọng?"
Khương Vọng bối rối một chút, nhanh chóng phản ứng lại.
Quản chuyện gì xảy ra, có thể sử dụng thì liền dùng tới. Trực tiếp hô: "Giúp ta ngăn nàng lại!"
Nhớ đến sự hung ác của Nhân Ma, để tránh bị thương người vô tội, câu nói đầu tiên đã nói ra, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Kẻ dưới Ngoại Lâu Cảnh đừng tự tìm đường chết!"
Nhưng hiển nhiên là hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Bóng người bay lên không kia xác thực rất nhiều, thế nhưng kẻ nào dám ngăn cản Yết Diện Nhân Ma một tên cũng không có, tất cả đều đứng ở phía xa vây xem.
"Đây chính là Khương Vọng sao? Quả nhiên là có khí chất! Dáng vẻ cũng tốt!"
"Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi, Khương Vọng là người đằng sau kia!"
Dù sao cũng chỉ là cường giả ở một thành nhỏ trong Trịnh quốc, có thể địch nổi Nhân Ma, trên cơ bản rất khó tìm ra.
Nghe được Khương Vọng truy bắt Nhân Ma, tất cả đều đi ra xem diễn... Cũng đều chỉ là xem kịch.
Khương Vọng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cầm kiếm vùi đầu tiếp tục đuổi theo.
Nhưng không biết rằng trong lòng Yến Tử cũng sụp đổ. Vốn định tạo ra rối loạn mà nhân cơ hội chạy trốn, không nghĩ tới tòa thành này một chút rối loạn cũng không có, những người kia đều tỉnh táo ngồi xem cuộc vui...
Nhân Ma đều không ai sợ rồi!
Mà cũng không nghĩ tới, Nội Phủ thứ nhất của cổ kim phá vỡ lịch sử ở đây, ai còn sợ Nhân Ma chứ?
Thân hình Yến Tử nổ tung trên không trung, chia thành ba đạo tàn ảnh bay về ba hướng.
Nếu đổi lại là trước đó, lần này Khương Vọng sẽ mất dấu.
Nhưng giờ phút này, trên đầu ngón tay chỉ bốc lên một làn khói nhẹ, liền quyết đoán đi về hướng nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận