Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1096: Tống Tang

Hổ tướng quân quen thuộc đã trở lại rồi ...
Đỗ Dã Hổ gào thét: "Lão tử có hỏi ngươi cảm thấy như thế nào không? Ngươi cái đứa khờ khạo ngay cả mặt chữ cũng chả nhận ra được mấy chữ, cảm thấy thế nào cái rắm ấy!"
Triệu Nhị Thính rụt đầu lại, không biết vì sao, gã bây giờ ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ủy khuất lắp bắp nói: "Là ngài hỏi ta trước."
Đỗ Dã Hổ còn muốn đánh y, nhưng nhìn quanh một chút thì thấy trong tay đã chẳng còn vò rượu nữa, muốn ném đống binh thư xem không hiểu gì trước mặt qua, nhưng nghĩ một chút vẫn không ném chúng.
Chỉ tức giận nói: "Lão tử hỏi là hỏi Trương lão cẩu kia còn nói gì nữa không!"
Triệu Nhị Thính gãi gãi đầu: "Hình như chỉ nói như vậy thôi."
Chuyện kế tiếp tướng quốc áp bức, có lẽ họ Trương cũng không dám nhiều lời...
Nhìn Triệu Nhị Thính ngơ ngác đứng đó, Đỗ Dã Hổ tức giận, lắc lắc tay: "Cút đi!"
"Cút... cút ngay..." Triệu Nhị Thính lại bày ra dáng vẻ rất kiêu ngạo, xoay người một cái đi ra ngoài.
"Đợi đã!" Đỗ Dã Hổ gọi y lại, nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, sau này đừng nói với ta những chuyện ở Phong Lâm thành nữa! Những chuyện đó, ngươi phải chôn kỹ trong lòng!"
"Vậy thì tốt quá!" Triệu Nhị Thính vui vẻ ra mặt: "Ta đã sớm nói đến mắc ói rồi! Nếu không phải sợ bị ngài đánh..."
Gã ngậm miệng.
Đỗ Dã Hổ âm trầm: "Cút!"
Triệu Nhị Thính vén trướng mành lên, tê dại rời đi.
Trước mành trướng ngừng chuyển động, Đỗ Dã Hổ lại thở dài một hơi.
Nếu như Tiểu Ngũ còn sống thì tốt rồi... Gã cần gì phải suy nghĩ?
Căn cứ vào những lời mà Đoạn Ly đã nói, thật ra biện pháp tốt nhất chính là giết chết Triệu Nhị Thính, người chết thì mới có thể giữ được bí mật. Triệu Nhị Thính chết rồi, cảm tình giữa gã và Khương Vọng sẽ không bị người khác biết được... nhưng gã không xuống tay được.
Nếu không thì một vò rượu bay qua lúc nãy, Triệu Nhị Thính sẽ biến mất.
Cũng may lúc gã khờ này sửng sốt thì cũng rất nghe lời. Chuyện y đã đồng ý, chỉ cần có thể làm được là sẽ làm, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Đỗ Dã Hổ vuốt vuốt đầu, bắt buộc chính mình phải đọc cuốn binh thư kia.
Mẹ nó... đây là chữ gì?
Ngựa hay bốn? Hai chữ phá ở chung với nhau, người ta đọc thế nào chứ!
Gã tức giận.
Dương Doãn chó chết này, không biết đường mà còn không chịu chú thích.
Đang lúc buồn bực, gã đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa tay bắt lấy thanh giản.
Nhất thời khí huyết quấn thân, sát khí ẩn hiện.
Gã đã lấy được một thanh bảo đao từ kho của thiên tử, nhưng lại không dùng, mà chỉ treo trong nhà.
Sau khi Đỗ tướng quốc nhìn thấy thì đã phê bình gã, nói gì mà phải lấy đao ra dùng, nhưng rõ ràng cũng rất vui vẻ.
Còn thanh giản này, là do Đoạn Ly để lại.
Vốn có một đôi, nhưng một thanh đã bị hủy ở chiến trường Trang Ung rồi, bị Thừa Đức hầu Lý Ứng của Ung quốc chém nát.
Song Giản có tên là "Thủ Địch", lúc đầu Đoạn Ly không thể cầm nó thắng địch, bây giờ chỉ còn một thanh, có lẽ nó phải được gọi là "Tống Tang" mới đúng.
"Đưa tang." Gã nghĩ, mình quả thật cũng nên đưa tang cho Đoạn Ly, nên gọi như vậy đi.
Bây giờ Đỗ Dã Hổ mang theo thanh giản Tống Tang, người như ác hổ, thế như hung thần.
Sát khí gầm gào dâng cao, bao phủ toàn quân trướng.
Trong sát khí đậm đặc, có một con hạc trắng nhỏ "chui ra".
Hạc trắng kia bay giữa không trung, mây trắng chuyển động, hóa thành một thân ảnh phiêu nhiên xuất trần.
Người kia nhìn Đỗ Dã Hổ, giọng nói lành lạnh êm tai: "Đỗ tướng quân, ta không có ác ý."
Đỗ Dã Hổ cầm thanh giản, mặt dữ vô tình, không mảy may bởi vì dung nhan thanh lệ tuyệt luân của đối phương mà cho đối phương bất cứ ưu đãi gì, chỉ lạnh lùng nói: "Thời gian ngươi có thể dùng để giải thích không nhiều lắm."
"Tại hạ là Diệp Thanh Vũ, là... bằng hữu của Khương Vọng."
Nữ tử hóa từ mây này nói: "Chuyến này đến là để giúp ngươi."
Đỗ Dã Hổ im lặng không nói.
Diệp Thanh Vũ nhìn vị hán tử hung thần ác sát này, đành phải nói tiếp: "Trước đó Khương Vọng có đưa tin cho ta, nói hắn phải lập tức tham gia Hoàng Hà Hội, có một số việc sẽ không thể giấu giếm được. Ngươi ở lại Trang quốc có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên nói ta đến đón ngươi đi."
"Ý tốt của các ngươi, Đỗ mỗ tâm lĩnh." Đỗ Dã Hổ hờ hững nói:
"Mời về cho."
Muốn dùng vân hạc đưa tin, vốn là cần một chút thời gian. Thỉnh thoảng gặp phải một chút chuyện ngoài ý muốn sẽ bị đánh tan, để tụ lại cũng cần thời gian.
Lúc Diệp Thanh Vũ nhận được tin cũng hơi muộn một chút, hôm qua nàng đã tới thành Cửu Giang rồi, nhưng đến đêm nay mới tìm được cơ hội, một mình đến tìm Đỗ Dã Hổ.
Trong thư Khương Vọng có nói, Đỗ Dã Hổ hoặc là nói gì nghe nấy, hoặc là không nói hai lời sẽ đi đến Tân An thành, nhưng lại không hề nhắc đến phản ứng này của Đỗ Dã Hổ.
"Ta đúng là bạn của Khương Vọng. Ta có rất nhiều biện pháp có thể chứng minh." Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một chút, đưa tay lấy thư ra, nhẹ nhàng bắn về phía trước: "Khương Vọng nói những chuyện trên này đều là những chuyện mà chỉ các ngươi mới biết, ngươi nhìn sẽ biết."
Nàng lại nói: "Đi với ta đến Vân quốc, ta có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi. Sau đó có thể tìm một cơ hội, sắp xếp cho ngươi đến thương đội ra biển, lặng lẽ đưa đến Tề quốc."
Nhưng Đỗ Dã Hổ cũng không thèm nhìn nội dung viết trên bức thư kia, chỉ nói: "Quân doanh là nơi trọng địa, cô nương không muốn gặp rắc rối, thì nên nhanh chóng đi đi."
Lá thư kia bay đến trước mặt gã, lại từ từ rơi xuống, rơi trên mặt đất.
Khương Vọng không hề nói huynh đệ của hắn sẽ có thái độ như thế này.
Diệp Thanh Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không hề từ bỏ, nói vòng qua chuyện khác: "Nếu ngươi có gì không yên lòng thì cũng đừng ngại nói cho ta biết, vấn đề gì chúng ta cũng có thể giải quyết được."
"Ngươi có đi không?" Đỗ Dã Hổ lạnh nhạt nói: "Ta biết ngươi đã nhận được sự ủy thác của người khác, nên không muốn so đo với ngươi. Ngươi tốt nhất đừng ép ta."
Diệp Thanh Vũ có chút buồn bực.
Nghĩ đến nàng có thân phận bực nào, chưa có ai dám nói chuyện với nàng như vậy.
Nàng có ý tốt đến hỗ trợ, nói chuyện nhỏ nhẹ ôn tồn, hán tử hung dữ này không biết điều thì thôi lại còn muốn động thủ với nàng?
Giọng nói của nàng cũng chứa chút tức giận: "Khương Vọng nói, nếu như ngươi không muốn, ta có thể mạnh mẽ mang ngươi đi."
Nguyên văn lời Khương Vọng nói là nếu Đỗ Dã Hổ không thể tự khống chế, thì cũng đừng nên xách đao đến Tân An thành liều mạng, cứ mạnh mẽ trói hắn lại mang đi, mang về Vân quốc giam lại rồi nói sau.
Bây giờ mặc dù Đỗ Dã Hổ không có ý định đi Tân An thành liều mạng, nhưng lại muốn liều mạng với ta thì cũng không khác lắm.
Nghe thấy lời này của Diệp Thanh Vũ.
Đỗ Dã Hổ nhấc thanh Tống Tang giản lên, trong thoáng chốc huyết khí tuôn trào, phía sau lưng ngưng tụ thành hình dạng một con ác hổ.
"Khiến ngươi thất vọng rồi." Gã đã hoàn toàn triển khai tư thế chiến đấu, dùng con ngươi ngập tràn sát khí nhìn Diệp Thanh Vũ:
"Ngươi cơ bản không làm được."
Tu vi này, chiến lực này... không giống với những gì Khương Vọng đã nói.
Không phải là tu vi Đằng Long cảnh, chỉ cần tùy tiện cũng có thể quật ngã sao?
Khương Vọng ơi Khương Vọng, muốn ta nói với ngươi thế nào đây?
Người này đã hoàn toàn không phải là người ở trong trí nhớ của ngươi nữa rồi!
Diệp Thanh Vũ thật ra cũng không sợ người này, thần thông Vân Triện của nàng vô cùng diệu dụng, đấu tay đôi với ai cũng không sợ. Hơn nữa, nếu không phải sợ gây ra động tĩnh quá lớn thì nàng có thể tiện tay ném ra mấy trăm cơ quan khôi lỗi!
Nhưng vấn đề chính là ở hai chữ "động tĩnh".
Nơi này là quân doanh của Cửu Giang Huyền Giáp, cũng là trọng địa của Trang quốc.
Nếu gây ra động tĩnh quá lớn, đúng là không có biện pháp thu dọn ...
"Ngươi sao lại không chịu nghe lời khuyên vậy?"
Diệp Thanh Vũ buồn bực nói: "Khương Vọng gánh vác nhiều như vậy, sống sót gian khổ như vậy, ngươi là huynh đệ của hắn, không thể gánh vác một chút hay sao?"
"Nói nhảm ít thôi!" Đỗ Dã Hổ sải bước tiến về phía trước, cầm theo Tống Tang giản, hùng hổ nói: "Cái tên Khương Vọng không biết xấu hổ đó, vong ân phụ nghĩa, không cha không quân, bán nước cầu vinh! Từng kết bái huynh đệ với hắn chính là chuyện sỉ nhục lớn nhất đời này của ta! Nếu ngươi còn dám nhiều lời thêm một câu, ta sẽ gọi đại quân đến, vây giết ngươi!"
"Tốt, tốt lắm!" Diệp Thanh Vũ đã thật sự nổi giận, lời nói không hề... băn khoăn nữa: "Bớt đi gánh nặng là ngươi, ta thay Khương Vọng cảm thấy ung dung! Ngươi cứ làm chó săn cho triều đình Trang quốc đi! Tương lai nếu có xung đột vũ trang, ngươi đừng có... chó mừng vẫy đuôi với hắn là được!"
Nói xong, người cũng biến mất khỏi quân trướng.
Đỗ Dã Hổ nhẹ nhàng phá đi pháp trận che giấu mà Diệp Thanh Vũ bày ra trước đó.
Gió đêm bên ngoài quân trướng, thổi bay màn trướng.
Người kia đã đi xa...
Đỗ Dã Hổ thu hồi huyết sát khí, cúi người xuống, nhặt lá thư rơi trên mặt đất kia lên.
Một đêm này, đèn trong quân trướng của Đỗ tướng quân sáng cho đến khi trời sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận