Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1479: Năm trăm năm của hắn (1)

Điểm cuối của Sâm Hải nguyên giới là ở đâu?
Không biết thời trước con người có biết hay không, nhưng những người từ sau thời kì bóng tối, thì nhất định là không biết.
Sau khi xuất hiện Dạ Chi Thâm Nhập, mỗi một buổi đêm đều là một lần vật lộn để sống.
Thần Ấm chi địa là nơi an toàn duy nhất, rời khỏi nó, đồng nghĩa thời gian chỉ còn lại… một ngày mà thôi.
Cuộc sống của tất cả loài người ở Sâm Hải nguyên giới đều bị nhốt ở trong một ngày đó!
Dù ngươi là anh hùng hảo hán, hay là kiều nga xinh đẹp.
Có là Thánh tộc võ sĩ mạnh mẽ, thì trước khi trời tối cũng phải về nhà.
Thần Long hương có thể chống cự Dạ Chi Thâm Nhập. Nhưng đốt nó lên chỉ để đi thăm dò nơi cuối của Sâm Hải nguyên giới?
Quá xa xỉ, cũng quá mạo hiểm.
Cả đời Thanh Thất Thụ, đều muốn đến nơi tận cùng của thế giới để nhìn một chút.
Ứớc nguyện trước khi chết của hắn, là hy vọng Thanh Hoa được đi nhìn nơi đó.
Cả đời hắn, chưa bao giờ đi được xa như Khương Vọng bây giờ.
Từ Thần Ấm chi địa đến Rừng Huyền Lô, đã là một quãng đường rất dài.
Nên, Khương Vọng đã bay rất lâu.
Bóng đêm đen ngòm đương nhiên không ảnh hưởng gì đến thị giác siêu phàm của hắn.
Nhất là sau khi tu luyện Càn Dương Chi Đồng, tuy không được "Minh Sát Thu Hào" như của Lý Long Xuyên, nhưng đầu mối tương tự cũng rất khó tránh được con mắt của hắn.
- Giải thích câu "Minh Sát Thu Hào" nghĩa là nhìn rõ mọi việc đến chân tơ kẽ tóc. Hết giải thích.
Yến Kiêu bay nhanh phía trước, Tù Thân Tỏa Liên trong bầu trời đêm không ngừng va nhau xủng xẻng.
Khương Vọng điều khiển sợi xích, chân đạp thanh vân, nhẹ nhàng bay đi, vừa tiết kiệm sức lực vừa tiêu sái...
Cứ như đang dắt sủng vật đi tản bộ ban đêm.
Chỉ là đêm này không trăng không sao, tóm lại hơi thiếu chút lãng mạn.
Cảnh vô số đốm sáng tín ngưỡng bay lên trời đã kết thúc.
Không biết Quan Diễn đại sư bên kia thế nào...
"Để làm tiêu hao thần lực của Long Thần, hỗ trợ Quan Diễn tiền bối." Khương Vọng nói: "Trên đường đi, cứ mỗi ba mươi hơi thở, ta sẽ giết ngươi một lần. Hiểu chứ?"
Yến Kiêu đương nhiên là … không hiểu.
Nhưng nó có hiểu hay không, cũng không quan trọng.
Kiếm quang lướt không, Yến Kiêu rên lên...
Yến Kiêu sống lại, ngoan ngoãn chờ Tù Thân Tỏa Liên trói mình vào, ngoan ngoãn bay lên phía trước. Tốc độ nó rất kinh người, kéo Tù Thân Tỏa Liên căng cứng, Khương Vọng bay nhanh theo trong tiếng gió vù vù vang dội.
Yến Kiêu không biết cảnh ngộ này sẽ còn phải kéo dài bao lâu, nhưng Khương Vọng nói, nếu nó bay nhanh hơn, thời gian giết nó sẽ kéo ra thêm một chút.
Thế là, nó liều cái mạng già bay tới, thành công kéo dài mạng sống được thêm mười hơi thở.
Từ vừa mới bắt đầu sống lại liền chết ngay, đến lúc này, đã kéo được đến hơn bốn mươi hơi thở mới chết...
Tiến bộ vượt bậc làm nó hăng hái mười phần, nó thậm chí còn muốn càng cố gắng thêm thêm nữa!
Hồn nhiên quên mất hồi lúc mới bắt đầu, nó chỉ muốn mang đến thật nhiều thống khổ cho Khương Vọng mà thôi.
Người và Yến Kiêu bay vùn vụt trên Sâm Hải đen nhánh, thi thoảng lại có mấy tiếng kêu thảm thiết để "Trợ hứng".
Cảnh tượng có thể nói là đáng sợ.
Cũng may nhờ có Yến Kiêu ra sức, không lâu sau đã nhìn thấy một nơi khác biệt.
Như một mỹ nhân tóc xanh, đứng yên ngơ ngẩn.
Bay đến gần mới nhìn thấy rõ, Sâm Hải vô tận đến đây thì bị cắt ra.
Đây là một thung lũng rất to, quanh co khúc khuỷu, phía trái phía phải đều không thấy cuối.
Rất dễ làm người ta nhớ tới Đoạn Hồn Hạp trong thế giới hiện thực, nhưng mà cảm giác mang tới lại hoàn toàn khác biệt.
Khương Vọng nhìn quanh, càng nhìn càng có cảm giác...
Đây là dấu vết do một con rồng mạnh mẽ rơi xuống, đập mạnh xuống đất tạo ra.
"Là nó tự ngã, hay là bị kẻ địch đánh ngã?" Khương Vọng hỏi thẳng.
"Ta không biết. Lúc ta sinh ra, hắn đã tỉnh dậy từ lâu rồi." Yến Kiêu ngoan ngoãn đáp.
"Hắn ngủ say ở nơi này? Ngã xuống đây, rồi ngủ luôn?" Khương Vọng lại hỏi.
"Không, đây chỉ là nơi ban đầu hắn hạ xuống." Yến Kiêu dẫn đường, bay qua thung lũng, tiếp tục đi về trước.
Ngẫm nghĩ thấy cũng phải. Một con rồng khổng lồ như vậy rơi bịch xuống, động tĩnh nhất định là không nhỏ.
Nếu Long Thần cứ thế mà ngủ say, nói không chừng đã sớm bị người ở Sâm Hải nguyên giới xẻ thịt, lột da rút gân.
Người và Yến Kiêu tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, lại giết Yến Kiêu thêm bảy lần, mới đến mục đích sau cùng.
Một cây Thần Long mộc cực khổng lồ.
Cao thì không cao lắm, ở Sâm Hải nguyên giới đại thụ thành rừng, chiều cao của nó là một “đầu sóng” khá cao trong "Sâm Hải" mà thôi.
Nhưng cực kỳ kềnh càng, chình ình như cả một dãy nhà.
Trong vòng phương viên trăm dặm, không có cái cây thứ hai.
Xung quanh đại thụ có rất nhiều vật tế bị tàn phá , ngay cả trên cây cũng có cột ít thứ thần bí, như lá cờ vải có thần văn, thần bài vân vân.
Tiếc là chữ phía trên đã bị ăn mòn theo thời gian, mà dù có còn, Khương Vọng cũng khó nhận ra được... Hắn đâu phải cao đồ Thâu Thiên phủ như Tô Khởi Vân.
Chỗ làm mọi người chú ý nhất trên cây đại thụ, là ở chính giữa cây có một cái động tròn hình vòm, giống như một cánh cửa.
Yến Kiêu giới thiệu: "Hồi đầu, cái cây này rất nhỏ, động cây cũng rất nhỏ... không lớn hơn nắm đấm của ngươi bao nhiêu. Long Thần chính là chui vào đó ngủ, rất nhiều năm."
Khương Vọng chợt nhớ tới hồi ở thảo nguyên Mục quốc, từng đọc một quyển cổ tịch, trên đó có thuật rồng, viết:
"Rồng có thể lớn có thể nhỏ, có thể thăng có thể ẩn; lớn thì khuấy mây phun sương, nhỏ thì ẩn giới tàng hình; thăng thì bay trong vũ trụ, ẩn thì núp giữa sóng to."
Không ai có thể ngờ, một tồn tại khủng bố, từng gần như khống chế cả Sâm Hải nguyên giới, suýt nữa nuốt chửng cả ý chí thế giới, lại như một con trùng, trốn trong một cái động cây bằng nắm tay!
Yến Kiêu nói tiếp: "Máu nó chảy ra, được cây hấp thu, khí tức sinh mạng liền ảnh hưởng đến cái cây này, nên cây này càng ngày càng lớn, cành lá có diệu dụng thần kỳ, dần được người ta tin vào, thờ cúng... Ta nhớ hắn chính là nhờ vậy, mà từ từ trở thành Long Thần."
"Phân tích rất mạch lạc." Khương Vọng gật đầu khen.
Làm Yến Kiêu trở nên hưng phấn.
"Những lúc nhàm chán, ta bay khắp nơi, hắn cũng không hề quản, nên ta đi qua rất nhiều địa phương." Nó nói tiếp: "Chỗ này hồi trước có rất nhiều người, thường đến đây tế bái, sau này thì không còn nữa."
Đây chính là nơi khởi đầu cho tín ngưỡng Long Thần.
Nếu Long Thần đi lên con đường chính thần, nghiêm túc phát triển tín đồ, hắn sẽ trở nên quan trọng hẳn không thua gì Khung Lư Sơn của Mục quốc hiện giờ.
Nhưng nơi này bây giờ, đã bị hoang phế không biết bao nhiêu năm.
"Ngươi là sau này mới được Long Thần thúc giục biến hóa ra, làm sao biết cây Thần Long mộc này trước kia chỉ là một cái cây nhỏ bình thường?" Khương Vọng hỏi.
"Là ta nghe người ta nói, một lão già rất già rất già." Yến Kiêu nghiêm túc trả lời, Khương Vọng hỏi, nó không dám không nghiêm túc: "Lúc ta bay đến đây hắn vẫn còn ở đây. Ta nói chuyện với hắn, hắn không hề sợ ta, còn rất vui vẻ nói chuyện với ta. Hắn nói hắn là Tế Tư nơi này, đã từng đọc rất nhiều lịch sử ghi lại, ghi nhớ hết vào trong lòng."
"Người đó sau đó thì sao?" Khương Vọng hỏi.
"Ta ăn hắn." Yến Kiêu đáp với giọng đương nhiên.
Khương Vọng không phát biểu ý kiến, chỉ nói: "Đi vào nhìn xem."
Tù Thân Tỏa Liên nhẹ nhàng rung lên, Yến Kiêu ngoan ngoãn được bay vào động cây có thể gọi là thần miếu đầu tiên của Long Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận