Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3035: Âm dương cách thế, tam đồ kiều (1)

Đấu Chiêu chưa bao giờ nghi ngờ bản thân, hắn luôn tin rằng mình nhất định sẽ trở thành mạnh nhất tự cổ chí kim.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ mình có đủ sắc bén hay không, hắn chỉ hỏi bản thân, có làm được tốt nhất hay không!
Nếu Lục Sương Hà cho rằng Khương Vọng là thiên kiêu mạnh nhất, vậy hắn sẽ dùng đao, thay đổi cái nhận thức gọi là "Chân nhân có sát lực đệ nhất".
Ai cũng biết Khương Vọng với Lục Sương Hà có một ước hẹn.
Nên hắn lấy một chiếc Vân Mộng Chu, một mình đối mặt với Lục Sương Hà và Nhậm Thu Ly, vì hắn vẫn chưa đạt tới Động Chân cực hạn... nên không thể nói là hắn chiếm tiện nghi Khương Vọng.
Hắn không có định cướp đối thủ của Khương Vọng.
Chỉ là con đường đi đến mạnh nhất, vừa vặn nằm ngay dưới chân đối thủ của Khương Vọng mà thôi.
Lục Sương Hà vừa lúc là tảng đá cản đường.
Đấu Chiêu hắn chính là muốn lấy Chân nhân mạnh nhất thiên hạ ra để làm đá mài đao, chính là muốn ở bên bờ sinh tử để đột phá. Khương Vọng trên Thiên Kinh thành một Chân giết sáu Chân, nhưng sáu Chân đó cộng lại cũng không bằng một Lục Sương Hà!
Hắn muốn lúc mình từ Vẫn Tiên Lâm đi ra, sẽ tay xách đầu Lục Sương Hà, Nhậm Thu Ly, mấy người Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân, Lý Nhất, đều sẽ phải phục hắn.
Tay chân hắn đều vô tình rơi vào tay Khương Vọng, nhưng vậy cũng có sao đâu ! chuyện này cũng đáng để nói à? Kẻ địch của Khương Vọng ngươi đều nằm dưới đao của lão tử đây này!
Nước Sở thăm dò Vẫn Tiên Lâm hơn xa Nam Đẩu Điện, đây cũng là một ưu thế cho chuyến truy sát dài đăng đẵng này của hắn. Nhưng cái gọi là ‘hơn xa’ này, đối với Vẫn Tiên Lâm, vẫn là rất nhỏ, nhỏ tới không đáng kể.
Hắn chỉ nắm được một sợi dây rất nhỏ trong đống câu đố khổng lồ này, nhưng hắn vốn dĩ không thèm để ý đến mớ kết cục lộn xộn.
Nguy hiểm mà Vẫn Tiên Lâm dành cho hắn không thua kém Lục Sương Hà, Nhậm Thu Ly, khi gặp phải những nguy hiểm khác nhau, sự cơ biến khi ở bên bờ sinh tử, cũng là một lý do khiến hắn muốn đấu sống chết với hai Nam Đẩu Chân nhân.
Mọi người đều là đứng trên sợi dây treo duy nhất bên trên vực sâu vạn trượng để đánh nhau, bị chém trúng chỗ yếu cũng chết, vô tình rơi xuống cũng chết.
Vân Mộng Chu giúp hắn tiến thối tự do, giúp hắn kéo dài chiến tuyến, tìm được cơ hội trong đa số thời gian và không gian.
Đấu Chiến kim thân giữ hắn luôn giữ được trạng thái đỉnh phong trong suốt thời gian dài truy sát, giúp hắn sau khi bị thương nặng, vẫn có thể nhanh chóng lại xông vào chém giết.
Các loại nguy hiểm của Vẫn Tiên Lâm, khiến thế cục trở nên vạn biến!
Dưới áp lực mãnh liệt do Lục Sương Hà và Nhậm Thu Ly liên thủ, mỗi một khắc hắn đều mạnh hơn khắc trước, mỗi một lần gặp lại đều lôi ra một món đồ khác nhau.
Hắn rất hưởng thụ điều này!
Lúc hắn nhảy xuống A Tị Quỷ Quật, nụ cười của hắn hoàn toàn là thật lòng, hắn thật sự là vui thích việc này. Vì hắn đã thể hiện được lúc mạnh nhất của mình, mà vẫn thấy được khả năng mạnh hơn!
Chỉ cần lần này không chết, lúc trở về hắn nhất định sẽ mạnh hơn.
Mà làm sao hắn chết được!
Hắn là thủ khoa lục dương, trên đời có ai ngang cơ chứ?
A Tị Quỷ Quật là nơi thế nào.
Hắn cũng không biết.
Cũng không có ai biết.
Trên đời chỉ có các truyền thuyết liên quan đến A Tị Quỷ Quật, là những ghi chép khủng bố về những cuộc ra đi không trở lại.
Nhưng không sao.
Cuộc đời này của hắn chính là chuyên đi phá vỡ những thứ không thể.
Nếu có ai bảo hắn không phải nhân vật chính của định mệnh, vậy hắn sẽ giết chết cái định mệnh đó.
Tất cả những câu chuyện không thể tưởng tượng nổi, đều phải do từ hắn mở ra!
Thiên Kiêu bị gãy? Không sao.
Hắn sẽ tìm về đúc lại.
Đạo khu bị phá? Không sao.
Hắn sẽ nhanh chóng tu bổ.
Huyết khí khô kiệt, sức lực cạn kiệt? Không sao.
Hắn nhất định sẽ khôi phục lại.
A Tị Quỷ Quật không có đáy? Rơi hoài rơi hoài chả biết rơi tới chừng nào?
Không sao.
Cái gì cũng có phần cuối.
Sẽ không mãi tụt dốc đâu, chỉ cần chờ hắn lấy lại chút khí lực, hắn sẽ lại tới chém vỡ cái vận khí quỷ sứ này.
Í, đạo thân thấy có hơi đau, không ngừng có quỷ vật xáp tới, cắn xé cơ thể.
Đạo thân đã qua rèn luyện nhiều năm, đủ sức tranh phong với bất cứ một Chân nhân nào, lại bị cắn, bị xé, bị ăn mòn ! nhưng không sao, chỉ là quá trình mài đao thôi.
Hôm nay cũng giống hôm qua, giống hôm kia, y chang hồi truy sát Lục Sương Hà, Nhậm Thu Ly.
Quá trình rơi xuống dài dằng dặc này, cũng chỉ là một cuộc chiến đấu khác.
Đấu Chiêu đã không còn đủ khí lực để mở mắt, nhưng hắn cảm nhận được trên người mình treo đầy quỷ vật, làn da mình bị răng nhọn cắn rách, từ miệng ác quỷ nhả ra chất nhầy có tính ăn mòn, làm làn da nóng rát như bị phỏng. Máu thịt bị xé ra từng miếng, gân thịt dính theo cả da, đau đớn hơn xa bị lăng trì!
Quỷ vật trên người càng lúc càng nhiều, sự tranh giành cũng ngày càng kịch liệt, càng làm tăng nhanh tốc độ đạo khu suy yếu. Rơi xuống A Tị Quỷ Quật càng sâu, quỷ vật tham gia cắn xé sẽ càng cường đại.
Không sao... con mẹ nó, có sao rất lớn!
Chờ lão tử khôi phục như cũ, nhất định sẽ chém vỡ cái A Tị Quỷ Quật đồ bỏ này, giết sạch quỷ nơi này!
Quá trình rơi xuống như vĩnh hằng, không bao giờ chấm dứt.
Lúc đầu, Đấu Chiêu còn cố gắng ghi nhớ thời gian, sau đó thì dần trở nên mơ hồ.
Hắn phải bỏ bớt những chi tiết kém quan trọng hơn, chỉ ghi nhớ một chuyện quan trọng nhất.
Đó là phải cố gắng chống đỡ cảm giác càng lúc càng nặng càng mệt khi rơi xuống càng sâu, là phải cố giữ vững sự giận dữ. Hắn cảm nhận được từng miếng máu thịt rời khỏi cơ thể, quá trình này rất quyết liệt, như thanh Thiên Kiêu rời khỏi tay.
Sau đó hắn bắt đầu chịu đựng sự đau đớn từ trong xương.
Từng giọt tủy bị hút ra khỏi xương, từng đốt xương bị gặm nhấm. Hắn như một khối đá bị thời gian mài rỗng ruột, chỉ cần một làn gió thổi qua, chỗ bị đục rỗng sẽ hú lên, thê lương như khóc.
Sâu dưới A Tị Quỷ Quật, có tiếng ác quỷ rì rầm.
"Hắn chết rồi phải không?"
"Đương nhiên, như thế còn sống được chắc!"
"Đã rất nhiều ngày không có động tĩnh gì..."
"Ài, ta định dày vò hắn thêm một tí, chết thế hơi nhanh quá."
"Mau đi ăn! Chậm nữa tí mảnh xương vụn cũng không còn đâu!"
Khó mà đếm nổi số lượng quỷ vật không ngừng gia nhập rồi không ngừng bị con tới sau đuổi đi, thế là qua một quá trình rơi xuống dài dằng dặc, một Chân nhân đã bị gặm cắn đến mức chỉ còn lại xương... rồi xương cũng cắn nát.
Ngon quá đi thôi!
Từ vạn cổ tới nay, A Tị Quỷ Quật đã mai táng rất nhiều cường giả. Có một ít quỷ vật sống vừa lâu còn vừa gặp may, được hưởng một ít, gặm được mấy miếng.
Nhưng ngon lành mỹ vị đẹp đẽ như lần này, thì trong trí nhớ hầu như là chưa có.
Huyết thực dễ có, đấu ý khó cầu.
Vì A Tị Quỷ Quật sâu hun hút như vậy, tối tăm như vậy, nên trong một đoạn thời gian rất dài, đạo khu của Đấu Chiêu chính là tia sáng duy nhất của nơi này.
Rơi cực kỳ lâu, mà vẫn còn xa xa chưa tới đáy. Quá trình rơi xuống cứ như ngưng kết vĩnh hằng, thoạt nhìn cứ tưởng một bức tranh bất động ! một bức vẽ mà chỉ có một ánh sáng nhạt mang hình người ở ngay giữa trung tâm bức vẽ, càng rơi càng nhỏ dần, càng rơi càng teo tóp, và không có động tĩnh.
Một bức họa quỷ dị.
Quỷ vật rôm rốp gặm cắn đạo khu, như bóng tối đang dần lấn chiếm vùng ánh sáng.
Máu thịt xương cốt Đấu Chiêu từ từ giảm xuống, đạo thân đã sớm bị dập tắt.
Thế nào là một hòn đá ném xuống u quật? Chính là dáng vẻ của hắn hiện giờ.
Hắn chỉ còn lại xương đầu.
Mà đường viền quanh xương đầu cũng đã bị gặm không còn ra nét.
"Nhìn kì! Mắt hắn kìa!"
Một con quỷ kêu lên.
"Mày mù hả? Hắn làm gì còn mắt! Bị ăn lâu rồi! ".
"Nhìn kìa ! ".
Bầy quỷ rất nhanh nhìn thấy, trên cái đầu còn sót lại, bên trong hai hốc mắt đã trơ trụi, hiện lên hai điểm sáng.
Vừa nhỏ vừa le lói, nhưng lại chói mắt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận