Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1984: Chân Hỏa Liệu Nguyên! (1)

Quảng Bình hầu Ly Phục!
An Quốc hầu Cận Lăng!
Dương Lăng hầu Tiết Xương!
Bắc Hương hầu Thượng Ngạn Hổ!
Gia chủ Xúc thị của Đại Hạ, tước thừa Đông Bình hầu Xúc Nhượng!
Và còn có một con dơi Xích Huyết Quỷ Bức cấp bậc Thần Lâm!
Sáu Thần Lâm, trong đó có năm người là Hầu gia Đại Hạ.
Khí tức ngút trời của tu sĩ Thần Lâm nhất thời choán hết không gian, mọi mưa gió trăng sao đều phải run rẩy, cả phương thiên địa này đều là khí tức hùng hồn của bọn họ!
Linh thức trải rộng khắp nơi, không có một kẽ hở.
Màn lửa màu xanh thẫm tiêu tán, vì lúc này đã không cần nữa.
Tuy Xúc Nhượng đã bị thương, nhưng ánh mắt nhìn mấy người Khương Vọng cứ như đang nhìn thi thể. Đây đúng là tuyệt cảnh. Một đội hình xa hoa như thế này, trên cả chiến trường Tề Hạ, đủ khả năng quyết định thắng bại của chiến trường. Họ tề tụ ở đây, trong khi Đắc Thắng Doanh chỉ còn hơn hai ngàn tàn binh, Trọng Huyền Tuân bị đứt một cánh tay, và Khương Vọng mới chỉ là Ngoại Lâu. Quả thực là dùng núi cao nghiền mảnh trứng! Bắc Hương Hầu Thượng Ngạn Hổ Hương nghiêng đầu nhìn Trọng Huyền Thắng to cao mấy chục trượng, rõ ràng là đang ngước nhìn người ta nhưng lại cứ như đang nhìn xuống:
"Bản Hầu quả thật đã coi thường các ngươi, nhất là ngươi. Có thể vận dụng binh trận đến mức này, đúng là không dễ dàng gì với độ tuổi của ngươi. Cho bản hầu một chút kinh hỉ nữa đi nào, được không?"
"Ta nói này" Tiết Xương lên tiếng:
"Có thể đừng có lãng phí thời gian nữa có được không? Tiện đường giết một người trẻ tuổi, thế mà đến giờ vẫn chưa giết xong, nói ra ngoài cả đám chúng ta đều nên tìm một miếng đậu hũ đâm đầu chết cho rồi!"
"Ài, muốn đi thì một mình ngươi đi, loại người ngốc nghếch như ngươi, mới thích hợp kiểu chết đó." Giọng Ly Phục rất thoải mái:
"Tốn tí công sức cũng là rất bình thường mà. Cẩm An Hổ Đâu Mâu suýt nữa bị xoá tên, con dơi nhà Xúc thị bị đánh thành chim sẻ ngốc, Bắc Hương Hầu của chúng ta ngây ra như cục đá luôn... Ha ha, đừng có coi thường mấy người trẻ tuổi này a, bọn họ đều có đầu óc đó."
Người này trông rất có văn vẻ lễ giáo, nhưng vừa mở miệng đã gần như giẫm tất cả mọi người một cái. Chẳng trách văn võ cả triều, không có một ai có quan hệ tốt với hắn. Lúc trước Dương Lăng Hầu Tiết Xương tranh đạo với hắn trên Hổ Đài, thế như nước với lửa, lúc này đương nhiên càng không nể mặt:
"Nếu chuyển công phu tu luyện mồm mép vào trong tu hành, hồi đó ở Hổ Đài ngươi không thua ta đâu." Cận Lăng kéo quan đao, không nhịn được:
"Được rồi, bớt nói vài câu đi."
"Ha!" Ly Phục liếc Cận Lăng:
"Đây không phải người mấy ngày trước mang theo mấy vạn đại quân cũng không đuổi kịp Trọng Huyền Tuân hay sao!? An Quốc hầu à, nhờ phương thức chỉ huy của ngươi, mới có chuyện Đế lăng sau này bị nhục, ngươi đúng là đại công thần của Tề quốc!" Cuối cùng đã hiểu phong cách Ly Tử Nghiệp giậm chân mắng to ở Thọ An Thành Lâu là từ đâu mà đến. Người này đúng là chó thật! Gặp ai cũng cắn! Nhưng mà dù nói thế nào, dáng vẻ của họ cũng đều rất nhẹ nhõm. Đương nhiên là vì, lúc này họ đã chiếm ưu thế tuyệt đối, hầu như không có khả năng lật bàn. Thiên kiêu cái thế Trọng Huyền Tuân, dưới sự đuổi giết của năm vị Hầu gia Đại Hạ, đã chạy suốt một ngày một đêm, lúc này đứng giữa vòng vây, chậm rãi nói:
"Ta không biết nói những lời hoa mỹ... nhưng ta sẽ chết ở phía trước các ngươi." Trọng Huyền Thắng trí tuệ trác tuyệt, tài hùng biện vô song, khống chế quân trận giỏi, nhất thời im lặng. Dù hắn thông minh đến đâu cũng không thể tính chuẩn được tất cả biến số trên thế gian. Mỗi người đều có rất nhiều lựa chọn, vô số lựa chọn giao nhau, tạo ra vô số khả năng.
Ai có thể ngờ, chỉ vây giết một Trọng Huyền Tuân, lại có nhiều cường giả Thần Lâm như vậy tham gia? Chẳng lẽ cả chiến trường tuyến bắc không quan trọng hơn nỗi nhục hoàng lăng? Trọng Huyền Thắng đoán những người trước mắt này, ngoài việc vây giết Trọng Huyền Tuân, có lẽ còn có nhiệm vụ gì đó khác, và chiến trường tuyến bắc có lẽ còn có sức mạnh còn mạnh mẽ hơn tham dự...
Nam Đẩu Điện thật sự dám toàn diện tham chiến? Nhưng những suy đoán này, những cân nhắc này, vào lúc này, đều là vô dụng. Hắn hiểu rất rõ, lúc này là tuyệt cảnh! Lúc này, nếu không phải tất cả sức mạnh, ý chí tập thể của Đắc Thắng Doanh đều truyền cả vào quân trận và được Trọng Huyền Thắng khống chế, nói không chừng đám tinh nhuệ của Đắc Thắng Doanh lúc này chẳng còn mấy người đứng vững nổi. Chuyện này không liên quan đến dũng khí, mà là vì chênh lệch thực lực quá lớn, khiến người ta không sinh ra nổi ý muốn phản kháng. Khương Vọng đứng thẳng trên không trung, vẫn vô cùng bình tĩnh. Không phải vì hắn không biết sợ. Mà là vì hắn đã từng phải đối diện với quá nhiều thời khắc tuyệt vọng, hắn biết bản thân chỉ có thể tiếp tục đối diện mà thôi. Nhìn thấy Ly Phục, Tiết Xương, Cận Lăng, từng người một gia nhập vào chiến trường, nghe thấy Trọng Huyền Tuân vẫn nói những lời kiêu ngạo, hắn chỉ siết chặt Trường Tương Tư trong tay:
"Trọng Huyền Thắng, ta đã nói gì với ngươi?" Câu nói như một loại mệnh lệnh nào đó, như một lời thần chú. Cơ thể cao mấy chục trượng, toàn thân phủ trong binh sát của Trọng Huyền Thắng, ầm ầm nổ vang! Hắn như mũi nỏ Xạ Nguyệt rời dây, với một tốc độ khủng khiếp bay về phía đông nam. Đây là… muốn chạy! Quảng Bình Hầu ở phía đông vung tay áo, đang định chặn. Thì cảm nhận được một luồng lực cực kì khủng bố, ngập trời dậy lên! Bành bành! Trời xanh cũng có trái tim ư? Vì sao lúc này lại vang lên tiếng chấn? Ầm ầm ầm! Cả Phủ Tang không hề có sông lớn, vì sao lại nghe thấy tiếng nước sông tuôn?! Động tĩnh điên cuồng, và vô cùng khủng bố! Ly Phục kinh ngạc quay qua nhìn, thấy Khương Thanh Dương khoác áo choàng tắm lửa, đứng thẳng băng ngạo nghễ, trên người nở rộ thần quang bất hủ màu vàng đỏ! Mỗi một khối cơ bắp trên người hắn, mỗi một cái xương, mỗi một giọt máu, mỗi một sợi lông, đều đang cùng kêu lên một cái tên, đều đang cộng hưởng cùng một cảm xúc.
Và … đất trời vì sự cộng hưởng đó mà chấn động! Trong một tích tắc chợt dừng đó, Trọng Huyền Thắng với binh sát quấn thân đã dùng tốc độ ép đến cực hạn lướt qua bên hông Ly Phục, nhắm thẳng về hướng đông nam, trong nháy mắt đã thoát ra ngoài chiến cuộc! Hắn bất chấp tất cả, bỏ chạy. Tốc độ của đám mây binh sát này nhanh đến cực hạn, sau khi phá không gian một lúc thì...
Oành! Đám mây binh sát nổ tung. Các binh sĩ Đắc Thắng Doanh mặt trắng bệch, rơi xuống rào rào như mưa. Có người lập tức đứng lên, có người lại không thể mở nổi mắt. Trọng Huyền Thắng đếm sơ sơ, chỉ còn 834 người còn sống. Rất nhiều binh sĩ đã chết vì kiệt sức! Đây là những huynh đệ đã từng cùng sinh ra tử với hắn và Khương Vọng, công thành nhổ trại, liên tục chiến đấu khắp chiến trường mấy ngàn dặm, bây giờ chỉ còn tám trăm ba mươi sáu người.
Mà Thập Tứ... Thập Tứ được Trọng Huyền Thắng ôm trong lòng, khí tức vô cùng yếu ớt. Trọng Huyền Thắng đập vỡ áo giáp của nàng, để trọng giáp đừng đè nặng vào người nàng, mới nhìn thấy mặt nàng như giấy vàng.
Là một tu sĩ siêu phàm có thực lực hơn xa binh sĩ bình thường, vì bản thân khó có khả năng tham dự trận chiến cấp Thần Lâm, nên nàng mới hòa mình vào trong quân trận, hầu như không hề do dự tiêu hao bản thân. Tất cả chân nguyên, khí huyết, đều không ngừng chuyển qua cho chiến trận. Nàng mạnh hơn tất cả các binh sĩ trong doanh, nàng cũng là người cống hiến nhiều nhất! Nên giờ phút này mới hư thoát đến mức này! "Các huynh đệ!" Trọng Huyền Thắng khàn cả giọng:
"Tìm chỗ núp vào đâu đó gần đây đi, ta phải đi điều viện quân, Trọng Huyền Thắng ta nhất định sẽ không bỏ mặc các ngươi!" Các chiến sĩ vẫn còn nói chuyện được, thanh âm lộn xộn vang lên. "Tướng quân đi mau đi!"
"Đi tìm người cứu Khương tước gia!"
"Chúng ta chưa bao giờ bị ăn hiếp đến như vậy, mau dẫn người đến báo thù cho các huynh đệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận