Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 115: Tam tài viên mãn tiểu chu thiên

Xếp hạng trong cảnh giới Du Mạch là 97.
Đây là thành tích sau khi Khương Vọng ghép cặp giao chiến cảnh giới Du Mạch trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn lọt vào một trăm hạng đầu.
Mấy trận chiến cuối cùng, hắn đều trọng thương thắng hiểm, nếu bảo lặp lại lần nữa chưa chắc đã làm được.
Khương Vọng biết, trước mắt đây là cực hạn của mình.
Phía sau tin tức này còn có một hàng chữ nhỏ: Xếp hạng từ 100 đến 50, cứ giữ được một ngày thưởng công 10 điểm.
Nhưng đã không liên quan gì tới Khương Vọng, hắn quyết định hôm nay xung kích lên Chu Thiên cảnh.
Đúng là trong cảnh giới Du Mạch hắn vẫn còn tiềm lực để khai thác, ví dụ như vận dụng đài Diễn Đạo và 2800 công còn lại của hắn, suy tính đạo thuật cường đại hơn nữa mà hắn có thể nắm giữ trong giai đoạn này. Hay ví dụ như đợi Tứ Linh Luyện Thể quyết đại thành.
Nhưng so với tu vi bản thân, những thứ này chỉ là râu ria.
Chân Vô Địch tinh thông nhiều loại đạo thuật không phải vì hắn có sức lực vô tận, cũng không phải vì bị kẹt trong cảnh giới Du Mạch không cách nào tiến bộ mà là tư chất của hắn quả thật xuất chúng, đại đa số đạo thuật chỉ vừa học là biết, một lúc là tinh thông, không cần tốn quá nhiêu công sức.
Nhưng ngay cả thiên tài như vậy vẫn luôn rèn luyện tiểu chu thiên của mình, suy nghĩ xem nên gây dựng tiểu tam tài thế nào mới là thích hợp nhất. Những thứ này hắn biết được lúc hai người nói chuyện phiếm.
Nhưng đối với kiếm, tiểu chu thiên của hắn là chuyện nước chảy thành sông.
Cũng như đóa diễm hoa kia, hạt giống nảy mầm, nở hoa, hết sức tự nhiên.
Càng lúc hắn càng cảm nhận được sinh mệnh vĩ đại.
Khương Vọng khoanh chân ngồi xuống, tâm thần chìm vào Thông Thiên cung.
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh điên cuồng ghép cặp chiến đấu là để thấy được cực hạ mà mình có thể đạt tới trước khi phá cảnh. Còn khi tiểu chu thiên viên mãn như nước chảy thành sông, hắn lại chọn cách xuôi theo dòng nước, không bắt buộc phải vô địch trong cảnh giới Du Mạch.
Khương Vọng xây dựng hai đạo toàn tinh hà, chia ra là vòng xoáy mặt trời và vòng xoáy mặt trăng.
Bây giờ tới đạo toàn thứ ba đương nhiên là ánh sao, trở về tinh hà vũ trụ.
Đạo toàn thứ nhất là mặt trời, Chu Thiên Tinh Đấu trận, lên từ Thái Dương tinh. Mặt trời mọc khiến cả thiên hạ sáng.
Đạo toàn thứ hai là mặt trăng, Thái Âm tinh liên quan tới hầu hết mọi thứ của hắn. Chỉ có vầng trăng sáng mới có thể chiếu rọi bản tâm.
Đạo toàn thứ ba là sao, mặt trời mặt trăng đều trong tinh hà.
Nhật nguyệt tinh hà, là thiên thể xâu chuỗi, còn là vũ trụ vô tận.
Đến cuối cùng một viên đạo nguyên khảm vào, Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ lại phát sáng, tinh tuyền hoàn thành.
Trên mái vòm Thông Thiên cung, tam tài Nhật Nguyệt Tinh xoay tròn đầy lộng lẫy.
Thế là tiểu chu thiên viên mãn.
Nhật Nguyệt Tinh chiếu sáng giao hòa, soi rọi khắp Thông Thiên cung.
Khương Vọng có thể cảm giác rõ ràng, Thông Thiên cung “mở rộng”.
Không chỉ là ý nghĩa về mặt không gian.
Bây giờ hắn có thể khắc đấu một đạo thuật mà mình đã ghi nhớ vào mái vòm, tạo ra môn đạo thuật thuấn phát thứ nhất của mình.
Đương nhiên môn đạo thuật này chỉ có thể là Diễm Hoa.
Trang lịch, năm Vĩnh Thái thứ mười bốn, ngày hai mươi bốn tháng một, Khương Vọng thành lập đạo toàn thứ ba, hoàn thành tiểu chu thiên tuần hoàn, chính thức bước vào Chu Thiên cảnh.
Đạo thuật thuấn phát đầu tiên khắc ấn, Diễm Hoa.
Từ Khai Mạch tới đặt nền móng hắn mất bốn tháng ròng; còn từ cảnh giới Du Mạch tới Chu Thiên cảnh hắn chỉ mất hai tháng. Đây là nhờ hắn lựa chọn đặt nền móng từ trước.
Quả của hôm nay là nhân của ngày trước.
Cửa sân cọt kẹt một tiếng, bị đẩy ra.
Vương Trường Cát bất đắc dĩ thở dài: “Sao đệ lại về rồi? Tu hành ở quận viện nhẹ nhàng vậy sao?”
Hắn vừa nói vừa quay đầu lại từ trên ghế dựa, thấy ông lão kia bước vào trong sân.
Biểu cảm của hắn thu lại, bờ môi mím chặt.
Con mèo béo ú màu cam đang nằm trên bụng hắn, lười biếng liếm bàn chân.
Tinh thần của ông lão rất tốt, bước chân trầm ổn hữu lực.
Ông hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Sao nào, thấy cha ruột của mình mà chẳng buồn bắt chuyện nữa à?”
“Cha.” Vương Trường Cát gọi một tiếng hết sức lạnh nhạt..
Thái độ này khiến ông lão kia càng khó chịu, thế là ông lại hừ một tiếng: “Suốt ngày đi nghịch mèo hoang, xem sách vớ vẩn, không làm việc đàng hoàng!”
Vương Trường Cát thậm chí không buồn giải thích Tiểu Quất không phải mèo hoang, chỉ vuốt ve cái đầu mập mạp của nó, không nói một lời.
Ông lão khoanh tay bước hai bước tới rồi mới căn dặn: “Gần đây bên nhân viên kế toán thiếu người quản lý, tốt xấu gì ngươi cũng đọc ít sách, tới đó học hỏi kinh nghiệm đi.’.
"Không đi."
“Vì sao lại không đi?” Ông lão nhíu mày nói: “Vương Trường Cát ngươi cao quý hơn người khác, không dính tới chuyện thế tục à?”
“Tính cách nhi tử vốn đạm bạc, không làm tốt chuyện gì, cũng không muốn làm chuyện gì. Mời phụ thân về đi.”
“Ngươi đuổi ai đấy? Thứ ngươi mặc, thứ ngươi ăn, có cái nào không phải là của lão tử?”
“Ta chuyển đi.” Vương Trường Cát đứng dậy khỏi ghế dựa, ôm con mèo cam đi ra ngoài.
Không buồn thu xếp thứ gì, cũng không muốn mang theo thứ gì.
“Đứng lại!’ Ông lão giận tới mức râu tóc dựng đứng, chỉ tay vào trán hắn: “Ngươi cố ý chọc lão tử tức chết đúng không?”
Vương Trường Cát lùi lại phía sau một bước, để tay ông lão rời khỏi trán hắn, lạnh nhạt nói: “Ta không hiểu. Mỗi ngày ta chỉ xem sách, nghịch mèo, nấu chút cơm canh. Đâu có làm phiền ai? Sao ngài lại nổi nóng?”
“Ngươi là con trai của Vương Liên Sơn ta, không thể làm loại rác rưởi ăn nằm chờ chết!”
“Rác rưởi? A, rác rưởi...” Vương Trường Cát cúi đầu gãi con mèo mập ú trong lòng: “Xem thử tên rác rưởi nhà ngươi đi.”
Thật ra dung mạo hai cha con khá tương tự, nếu bỏ qua nội dung cuộc trò chuyện của họ, chỉ nhìn cảnh tượng trong tiểu viện này thôi, lại có vẻ cực kỳ hài hòa. Có điều so với vẻ tức giận trong mắt Vương Liên Sơn, ánh mắt Vương Trường Cát lại quá hờ hững.
Vương Liên Sơn khống chế cơn giận, cứng nhắc nói: “Đệ đệ của ngươi rất có thiên phú, là mầm mống tu hành. Ngươi đã không thể tu hành, vậy phải gánh vác tạp vụ. Tuổi tác ta lớn rồi...”
Vương Trường Cát ngắt đứt mấy lời dịu dàng hiếm thấy của cha mình: “Đừng đừng. Ngài là tu sĩ Chu Thiên cảnh cơ mà. Không có gì bất ngờ xảy ra, ta chết rồi khéo ngài còn chưa chết.”
Trong tộc, xưa nay Vương Liên Sơn nói một là một hai là hai, lần duy nhất trong đời bị công kích và nghi ngờ là đầu tư lượng lớn tài nguyên vào người con trai cả, cuối cùng lại nuôi một tên rác rưởi.
Cũng may con trai út Vương Trường Tường nhanh chóng trưởng thành, tới giờ uy tín của hắn đã cực kỳ vững chắc.
Lúc này, rốt cuộc ông không kiềm chế nổi nữa, cả giận nói: “Ngươi muốn ta nói rõ ràng ra à? Với cái bộ dạng rác rưởi của ngươi bây giờ, ngoài khiến đệ đệ ngươi lo lắng thì còn tác dụng gì? Cứ mấy ngày là nó lại về thăm ngươi, ngươi có biết cạnh tranh trong quận viện kịch liệt cỡ nào không?”
“Ta đang bảo sao đột nhiên ngài lại quan tâm tới ta...” Vương Trường Cát khẽ cười: “Hóa ra là vậy!”
“Không thì ai muốn để tâm tới ngươi? Ngươi muốn làm rác rưởi của ngươi, ta không quan tâm, nhưng nếu vì ngươi mà làm ảnh hưởng tới việc tu hành của Trường Tường, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi!’.
“Không được nói với đại ca như vậy!”
Là giọng nói của Vương Trường Tường.
Hắn đang đứng ngoài cửa viện, phong trần mệt mỏi. Ánh trời chiều ngay sau lưng hắn, vẫn chưa tắt hẳn.
Gương mặt vốn dịu dàng giờ phút này lại tràn ngập phẫn nộ.
“Khốn kiếp!” Vương Liên Sơn lại nổi giận: “Ngươi nói chuyện với cha ngươi thế à?”
“Rất xin lỗi, cha.” Vương Trường Tường vô thức cúi đầu nhận sai nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Nhưng con có thể trả tiền ăn ở tiêu dùng cho đại ca. Cha đừng can thiệp vào cuộc sống của huynh ấy nữa.’.
Vương Liên Sơn im lặng một hồi: “Hắn muốn làm rác rưởi thì cũng kệ hắn! Nhưng con phải nhớ bổn phận của con! Trong tộc cung cấp tài nguyên cho con tu hành, không phải để con đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày đâu!”
“Con sẽ cố gắng tu hành.” Vương Trường Tường nghiêm túc nói: “Ngoài ra, cha đừng gọi đại ca là rác rưởi.’.
“Đứa nào đứa nấy đủ lông đủ cánh hết rồi!” Vương Liên Sơn phất ống tay áo bỏ đi: “Ta mặc kệ đấy, tùy các ngươi!”
Hai huynh đệ chăm chú nhìn bóng lưng cha bước ra ngoài sân.
“Ngăn cản ông ấy làm gì?” Vương Trường Cát từ tốn nói: “Ta vốn là rác rưởi.’.
Vương Trường Tường lập tức quay đầu lại nhìn đại ca: “Huynh không phải!”
Nhìn biểu cảm quật cường của đệ đệ, Vương Trường Cát không nhịn được bật cười: “Được được được, ta không phải.”
Hắn giơ tay gõ nhẹ lên đầu con mèo màu cam: “Nó mới là.”
Tiểu Quất hoàn toàn không biết đám nhân loại nhàm chán này đang nói gì, chỉ vặn vẹo uốn éo trong lòng Vương Trường Cát, kêu một tiếng meo trầm trầm.
Thế giới này, dường như cuối cùng cũng có một chút sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận