Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1749: Cuộc sống xa hoa (1)

Bị ánh mắt của mẫu thân đại nhân bức bách.
Khuôn mặt Tả Quang Thù lập tức đỏ lên, ấp úng.
Nhưng quanh co cả buổi cũng không tìm ra một nguyên do nào.
Đại Sở Ngọc Vận trưởng công chúa nhìn chằm chằm hắn, nghiêng đầu kê chân nhìn qua, trong giọng nói có vẻ mất mát: “Cũng không có ấn gì sao.”
Tả Quang Thù vừa thẹn vừa giận: “Mẹ nói cái gì vậy!”
Hùng Tĩnh Dư như phát hiện thế giới mới: “Ồ! Quả nhiên con đã hiểu!”
Lại giả vờ đau thương thở dài: “Ai, con lớn thật rồi. Mẹ lại già rồi.”
“Già cái gì chứ.” Tả Quang Thù tức giận nói: “Đối với tu sĩ Thần Lâm mà nói, sống mấy trăm năm…”
Giọng nói chợt im bặt.
Hắn ý thức được mình nói sai rồi.
Đối với tu sĩ Thần Lâm mà nói, chỉ sống vài chục năm là chuyện rất bình thường.
Ví dụ như phụ thân của hắn.
Ví dụ như huynh trưởng của hắn.
Sức mạnh siêu phàm, cũng mang ý nghĩa trách nhiệm siêu phàm, cùng gánh vác siêu phàm.
Có một số người sở dĩ không thể an ổn sống đến thọ hạn, là vì bọn họ đem an ổn cho người phía sau.
“Nói đến.” Đỡ cánh tay mẫu thân, Tả Quang Thù nói: “Con nhớ thực vật kiến Phượng Văn Miên Hoa thích nhất, là Kim Vũ Phượng Tiên hoa đúng không?”
“Đúng vậy.” Hùng Tĩnh Dư rất phối hợp nói: “Danh hoa Tề địa, hàng năm đều phải trả giá cao mua một ít.”
“Những năm gần đây mua ít đi rồi?”
“Hình như sản lượng của họ cũng không đủ, có thể chia cho bên chúng ta cũng không nhiều.”
“Con nhớ chúng ta là có định mức, hơn nữa hàng năm đưa tiền cũng không ít mà.”
Hùng Tĩnh Dư cười nói: “Tuy hoa đưa ít, nhưng giá cả tăng nhiều lắm.”
“Vậy thật đúng là làm cho nhi tử cảm thấy an ủi.”
“Đứa nhỏ ngốc này, trên đời nào có chuyện nhất thành bất biến? Nghe nói bên kia cũng đã đổi người làm chủ rồi.”
“Ồ, như vậy…”
Hai mẹ con cứ nói chuyện phiếm như vậy, chậm rãi đi trên con đường mòn dưới ánh mặt trời.
Có đôi khi thời gian là bất động, có đôi khi trôi qua cũng rất rõ ràng.
Có một số nỗi đau là không thể chạm vào.
Nghĩ đến một lần, rơi lệ một lần.
Hoàng Lương đài.
Kiến Ngã lâu.
Vẫn là người một bàn lần trước, song lần này người khoan thai đến trễ chính là Sở Dục Chi.
Mặc dù không quá thân cận với thế gia, nhưng quan hệ cá nhân giữa hắn và Tả Quang Thù, Khuất Thuấn Hoa lại không tệ, thường xuyên có thể đến Hoàng Lương đài kiếm bữa cơm.
“Đến chậm đến chậm, thật sự ngại quá.” Vừa lên lầu, y liền liên tục xin lỗi.
“Không sao.” Khuất Thuấn Hoa cười nói: “Dù sao chúng ta cũng không chờ ngươi, tự mình tìm vị trí ngồi đi.”
Hôm nay Ngu quốc công lại không tọa trấn Hoàng Lương đài, mọi người ăn cũng tùy ý hơn.
Vẫn ngồi ở vị trí lần trước, Sở Dục Chi nhìn trái lại nhìn phải, chợt thở dài một tiếng: “Toàn bộ công khanh a!”
Hậu nhân công tước của Sở Quốc, quan lớn tam phẩm của Tề Quốc, quả thực người người hiển hách.
Nhìn bọn họ thần quang xán lạn, ăn toàn là mỹ vị trên thế gian, hưởng thụ chính là phú quý hàng đầu. Ở Sơn Hải Cảnh được thỏa nguyện vọng… Ở nơi nào mà không được như mong muốn?
Đúng là hoa tươi cài gấm, xa xỉ người ta.
“Ta không phải công khanh gì cả.” Dạ Lan Nhi thờ ơ đảo ánh mắt: “Thế nào, bị Đấu Chiêu đánh tan chí khí rồi?”
Sở Dục Chi ngược lại không nghĩ tới, mình tùy tiện thở dài một tiếng liền bị nhìn ra tâm tình, nhất thời lại có một loại cảm giác Dạ Lan Nhi vô cùng chú ý đến mình.
Đương nhiên hắn biết đó là ảo giác.
Ảo giác lớn nhất của nhân loại chính là “nàng có ý với ta”.
Đặc biệt khi “nàng” này là Dạ Lan Nhi.
“Cũng không đến mức như vậy.” Sở Dục Chi cười nói: “Ta đã sớm có dự kiến về chênh lệch giữa ta và Đấu Chiêu rồi, hiện tại chẳng qua là so với dự kiến của ta khoa trương hơn một chút mà thôi…Con đường dù sao cũng phải chậm rãi đi.”
“Vậy ngươi thở cái gì?” Dạ Lan Nhi vẫn ung dung hỏi.
“Đường…quá dài.” Sở Dục Chi nói.
Chênh lệch giữa Sở Dục Chi và Đấu Chiêu, cùng chênh lệch giữa Tả Quang Thù Khuất Thuấn Hoa, là chênh lệch giữa một tu sĩ bình dân với tử đệ của thế gia đỉnh cấp, nó không chỉ những cái mắt thường có thể nhìn thấy.
Những khe hở hữu hình vô hình kia cần thời gian dài và cố gắng đi bù vào.
Ta biết con đường này phải chậm rãi đi, nhưng con đường này, thật sự quá dài…
Đây là nguyên nhân mà người tâm trí kiên định như Sở Dục Chi, cũng nhịn không được thở dài một hơi.
“Ta cũng không phải là công khanh gì đó.” Khương Vọng lên tiếng: “Mấy năm trước, ta chỉ là một giới thảo dân. Hôm nay tự đánh giá, cũng không có khác biệt quá lớn.”
Sở Dục Chi nhìn hắn một cái thật sâu: “Khương huynh, ngươi không phải người Sở, ngươi không hiểu.”
Khương Vọng nghe ra ý vị bất thường trong lời nói của hắn, nhưng chỉ cười cười, không nói gì.
Nhưng Sở Dục Chi lại giống như bị dẫn phát tâm tình nào đó, không phun ra không thoải mái, không nói không thông. Hắn nhìn Khương Vọng, nhưng lại không giống nhìn Khương Vọng, chỉ nói tiếp: “Tệ nạn ngàn năm của Sở Quốc, đều bắt đầu từ thế gia!”
Chuyện này quá đột ngột.
Những lời này quá đột ngột.
Thái độ này quá đột ngột.
Một tiếng này, như tiếng xé rách vải, đao thương ngân vang, trong khoảnh khắc thay đổi bầu không khí toàn trường.
Khuất Thuấn Hoa ngồi ngay ngắn ở thủ vị, mặt không biểu cảm: “Sở huynh, ngươi còn chưa uống rượu, đã say rồi.”
Sở Dục Chi cầm lấy ly rượu, cầm chặt lấy: “Đúng, ta say rồi.”
Trường hợp bạn bè gặp nhau, bầu không khí này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Lúc ở cùng một chỗ với Khuất Thuấn Hoa, Tả Quang Thù luôn là người nói ít.
Thế nhưng hôm nay hắn rất hiếm thấy, chủ động nhìn Sở Dục Chi: “Dục Chi huynh, ta và Thuấn Hoa đều thành tâm đối đãi với ngươi. Vì sao hôm nay ngươi muốn trước mặt Khương đại ca ta, đột nhiên thái độ như vậy, làm cho ta lúng túng?”
Sở Dục Chi trầm mặc một lát, nói: "Quang Thù, xin lỗi.”
Hắn kéo ghế ra, lại đứng lên, rất nghiêm túc nói: “Thuấn Hoa, xin lỗi.”
Hắn cúi đầu tạ lỗi từng người: “Khương huynh đệ, xin lỗi.”
“Dạ cô nương, xin lỗi.”
“Ta đã làm mọi người mất hứng.”
Hắn một thân một mình, đứng trước bàn ăn, đối diện với mọi người đang ngồi, đối diện với món ngon đầy bàn, giọng điệu trầm thấp: “Vốn bằng hữu cùng nhau ăn cơm, uống rượu là chuyện rất vui vẻ. Vốn ta cũng ôm nguyện vọng cùng vui vẻ với mọi người.”
“Nhưng ta không vui nổi.”
“Ta rất nghiêm túc muốn cùng mọi người nâng cốc nói chuyện vui vẻ, nhưng ta mở miệng, lại không nói ra được một câu dễ nghe.”
Hắn đưa tay đặt lên ngực mình: “Ta có lời khó nói, trong lòng ta tràn đầy bi thương!”
Tả Quang Thù vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: “Sở huynh, có chuyện gì, ngươi nói ra, chung quy vẫn có biện pháp giải quyết. Có cần nhất định phải giống như bây giờ… làm ra thái độ như vậy hay không?”
Sở Dục Chi đối diện với hắn, nhếch khóe miệng, lại lắc đầu: “Quang Thù huynh đệ, ta không phải vì mình mà buồn, không phải vì mình mà đau đớn.”
“Các ngươi có hiểu Tiêu Thứ không?” Hắn hỏi.
Hắn nói: “Hảo hữu của ta, Tiêu Thứ, nhân vật thiên tài xuất thân Đan quốc, vì tham dự lần thí luyện Sơn Hải Cảnh này, trả giá rất nhiều. Bọn ta mời một ngàn hai trăm chiến sĩ Mao Dân quốc, ngăn ở núi Trung Ương, muốn mượn cái này bàn điều kiện với người khác, bảo trụ ít nhất một phần thu hoạch. Nhưng như các ngươi biết… bị một mình Đấu Chiêu chém cho tơi bời.”
“Ta không phải ở đây kể khổ, chỉ cầu đồng tình, cũng không phải là muốn nói Đấu Chiêu như thế nào. Tài nghệ không bằng người, không trách ai được. Ếch ngồi đáy giếng, là vấn đề của bản thân bọn ta.”
“Nhưng mà.”
Sở Dục Chi hít sâu một hơi, sau đó nói: “Trước khi ra ngoài, ta vừa nhận được một tin tức. Tiêu Thứ bởi vì hao phí rất nhiều tài nguyên ở Sơn Hải Cảnh, cuối cùng không thu hoạch được gì, thần hồn bị hao tổn…Đã bị tước bỏ tư cách tham dự Nguyên Thủy đan hội.”
“Đan Quốc thịnh hành đan đạo, Nguyên Thủy đan hội này là thịnh điển quan trọng nhất của họ. Cũng là nghi thức bồi dưỡng tu sĩ trẻ tuổi, phân phối tài nguyên tu hành quan trọng.”
“Tiêu Thứ là thiên tài lớp trẻ của Đan quốc gần với Trương Tuần, nhưng lại bị loại khỏi danh sách này.”
“Rất ngu xuẩn có phải không? Rất hoang đường có phải không?”
Sở Dục Chi nhếch môi: “Thế nhưng tài nguyên Đan Quốc có hạn, chỉ cho người có thể chứng minh mình một lần nữa.”
Người một bàn đều trầm mặc nhìn hắn.
“Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Ví dụ như Trương Tĩnh của Trương thị Đan Quốc , Lý Hựu của Đan Quốc Lý thị…”
Sở Dục Chi nhìn ánh mắt mọi người, nở nụ cười: “Rất xa lạ phải không? Xa lạ là đúng rồi. Mọi người không cần biết bọn họ là ai, bởi vì bọn họ vốn là một đám phế vật ăn đan dược lớn lên.”
“Nguyên Thủy đan hội mười năm trước, có một viên Thiên Nguyên đại đan. Các hạng mục khảo nghiệm trước đan hội, Tiêu Thứ đều là đệ nhất. Cuối cùng viên Thiên Nguyên đại đan kia, đưa cho Trương Tĩnh…chính là vị đệ đệ của Trương Tuần, đệ nhất nhân dưới 30 tuổi Đan quốc.”
“Trương Tuần lên tiếng, ai dám không đồng ý? Huynh trưởng vì ấu đệ của mình, đương nhiên không gì đáng trách. Con cháu của thế gia đại tộc, cũng luôn có càng nhiều nội tình hơn, trước khi khai mạch mặc dù không hiển lộ, sau khi siêu phàm nhất định sẽ có tương lai!”
“Chỉ tiếc Trương Tĩnh năm trước mới mở Nội Phủ thứ nhất, ngay cả một ngón tay của Tiêu Thứ cũng không bằng.”
Sở Dục Chi lắc đầu: “Nguyên Thủy Đan hội 10 năm sau đó, có một viên Lục Thức Đan, rất có lợi đối với cô đọng linh thức. Tiêu Thứ ngay cả cơ hội tham gia cạnh tranh cũng không có…”
“Bởi vì hắn bị ta lôi kéo tham gia Sơn Hải Cảnh, vì chuẩn bị cho thí luyện Sơn Hải cảnh lần này, hắn mượn rất nhiều tài nguyên… Nhưng mất cả vốn lẫn lãi, ta cũng không có tài nguyên để bù đắp tổn thất của hắn.”
“Cơ hội ta tham gia Sơn Hải cảnh này, là ta giành được so đấu trong quân. Ta dùng đao của ta, dùng từng trận thắng lợi, giành được cơ hội này.”
"Tiêu Thứ tại Đan quốc không có cơ hội như vậy, cho nên hắn tiếp nhận lời mời của ta.”
“Trong quân ta có rất nhiều đồng liêu, có tu sĩ cường đại. Bọn họ là con trai của tướng quân, có con cháu của Hầu gia… Nhưng ta lựa chọn Tiêu Thứ. Bởi vì danh ngạch này là của ta, bởi vì Tiêu Thứ mạnh hơn tất cả bọn họ, càng có thể giúp ta tiếp cận thắng lợi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận