Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 223: Hỏi dò nhân gian ai không khổ

Khương Vọng vừa hỏi xong, Hồ Do lập tức quay qua nhìn nhi tử, ngay cả Trọng Huyền Lai Phúc đang hôn mê cũng không đoái hoài tới, vẻ chỉ cần nhi tử ra lệnh một tiếng, lập tức cha con cùng ra trận.
Với thực lực Khương Vọng biểu hiện ra, Trúc Bích Quỳnh cũng biết dựa vào mình chắc chắn không thể nào rời đi được, nên cũng quay qua nhìn Hồ Thiểu Mạnh với ý chờ mong.
Hồ Thiểu Mạnh suy nghĩ rất nhanh, đại nghĩa dõng dạc: "Nếu ngươi dám làm gì sư muội, ta nhất định không tha cho ngươi!"
Ý là đã đưa ra lựa chọn.
Khương Vọng nhẹ như mây gió: "Ngươi có thể yên tâm."
"Chúng ta đi!" Hồ Thiểu Mạnh cũng là người dứt khoát, đứng dậy đi ra ngoài.
"Hồ..." Trúc Bích Quỳnh hốt hoảng, nhưng mới thốt được có một chữ đã bị Phược Hổ khống chế.
"Sư muội đừng sợ, ta sẽ để ý toàn bộ quá trình sự việc, đốc thúc Trọng Huyền gia mau chóng đưa ra quyết định. Chờ sứ giả tra rõ sự thật, nhất định sẽ không dám giữ ngươi nữa." Hồ Thiểu Mạnh xoay người an ủi nàng ta, rồi như không nhìn thấy nước mắt nàng ta rơi ào ạt, ném lại một câu xã giao: "Phải biết Điếu Hải Lâu ta, cũng không phải dễ trêu!"
Trúc Bích Quỳnh vừa giận vừa sợ, so với việc bị Khương Vọng khống chế, thì còn hận ngụy quân tử Hồ Thiểu Mạnh này hơn.
Bảo chúng ta là hai người duy nhất tỷ tỷ quan tâm đâu?
Không phải nói yêu tỷ tỷ rất sâu đậm sao?
Không phải nói muốn thay tỷ tỷ chiếu cố ta ư?
Chính là chiếu cố như này?
Hồ Do từ đầu tới đuôi không nói một lời, ngoài việc dẫn lão giả phụ trách chuyển vận tư nguyên tu hành của Trọng Huyền gia tới, thì cả người cứ như cái tượng gỗ.
Khương Vọng đã biết rõ Hồ gia là ai làm chủ, nên họ cũng không cần phải diễn trò thêm.
Để nhi tử làm người quyết định, cõng Trọng Huyền Lai Phúc lên, đi theo nhi tử rời khỏi khu hầm mỏ.
Hầm mỏ đóng cửa mấy ngày, Trọng Huyền Lai Phúc đã không còn giá trị, giờ bị Khương Vọng tát, càng thêm chứng minh sự vô dụng của lão. Nhưng dù có thế nào, chỉ dựa vào cái họ Trọng Huyền, Hồ gia bọn họ cũng không thể không ngó ngàng gì tới.
Vừa ra khỏi hầm mỏ, sắc mặt Hồ Thiểu Mạnh lập tức sầm xuống, hết sức đáng sợ.
Trong lòng Hồ Do rất sợ đứa nhi tử này, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Thiểu Mạnh, chúng ta cứ thế để sư muội kia của ngươi ở lại đó, có phải hơi không ổn không? Chúng ta đâu có biết họ Khương đó là ai, nhân phẩm như thế nào, lỡ..."
"Phải nhờ ngươi nói ta mới biết? Ta nghĩ không ra?" Hồ Thiểu Mạnh trợn mắt nhìn qua, phụ thân hắn vội ngượng ngùng im miệng.
Hồi mới vào Điếu Hải Lâu, đúng là hắn với Trúc Tố Dao có tình cảm nồng nàn một đoạn thời gian.
Nhưng từ sau khi tu vi của hắn tăng lên, Trúc Tố Dao lại dừng chân không tiến thêm được nữa, thì nàng ta đã không còn chỗ ở trong mắt hắn. Hắn chuyển sang để ý người sư tỷ có thực lực cao cường hơn, nên tìm lý do chia tay với Trúc Tố Dao.
Không ngờ nữ nhân đó là người ghê gớm, sau khi cố gắng níu kéo dây dưa không có kết quả, bèn chuyển từ yêu sang hận, sau đó còn tuyên bố sẽ trả thù hắn.
Hắn đành phải âm thầm động tay chân, để Trúc Tố Dao gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi đi du lịch, lưu lại ám tật, hoàn toàn cắt đứt con đường thành đạo.
Trúc Tố Dao không còn tiền đồ, trong khi hắn một ngày ngàn dặm, nên sau đó hai người không còn xuất hiện cùng nhau, chuyện này vốn đã là kết thúc.
Song không ngờ, Trúc Tố Dao lại cầu được cơ hội thăm dò Thiên phủ bí cảnh.
Có trời mới biết hắn sợ Trúc Tố Dao đi Thiên Phủ bí cảnh thành công trở về đến mức nào, có những hôm nửa đêm tỉnh mộng, toàn là cảnh Trúc Tố Dao giương nanh múa vuốt.
Khi người từ Thiên phủ bí cảnh đi ra, không có Trúc Tố Dao, trong lòng hắn nhẹ nhõm vô cùng.
Muội muội của Trúc Tố Dao là Trúc Bích Quỳnh, không ngờ cũng là một mỹ nhân bán thành phẩm, hơn nữa còn có thiên phú tốt hơn cả tỷ tỷ, cũng là một mục tiêu tốt.
Theo Hồ Thiểu Mạnh thấy, hận ý oán ý của Trúc Bích Quỳnh đều không khó phá, vì việc hắn làm với Trúc Tố Dao chỉ có một mình hắn biết mà thôi. Ngược lại nhờ có sự tồn tại của Trúc Tố Dao, mà hắn và Trúc Bích Quỳnh tự nhiên lại có cảm giác thân thiết.
Hắn làm sao không hiểu, bây giờ hắn xoay người rời đi, chẳng khác nào bỏ miếng thịt trong chén, mặc cho người khác nhai.
Nhưng hắn còn có lựa chọn nào nữa đâu?
Hắn không ngờ, Trúc Bích Quỳnh đuổi theo hắn tới Dương quốc, sau khi biết chuyện, bèn tiện tay đùa bỡn chút thủ đoạn, diễn chút kịch, đây là thu hoạch tiện tay lấy được.
Bí mật trong hầm mỏ Hồ thị, mới là đại sự.
Hắn không thể bởi vì nhỏ mà để mất lớn.
Nếu hắn nắm chắc khả năng chiến thắng Khương Vọng, hắn sẽ không chút do dự, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, xử lý Khương Vọng, chờ đến khi Trọng Huyền gia kịp phản ứng, lại phái người tới, hắn đã sớm đạt được mong muốn, trở lại Điếu Hải Lâu rồi. Đến lúc đó ai sợ ai!
Thế nhưng vấn đề là, hắn không có nắm chắc.
Khương Vọng đã ra tay hai lần ở ngay trước mặt hắn, nhưng lần nào cũng dễ dàng, không lộ dấu vết. Sâu không lường được, khiến người ta không mò ra lai lịch.
Dù gì cũng là người chiến thắng từ Thiên phủ bí cảnh, là nhân vật sẽ có nội phủ thần thông. Trọng Huyền Thắng không tiếc vì hắn mà cứng rắn với hoàng tử Tề quốc Khương Vô Dong, dù có đánh giá hắn cao cỡ nào cũng không quá đáng.
Cũng chỉ có lão già bị Trọng Huyền gia phân tới Dương quốc nhiều năm, hai mắt đã bị bịt kín ngu xuẩn kia, mới có khả năng chỉ khích bác vài câu đã khí thế hung hăng xông ra.
Hồ Thiểu Mạnh càng nghĩ càng giận, không nhịn được giận cá chém thớt: "Ta đã nói rồi làm ra động tĩnh nho nhỏ thôi, từ từ mà xử lý, vậy mà cuối cùng ngươi lại khiến cho mưa gió cả thành! Ngay cả Chiếu Sở cũng nghe được tiếng gió, từ Đông vương cốc chạy về, ép ta đành phải tự mình quay trở lại. Ngươi làm việc hay quá nhỉ?"
Hắn hùng hùng hổ hổ: "Tuổi đã cao, vậy mà hôm nào cũng chỉ biết nằm bò trên bụng kỹ nữ kia, trở về mang bán ả ta đi!"
Hồ Do trước sau cúi đầu rũ mắt, mặc cho nhi tử trách mắng kiểu gì cũng không lên tiếng.
Hồi nãy hỏi một câu về tiểu cô nương kia đã là cực hạn rồi.
Nhi tử từ nhỏ đã là cái tính tình này, thường ngày mặc dù che giấu tốt, nhưng lão là cha làm sao mà không biết! Nhịn một chút là xong, dù gì có nói thế nào, nhi tử cũng không làm gì lão hết.
Nhưng khi nghe tới câu cuối, nghe thấy hai từ "Kỹ nữ” kia.
Lão nam nhân với gương mặt tròn trịa hết sức hiền hòa lập tức nổi cơn thịnh nộ,
Lão hất lão giả nhà Trọng Huyền gia đang ở trên lưng xuống đất, nổi giận đùng đùng với Hồ Thiểu Mạnh: "Hồ Thiểu Mạnh! Ngươi ăn nói kiểu gì đấy? Ta muốn thú nàng ấy đó. Ta là cha ngươi, nàng ấy chính là nương ngươi!"
Rầm!
Hồ Do cảm nhận mình bay vụt đi, chỉ trong nháy mắt, đã nặng nề rơi xuống đất.
Hồ Thiểu Mạnh tóm lấy cổ lão, đè chặt lão xuống đất, dữ dằn đến đáng sợ: "Lão già kia, ngươi nhớ cho ta! Ta! Chỉ! Có! Một! Nương! Thôi!"
"Cái người bị ngươi bỏ rơi, bị chết rét giữa trời đông giá tháng chạp đó!"
Hồ Do cố gắng giãy giụa, nhưng cái tay kia không hề nhúc nhích.
Hô hấp của lão dần dần khó khăn, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Hít thở khó nhọc gần như làm lão ngất đi, đến cuối cùng, trước mắt còn xuất hiện ảo ảnh.
Cho đến khi cái bàn tay kia hất lão ra.
Những ảo ảnh kia chồng lên nhau, thành hình dáng nhi tử Hồ Thiểu Mạnh.
Lão đã nhìn gương mặt này từ từ lớn lên, từ một đồng tử nho nhỏ, lớn lên thành hình người bây giờ.
Phù! Phù! phù!
Lão thở hào hển.
Nằm liệt dưới đất, nghe tiếng bước chân của Hồ Thiểu Mạnh dần đi xa.
"Làm sao ta biết nàng ấy thà chết rét cũng không chịu rời đi? Làm sao ta biết nàng thật sẽ chết rét chứ?"
"Ta... Ta cũng hối hận mà."
"Mấy năm nay, ta sống có khác gì một cái xác đâu."
Lão thầm đau đớn trong lòng.
Nhưng lão không dám thốt ra thành lời.
Ánh nắng mặt trời mùa hè thật là ấm áp.
Nhưng lòng lão lạnh băng, nước mắt già nua giàn giụa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận