Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 296: Phong thủy luân chuyển

Khương Vọng dưỡng tinh súc nhuệ, ngay cả Thái Hư ảo cảnh cũng rất ít khi tiến vào, lại thường xuyên tuần tra bên ngoài Thanh Dương trấn, nghiêm trận chờ đợi. Nhưng đợt khách không mời đầu tiên vậy mà không phải là bất kỳ bên nào hắn tưởng tượng được.
Lúc Tiền chấp sự xuất hiện ở ngoài Thanh Dương trấn, ngược lại còn duy trì được chút thể diện.
Ít nhất quần áo sạch sẽ, râu tóc chỉnh tề, mang theo hơn mười tên thị vệ.
Ngoài ra còn có ba toa xe, hai trong số đó chở tài sản, một xe còn lại dành riêng cho y sử dụng.
Từ xa xa thấy Khương Vọng ngăn ở bên ngoài trấn, y không lo ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Bởi vì điều này chứng tỏ Thanh Dương trấn đã có dự đoán đối với thế cục của Dương quốc, hơn nữa rất cẩn thận làm ra ứng phó. Điều này chắc chắn sẽ làm tăng thêm tính an toàn.
Vậy cho nên y rất nhiệt tình nhảy xuống xe ngựa, cao giọng hô: "Khương tiểu hữu! Ta đại biểu Tứ Hải thương minh, đặc biệt đến viện trợ cho Thanh Dương trấn!”
Khương Vọng... đương nhiên sẽ không tin.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng người họ Tiền này sớm đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Lời nói của người kia, có lẽ ngay cả ngữ khí cũng không đáng tin.
"Cảm tạ thịnh tình!" Khương Vọng hô: "Thế nhưng trong lúc Thanh Dương trấn đóng cửa khóa trấn, người từ bên ngoài không thể ra vào, kính xin Tiền chấp sự thông cảm.”
Hắn quay đầu lại lớn tiếng phân phó: "Tiểu Tiểu, gọi mấy người đi nhận vật tư của Tứ Hải thương minh!”
“Vâng!” Tiểu Tiểu cao giọng đáp. Lập tức chỉ huy hai gã võ giả tới tiếp nhận xe ngựa.
Gương mặt Tiền chấp sự đã xám xanh, thấy võ giả Thanh Dương trấn cực kỳ lưu loát đi tới, y vội vàng nói: "Hiểu lầm! Hiểu lầm! Thứ chúng ta hỗ trợ lần này chính là nhân lực, nhân lực!”
"Nhân lực?" Khương Vọng tỏ ra rất hoang mang.
“Đúng vậy!” Tiền chấp sự không biết xấu hổ nói: "Hiện tại là thời điểm họa loạn, nhân thủ các nơi đều khan hiếm. Xét thấy lúc trước hợp tác tốt, Tứ Hải thương minh lần này trợ giúp Thanh Dương trấn, tính cả bản quản sự cũng có năm tu sĩ siêu phàm, mười võ giả bình thường!”
"Nếu là nhân lực, vậy ta..." Khương Vọng nói: "Tâm lĩnh!”
Dứt lời hắn liền xoay người đi vào trong trấn. Chỉ còn lại một cái sừng hươu thật lớn lẻ loi đối đầu cùng người của Tứ Hải thương minh.
Gió mát khẽ thổi.
“Đại nhân xin dừng bước!”
Tiền chấp sự ở sau lưng cao giọng đuổi theo: "Đương nhiên cũng có vật tư! Tài sản của toàn bộ chiếc xe là quyên góp không hoàn lại!”
Nhưng y lại sợ Khương Vọng chỉ lưu lại tài vật, còn bổ sung một câu: "Nhân lực vật tư là cùng một chỗ!”
Khương Vọng dừng bước xoay người, tựa như cười mà không phải cười: "Tiền chấp sự có điều không biết, Thanh Dương trấn hiện giờ chật kín người, quả thật không thiếu nhân lực.”
"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không hề ba hoa chích chòe. Khương lão đệ, ngươi chắc hẳn cũng rõ ràng Dương quốc hiện tại là tình huống gì. Người Tề quốc chúng ta nên đoàn kết để tự bảo vệ mình!”
"Ta là người Trang quốc."
"Ài! Thân ở Dương quốc, chúng ta đều là người dị quốc! Nếu chúng ta không đoàn kết, sẽ có người nào ở bản địa quan tâm đến chúng ta chứ?”
"Dân chúng Thanh Dương trấn đều rất đoàn kết với ta."
Da mặt Tiền chấp sự dày cỡ nào, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị bỏ qua như vậy, y lập tức đổi đề tài nói: "Thời cuộc hỗn loạn, cái gì quan trọng nhất? Vũ lực siêu phàm! Theo ta được biết, trong Thanh Dương trấn ngoại trừ lão đệ ngươi ra, cũng không có mấy tu sĩ siêu phàm đúng không? Lực lượng của ta và ngươi gộp lại một chỗ, đủ để phòng thủ Thanh Dương trấn kiên cố như thành đồng. Chúng ta có năm gã tu sĩ siêu phàm!”
Khương Vọng vô tình cố ý liếc mắt quét qua vài tên tu sĩ siêu phàm trong đội ngũ của Tiền chấp sự: "Thứ cho ta nói thẳng, không ai có thể để cho ta xuất ra kiếm thứ hai.”
Lời này quá cuồng vọng, không nói đến những hộ vệ tu vi Thông Thiên, Chu Thiên, Du Mạch không đồng nhất kia, chỉ riêng bản thân Tiền chấp sự cũng là tu sĩ siêu phàm Đằng Long cảnh.
Nhưng đối với lời nói của Khương Vọng, y thật sự không có cách nào phản bác.
Cho dù bản thân có mạnh hơn nữa, còn có thể vượt qua Tịch Mộ Nam sao?
"Khương đại nhân." Tiền chấp sự lại tiếp tục xoay chuyển xưng hô, cuối cùng cố định ở trên hai chữ 'đại nhân', y làm ăn quen rồi, lúc này cũng hiểu được chỗ để cò kè mặc cả cũng không cao, chỉ có thể nhịn đau nói: "Ngài trực tiếp nói đi, phải như thế nào mới chịu tiếp nhận chúng ta? Tứ Hải thương minh tất có hậu báo!”
Biên cảnh Dương quốc bị phong tỏa không ra được, y cũng không thể quay về Gia Thành. Bởi vì lúc y biết được tin tức ôn độc dị biến, đã trực tiếp lựa chọn chạy trốn, nghĩ tới cơn hỗn loạn của Dương quốc sau đó, còn thuận tay cuốn đi toàn bộ số tiền quan phủ Gia Thành giao trước.
Nếu lúc này trở về Gia Thành, không chừng ngày nào đó sẽ "ngoài ý muốn mắc dịch" mà chết.
Những nơi còn lại thì y càng không quen, ngay lúc loạn còn mang theo tài vật tài nguyên đi khắp nơi chính là tự chuốc lấy cái chết.
Toàn bộ thành vực Gia Thành, cũng chỉ có Thanh Dương trấn treo biển hiệu Trọng Huyền gia được coi là một nơi an bình. Hơn nữa thực lực của Khương Vọng rất mạnh, ít nhất còn hơn đám thành chủ vô công rồi nghề ở Dương quốc.
Nếu như có thể, y đương nhiên không muốn cầu Khương Vọng. Càng không muốn duỗi cổ mình ra chờ làm thịt.
Nhưng tình thế đã như vậy, còn có thể làm gì được?
Bởi vì cái gọi là phong thủy luân chuyển, lúc trước y bởi vì hai quả trứng gà, đến cửa đòi bồi thường bốn ngàn kim, cuối cùng lấy được hai trăm viên Đạo Nguyên thạch, hài lòng đắc ý, đầy tải trở về, tất nhiên cũng không thể nào nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay.
"Cái gì hậu báo hay không có hậu báo, cũng phải có sau này mới nói được. Ngươi nói có đúng hay không?” Khương Vọng hỏi.
Đây là "ép giá".
Tiền chấp sự cười nói: "Chính là ý này.”
"Tài vật bình thường vào thời điểm này thực ra không có tác dụng lớn, bởi vì hiện tại có tiền tài cũng không mua được đồ. Thứ Thanh Dương trấn cần là vật tư, là cơm áo gạo tiền dược liệu…cho người bình thường, là Đạo Nguyên thạch mà siêu phàm tu sĩ cần để bổ sung..." Khương Vọng dừng một chút: "Ừm, Đạo Nguyên thạch rất trọng yếu.”
Tiền chấp sự trong nháy mắt lập tức hiểu được: "Lại nói tiếp, Khương đại nhân có một hộp Đạo Nguyên thạch thất lạc ở chỗ ta, ta vẫn luôn muốn đưa lại, thế nhưng bởi vì tục sự quấn thân cho nên trì hoãn lâu ngày. Vừa vặn hôm nay xin trả lại cho đại nhân!”
"Đúng không? Sao ta lại không nhớ được nhỉ?.” Khương Vọng rất kinh ngạc: "Hộp Đạo Nguyên thạch kia có bao nhiêu?”
“Chắc là có khoảng ba trăm viên!” Tiền chấp sự cắn răng nói.
Khương Vọng cảm thấy mất mát nói: "Chỉ có ba trăm viên sao?”
"Chưa hẳn... có thể là năm trăm!" Nụ cười của Tiền chấp sự đã trở nên rất khó coi, nhưng y vẫn chém đinh chặt sắt nói: "Tại hạ nhớ rồi, là năm trăm viên Đạo Nguyên thạch!”
Khương Vọng nhìn chằm chằm y một hồi, biết đại khái năm trăm viên Đạo Nguyên thạch đã đủ để cho đối phương thịt đau, nhưng lại phán đoán không ra đã là điểm mấu chốt của đối phương hay chưa. Dù sao loại người cáo già này, sẽ không dễ dàng nhìn rõ như vậy.
So với hai trăm khỏa Đạo Nguyên thạch bị tống tiền lúc trước, tăng gấp đôi đã có thể tính là nhiều.
Khương Vọng liền dừng lại, chuyển lời nói: "Mất mà lấy lại đích xác là chuyện vui mừng ngoài ý muốn. Thế nhưng vấn đề làm cho ta lo lắng chủ yếu vẫn là vật tư sinh hoạt của dân chúng trên trấn..."
Năm trăm khỏa Đạo Nguyên thạch tương đương với năm viên Vạn Nguyên thạch, đương nhiên không tính là ít. Nhưng so với việc Tiền chấp sự lợi dụng lần "cứu trợ thiên tai" này cướp đoạt tài vật trong thời gian ngắn, kỳ thật cũng không tính là gì. Đạo Nguyên thạch mà y ném ở quận Bình Tây cũng không chỉ mỗi con số như vậy.
Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, trên mắt hé ra nụ cười cực kỳ chân thành: "Vật tư sinh hoạt không có vấn đề gì! Sạp hàng của Tứ Hải thương minh ở Gia Thành còn chưa tan, ta có thể nắm chặt thời gian dời đi rất nhiều vật tư.”
“Vậy liền giao chuyện này cho Tiền chấp sự!” Khương Vọng quyết định hợp tác, lập tức chào hỏi: "Tiểu Tiểu, nhanh đi dọn chỗ ở cho chí sĩ nhân nhân của Tứ Hải thương minh. Cố gắng đạt được điều kiện càng tốt.”
“Khương đại nhân quá khách khí!” Tiền chấp sự cười đi về phía trước, muốn sóng vai đi cùng Khương Vọng, thế nhưng lại thấy đối phương đã đi vào trong trấn trước.
Y cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại nhiệt tình mười phần ra hiệu với những người phía sau: "Đều theo ta vào trong trấn! Sau này đều là người một nhà!”
Khương Vọng dù sao da mặt vẫn còn mỏng. Nếu đổi lại là Trọng Huyền Thắng, lúc này đại khái đã có thể kề vai sát cánh cùng Tiền chấp sự, thân thiết như người một nhà rồi.
Chỉ là...
Tiền chấp sự tự chui đầu vào "lưới", mặc dù mang cho hắn một khoản lợi nhuận không nhỏ, đồng thời cũng bịt kín một tầng âm u ở trước mắt hắn.
Đường đường là chấp sự của Tứ Hải thương minh còn như thế, thế cục của Dương quốc đã xấu đến mức nào?
Hắn thật sự có thể bảo vệ Thanh Dương trấn an bình ở trong thế cục như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận