Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2130: Ta muốn dùng cây này làm cột trụ

Lúc trước, Khương Vọng không có thói quen câu cá. Câu cá là thú vui giết thời gian nhưng thời gian của hắn chỉ ngại không đủ dùng, nào có dư thừa để tiêu khiển. Nhưng sau khi vào Sơn Hải Cảnh, thấy phong thái thả câu sơn hải của Vương Trường Cát, hắn cũng liền động tâm tư, đôi lúc cũng sẽ xách cần câu ra ngoài, một bên tu hành, một bên chờ cá.
Thường là tu đến quên mình, cá cũng ăn hết mồi, mang cần không đi, mang cần không về chỉ cầu tự tại.
Lão Sơn lấy "lão" làm tên không biết già ở chỗ nào.
Núi cũng không cao, cũng không có gì đặc biệt, duy chỉ có diện tích là khá rộng lớn. Vây quanh núi có thể hội tụ nên được rất nhiều thị trấn, nói rõ ngọn núi này tương đối an ổn.
Thứ Khương Vọng thấy là bích sắc xanh tươi, sinh cơ bừng bừng, tiếng chim hót vang vọng, càng lộ vẻ sâm u của núi rừng. Lão Sơn được tự nhiên chia làm hai tầng, tầng ngoài là nơi cư dân ở các trấn xung quanh lên núi kiếm ăn, không thiếu bóng dáng của cáo, thỏ, hoẵng, hươu. Tầng bên trong thì gần như không có vết chân, cũng không có dấu vết của thú rừng. Ly Đàm ẩn sâu bên trong núi, rất khó tìm. Nó không chỉ được địa hình che chắn mà còn có thiên nhiên hình thành mê trận che giấu. Năm dài tháng rộng, rất nhiều người đã điều chỉnh vết tích của nó. Có điều, lần điều chỉnh gần nhất cũng phải kể từ 40 năm trước. Bên trong "Đại Hạ Phương Chí" chỉ dùng một chữ "Ẩn" để khái quát. Người bình thường nếu không biết gì mà đã vào núi tìm Ly Đàm chắc chắn sẽ không có thu hoạch. Sau trận quyết chiến ở thành Đồng Ương, dưới áp lực từ quân tiên phong Đại Tề toàn đất Hạ đều hàng. Toàn bộ Hạ đình đều gần như được phủ Tổng đốc Nam Hạ tiếp nhận. Khương Vọng được ban đất phong, cũng danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền hành ở núi này. "Lão Sơn Hình Đồ" cùng với "Ly Đàm Trận Giải" cũng được đưa vào Hầu phủ, lúc ra cửa Liêm Tước cũng có mang theo. Mặc dù trên tay Khương Vọng không có hai thứ này nhưng tu sĩ Thần Lâm đương nhiên có khác biệt.
Giờ phút này hắn chậm rãi đi tới, linh thức đã trải rộng ra, lục soát núi rừng, chẳng mấy chốc liền phát hiện một nơi khác biệt bên trong Lão Sơn. Hắn trực tiếp đi đến nơi mục tiêu, mê trận đã bị Liêm Tước mở ra, tuy còn có thể che lấp tầm mắt phàm nhân nhưng không ngăn được Càn Dương Xích Đồng. Chỉ thấy cả núi tạo thành một vòng đồng bộ, lôi vân ở tầng thấp ẩn hiện, điện xà lấp lóe, thỉnh thoảng có điện quang rơi xuống mặt nước, tạo nên từng gợn sóng dập dìu. Thung lũng của ngọn núi này như một cái chén trà, lôi vân giống như là một cái nắp trà, mà Ly Đàm tựa như ly trà kia. Đầm nước trông vô cùng thanh tịnh nhưng dưới đáy âm u thăm thẳm, không nhìn thấy tận cùng. Ngẫu nhiên có lôi xà tiến vào nước chơi đùa nhưng cũng không tạo thành biến hóa gì quá lớn. Nó rất bình tĩnh. Tự có một loại sức mạnh cổ chưa chưa chuyển dời. Nếu như truyền thuyết là thật, đầm này do huyết lệ của Ly Vẫn biến thành, vậy thì lịch sử của nó phải ngược dòng về tận thời đại Trung Cổ, quả thực là vô cùng cổ xưa. Có lẽ cái tên Lão Sơn cũng từ đó mà đến? Liêm Tước đang bày một cái lò bên miệng đầm, đun một nồi nước lớn, đang nấu gì đó. Tinh tế mà xem, trong nồi chỉ có nước trong không gợn sóng chứ không có gì khác. Chỉ đơn thuần là đun nước thôi ư? Chử Yêu dùng hai tay cầm quạt hương bồ, ra sức quạt vào trong lò. Lửa trong lò thiêu đốt rất mãnh liệt nhưng nước trong nồi lại không có chút phản ứng nào. Có một chuyện tương đối lúng túng là... Bên trong Ly Đàm không có cá.
Khương Vọng đã từng đọc qua "Đại Hạ Phương Chí" nhất là phần ghi chép về Ly Đàm kia. Nhưng lúc hắn tiện tay cầm cần câu lên núi, lại hoàn toàn không nhớ những thứ này. "Đại Hạ Phương Chí" có viết: Nơi này sâu không thấy đáy, đầm nước cực lạnh, chạm vào liền đông cứng. Chín trăm trượng là giới hạn của Thần Lâm, tuy có thần uy nhưng không thể lặn xuống nữa. Ly Đàm này bên ngoài có mê trận, bên trên có lôi vân, thỉnh thoảng có điện xà du tẩu trên mặt nước. Đầm nước lại cực hàn, dưới chín trăm trượng đến cả tu sĩ Thần Lâm cũng không thể xâm nhập. Phải là loại cá gì mới có thể sống được ở nơi này? Nếu thật có loài cá có thể sống được ở nơi này, sao có thể bị một cái cần câu phổ thông này của hắn kéo lên? Chuyện càng lúng túng hơn là, Chử Yêu đã thấy cần câu trong tay hắn. Nhìn thấy Khương Vọng, trên mặt Chử Yêu tràn đầy vui sướng nhưng cũng không dám bỏ công việc trong tay xuống, vừa quạt lửa, vừa gọi:
"Sư phụ!"
Đôi mắt dài nhỏ nhìn thoáng qua bên cạnh:
"Người đến câu cá sao?"
Khương Vọng dứt khoát không giấu nữa, chỉ gật đầu "ừ" một tiếng, đi dọc theo đường nhỏ thong thả bước xuống, khí chất tiêu sái, tay áo bồng bềnh. Chử Yêu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Ly Đàm nửa ngày, mới quay đầu lại, khó hiểu hỏi:
"Thế nhưng nơi này không có cá mà?"
Khương Vọng nở nụ cười sâu xa, nói với Liêm Tước trước:
"Ngươi đang nấu cái gì đấy?"
Liêm Tước chẳng buồn nháy mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào nồi sắt, dùng một cái muôi trúc múc rượu, thỉnh thoảng múc một chút nước ra, phân loại cất vào trong ống trúc. Tiếp đó, lại dùng cái muôi gỗ, một cái ống gỗ làm điều tương tự, miệng tùy ý trả lời:
"Nước quá lạnh, phải nấu một chút mới dễ phán đoán chất lượng."
Khương Vọng cười nhạo nói:
"Nấu hay không không phải cũng như vậy sao?"
Liêm Tước lơ đễnh:
"Biểu hiện ở mỗi một giai đoạn của nó sẽ nói cho ta chuyện xưa của nó. Nếu như ngươi không hiểu nó thì không thể nào sử dụng nó một cách chính xác được."
Đại Yên Liêm thị từng trấn giữ Trường Lạc địa quật nhiều năm, khiến Họa Thủy không thể vào nhân gian, là danh môn hiển hách một thời. Nhìn từ dư đồ thì Trường Lạc Địa Quật cách Lão Sơn này còn rất xa nhưng xa là vì cửa vào của nó nằm ở phủ Trường Lạc, còn nếu bỏ đi sự ảnh hưởng của trận pháp thì bản thân Trường Lạc Địa Quật cách Ly Đàm này không xa, giữa hai bên còn tồn tại một loại quan hệ nào đó. Điểm này, khi Khương Vọng trấn áp Họa Thủy mới biết được. Sở dĩ mang Liêm Tước đến Ly Đàm cũng là vì để vị tộc trưởng đương thời của Liêm thị này nhìn thử xem có thể tìm về vinh quang ngày cũ không. Nhưng Liêm Tước bây giờ giống như chỉ hứng thú với việc nấu nước. Khương Vọng nhìn thoáng qua cái lò kia, ung dung đi lên phía trước, vừa cởi dây câu vừa nói với Chử Yêu:
"Thả câu để làm gì?"
Chử Yêu đảo tròng mắt:
"Để câu cá nha!"
"Cá như thế nào?"
Khương Vọng lại hỏi. "Thịt trắng! Có gai, ăn ngon."
Chử Yêu nói xong, lại bổ sung:
"Cũng có hoặc không có gai."
Khương Vọng lắc đầu:
"Đó là cá con."
"Cá lớn cũng như vậy mà."
Chử Yêu không hiểu. Khương Vọng nở nụ cười nhẹ như mây gió:
"Con nói lớn nhỏ là đang nói về kích thước. Còn cá lớn mà ta nói không phải là cá lớn con nghĩ."
Khuôn mặt nhỏ của Chử Yêu nhăn thành một nắm:
"Nghe thật mơ hồ."
"Mơ hồ là đúng rồi."
Liêm Tước đột nhiên nói. Khương Vọng vội trừng mắt liếc hắn ta một cái:
"Ta đang dạy đồ đệ, đừng ngắt lời."
Liêm Tước nói:
"Ta thấy đứa nhỏ này rất cơ trí, để ngươi dạy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Không bằng qua học hỏi ta."
Chử Yêu căng thẳng:
"Con không muốn trở thành một đứa bé rèn sắt đâu! Sư phụ con tiêu sái tới cỡ nào chứ!"
Việc liên quan đến tương lai nên hắn nhóc cũng không còn bận tâm đến việc sợ hãi người đàn ông xấu xí này. Hơn nữa, có sư phụ ở bên cạnh, hắn còn có thể bị người ta ăn hay sao? Tuy vậy, miệng thì có mạnh hơn nhưng tay vẫn chưa dám ngừng động tác quạt lửa. Khương Vọng cười ha ha. Liêm Tước nhún nhún vai. Chử Yêu lại nhanh trí cười theo:
"Sư phụ, người nói cho con nghe thử, cá lớn mà người nói là cá lớn gì vậy?"
Khương Vọng bày ra dáng vẻ thong dong, chậm rãi nói:
"Đại ngư giả, lơ lửng giữa thiên địa. Bên trên vọt mây xanh, dưới lặn xuống u tuyền, phun mây nuốt mưa, lượn lờ nơi trường hà. Bay tất có thế, đi tất có âm thanh. Chợt như tiên phong, chợt thành đạo cốt, chợt thấy tại vạn chúng, chợt hiển tại vạn năm. Vi sư thả câu là vì cá này."
Chử Yêu nghe xong như lọt vào xương mù, đáng thương cho hắn nhóc đọc sách vốn cũng không giỏi, lời này tuy mỗi chữ đều biết nhưng khi chúng đứng chung hắn lại chẳng hiểu cái gì. Đôi mắt nhỏ mê mang nhìn sư phụ. "Này, nhóc con! Ngươi có biết ta đang làm gì không?"
Liêm Tước không chịu cô đơn lên tiếng hỏi. Chử Yêu cũng không quan tâm hắn ta đang làm gì, nhưng dù sao vẫn có hơi sợ nên phối hợp liếc mắt nhìn. Nam nhân xấu xí này vẫn đang lặp đi lặp lại việc múc nước bỏ vào trong ống trúc, ống gỗ, mỗi lần phân lượng đều giống nhau mà những phần nước kia chỉ có chút khác biệt về nhiệt độ. "Múc nước thôi."
Chử Yêu nói. "Là đang chứa nước."
Liêm Tước nghiêm trang nói:
"Đều đã được chứa vào."
"Chử Yêu đừng để ý đến hắn."
Khương Vọng ngắt lời nói:
"Những lờ vừa rồi sư phụ nói với con, con nghe hiểu không?"
Chử Yêu lắc đầu, ngoan ngoãn nói:
"Không hiểu."
Khương Vọng thỏa mãn nhẹ gật đầu:
"Không hiểu cũng không sao, sau này sẽ hiểu... Câu cá ấy mà, câu chính là một loại ý cảnh."
Lúc này hắn đã cởi xong dây câu, mồi câu cùng lưỡi câu cũng đã được chuẩn bị xong. Một tay hắn cầm can, dạo bước đi đến chính giữa Ly Đàm, ngồi xếp bằng phía trên đầm nước như mặt gương kia, chậm rãi buông dây câu. Cứ như vậy lấy mây sét làm ô, nước lạnh làm ghế, thả câu không sơn. Một bộ thanh sam chiếu nước xanh, ở giữa có lôi xà vòng quanh người. Cái khác không nói, nhưng chỉ tính riêng tư thái quả thực là vô cùng tiêu sái. Trong lòng Chử Yêu vẫn luôn sùng bái sư phụ, hiện tại cậu bé cảm thấy thu hoạch được rất nhiều, trong lòng rất vui vẻ. Cái này không phải có tiền đồ hơn rèn sắt nhiều sao?
Thực ra nước ở Ly Đàm này cực hàn cực lạnh, lại có lôi xà vờn quanh, dây câu vào nước cũng không hề nhẹ nhàng. Phía sau động tác tiêu sái kia của Khương Vọng là một lượng đạo nguyên khổng lồ đang bám vào phía trên dây câu, giúp nó yên lặng kéo thẳng, rơi xuống đáy nước. Dây câu này dài không quá chín thước đối với Ly Đàm mà nói cũng không xâm nhập được bao nhiêu, nhưng nếu như không có đạo nguyên bảo hộ, lúc này đã sớm bị đóng băng nứt vỡ. Lưỡi câu cũng chỉ là sắt bình thường, căn bản không thể chịu nổi đầm nước này. Giun được dùng làm mồi câu cũng đang cố gắng đối kháng với xu thế bị kết sương...
Mà giờ khắc này Khương Vọng ngồi xếp bằng ở giữa Ly Đàm cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được, hàn ý ở khắp mọi nơi đang im hơi lặng tiếng xâm nhập thân thể kia. Loại rét lạnh này cũng không phải như sương buổi sớm mà là luôn muốn chui vào cơ thể người, thẩm thấu vào bên trong thần hồn. Cái lạnh của Ly Đàm từ đâu mà đến? Dưới đáy âm u kia thông đến nơi nào? Những tài liệu có liên quan đến nó đều không ghi chép lại. Khương Vọng cũng không tùy tiện dò xét mà là yên lặng vận chuyển Huyền Thiên Lưu Ly Công.
Ở dây, một bên đối kháng với hàn thủy của Ly Đàm, một bên cần đối kháng với mây tích lôi điện, đồng thời còn phải cẩn thận bảo vệ cần câu, dây câu, đâu quả thực là hoàn cảnh cực tốt để luyện tập công pháp rèn thể. Huyền Thiên Lưu Ly Công do Đồ Hỗ tặng này nghe qua giống như công pháp của phật môn nhưng thực ra lại không phải. "Huyền Thiên" là bầu trời của phương bắc. "Lưu lý" là ánh sáng long lanh, không nhiễm hạt bụi. Nó là chân công chính thống của thảo nguyên, là công pháp hiếm có độc lập bên ngoài so với hệ thống Thương Đồ Thần giáo. Hay nói chính xác hơn - Nó là công pháp hiếm có không bị Thương Đồ Thần giáo xóa bỏ mà vẫn được lưu truyền chính thống ở thảo nguyên.
Đồ Hỗ đưa môn công pháp này ra quả thực là dụng tâm suy nghĩ. Nó công chính bình thản, mang tính dung hợp rất mạnh, không phát sinh xung đột với thân thể Thiên phủ, có thể thích ứng tốt với trạng thái thân thể hiện tại của Khương Vọng.
Cho đến tận bây giờ, Khương Vọng đã luyện qua Tứ Linh Luyện Thể Quyết, dùng qua Thạch Môn Thảo, lại được tẩy rửa tại Ôn Tuyền Cung, có ánh sáng Thiên phủ tôi thể, tinh quang tôi thể, tiếp đó thành tựu Thần Lâm, đạt thành kim khu ngọc tủy. Cường độ của nhục thân thực ra cũng không tính là yếu, công pháp luyện thể bình thường rất khó có thể phát huy tác dụng. Đồng thời cần phải cân nhắc đến một mặt khác của "Kim khu ngọc tủy, thanh xuân bất lão" chính là nó không dễ bị sửa đổi, đến chết mới hủ hóa. Có vài công pháp luyện thể dù cho có mạnh hơn nhưng không hợp với trạng thái của thân thể thì cũng không thể luyện. Trước Thần Lâm có không gian điều chỉnh rất lớn nhưng sau Thần Lâm thì không phải như vậy. Khương Vọng dùng con đường Thần Lâm của Hoàng Duy Chân, trên chiến trường lấy trạng thái "Ba không" thành tựu, thân thể Thần Lâm có thể xưng là hoàn mỹ.
Nếu không kết hợp được với công pháp luyện thể ngược lại sẽ để cho nó sinh ra tì vết. Dù cho có thể tăng cường phòng ngự ở phạm vi lớn nhưng được không bù nổi mất. Mà Huyền Thiên Lưu Ly Công thì lại khác, bản thân nó cũng không có tính chất, giống như bầu trời bao dung hết thảy, như lưu ly chiếu rọi hết thảy. Bên trong lịch sử ở thảo nguyên, nó cũng thường được hệ thống tu hành của thần giáo sử dụng xem như bổ sung. Công pháp này một khi tu thành liền có thể kết hợp rất tốt với cờ thế này. Hôm nay Khương Hầu gia cầm cần mà đến, vốn là vì hưởng thụ sự nhàn nhã yên tĩnh khi tu hành. Hiện tại, tuy nắm câu không dễ dàng nhưng tu hành vẫn là tu hành. Ánh sáng xanh của lưu ly chuyển động quanh người, hắn thuận miệng ra lệnh:
"Chử Yêu, đứng Thái Ất Bạch Hổ Thung."
Môn thung công này rất thích hợp để đặt nền móng, có thể giúp Chử Yêu chuẩn bị thân thể hoàn hảo trước khi bắt đầu mở mạch, trên đường đến Nam Cương hắn đã truyền thụ qua. "A!"
Chử Yêu vội buông quạt hương bồ xuống, đứng bày tư thế ở một bên. Liêm Tước cũng mặc kệ hai sư đồ bọn họ, tiện tay cường hóa chút lô hỏa phối hợp với việc phân tích nước ở Ly Đàm. Trong thoáng chốc, cả khe núi chợt yên tĩnh lại, mỗi người đều lo làm việc của mình. Chỉ có củi lửa đang cháy trong lò thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng kêu vang của lôi điện. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Lúc Tiết Nhữ Thạch đi vào trong khe núi, thứ hắn ta nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy. Chỉ thấy tu sĩ ngồi trên mặt đầm như bồ đề, tay cầm cần câu, bên cạnh đầm là tiểu đồng nghiến răng nghiến lợi đứng tấn như cọc gỗ, bên cạnh hỏa lò là một người đàn ông xấu xí chuyên tâm nghiệm nước, biểu tình thành kính. Cảnh tượng này quả thực là hài hòa dị thường. Hắn ta lẳng lặng chờ ở cửa thung lũng, cũng không lên tiếng. Mặc dù hắn ta là người đầu tiên bái phỏng sau khi Võ An Hầu đến Nam Cương. Mặc dù hắn ta đến dinh thự bái phỏng không có kết quả liền sốt ruột tiến vào trong núi. Mặc dù hắn ta có tấm lòng khẩn thiết, có ý trung thành muốn nhanh chóng biểu đạt nhưng hắn ta vẫn chỉ an tĩnh chờ đợi. Đương nhiên hắn ta biết, Võ An Hầu sẽ không bỏ qua. "Nhữ Thạch sao lại tìm đến nơi này?"
Khương Vọng rời mắt đến. Thuận tiện khoát tay áo với Chử Yêu, ra hiệu cho tiểu tử này nghỉ ngơi. Chử Yêu thả lỏng người, vừa dựa vào biện pháp sư phụ đã dạy cho mình để cường gân hoạt huyết, vừa tò mò đánh giá người tới. Nhìn cách ăn mặc, khí chất thì đây cũng hẳn là đại quan. "Hầu gia."
Tiết Nhữ Thạch cung kính thi lễ một cái, mới nói:
"Mạt tướng nghe nói Hầu gia đến Nam Cương nên vội đến bái phỏng. Trong lòng vì sốt ruột muốn được nghe Hầu gia dạy bảo nên mới đuổi theo vào nơi này... Nếu là quấy rầy nhã hứng của Hầu gia thì quả thực là lỗi của ti chức."
Những thống lĩnh Hạ quân bỏ chỗ tối theo chỗ sáng trên chiến trường như Tiết Nhữ Thạch này, hiện nay đều đã được nhận trách nhiệm ở đất Hạ. Lúc trước, những gì mà Trọng Huyền Thắng đã hứa hẹn đều không phải là nói suông. Tề đình cai trị tuyệt đối không bài xích người Hạ, bởi vì cái mà Tề thiên tử muốn là vĩnh thế nhất thống, người Hạ đều là người Tề. Nhất là Tiết Nhữ Thạch đã từng theo Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng bôn ba tới lui, có nhiều cống hiến trong chiến tranh. Chiêu hàng, trị an, công thành... đều có tham dự. Hiện nay, tạm giữ chức Tri phủ Phụng Lễ, chỉ chờ tới khi tu vi tăng lên liền có thể bỏ hai chữ "tạm giữ" kia đi. So với việc lúc trước vất vả nhiều năm mới lăn lộn đến vị trí tướng đại thành thì quả thực không thể so sánh nổi. Hạ quốc theo thể chế phủ thành, Tri phủ tương đương với quận trưởng Tề quốc, đương nhiên cũng là chức lớn. Trước đó, việc tiếp tục sử dụng chế độ cũ để cai trị vốn là cân nhắc đến tính ổn định của nó. Lần này, sau khi tổ chức quan khảo Nam Cương, sắp xếp chức xứng với danh, thống hợp đại nghĩa, cường hóa sự thống trị của Tề đình với Nam Hạ, các nơi sẽ thuận theo thế đó mà đổi phủ thành quận giống như đất Tề. Đây đều là những thứ Tô Quan Doanh đã từng đề cập qua. Tri phủ là quan lớn nhưng khi Tiết Nhữ Thạch đối mặt với Khương Vọng vẫn tự xưng là mạt tướng, đương nhiên là một loại biểu đạt của sự trung thành. "Lần này tới Nam Hạ tĩnh dưỡng còn đang nghĩ bản thân chưa quá quen thuộc nơi này, Nhữ Thạch ngươi tới vừa đúng lúc."
Khương Vọng cũng biểu hiện ra sự thân cận, ngữ khí tùy ý giới thiệu mấy người với nhau:
"Vị này là hảo hữu của ta Liêm Tước, là chủ nhân Liêm thị - thế gia Đúc Binh Sư. Vị này là thuộc cấp trên chiến trường lúc trước của ta Tiết Nhữ Thạch, chúng ta từng kề vai chiến đấu, vì có nhiều cống hiến nên hiện giờ hắn là Tri phủ Phụng Lễ."
"Tạm thay, chỉ là tạm thay."
Tiết Nhữ Thạch khách khí hành lễ với Liêm Tước:
"Hôm nay có thể được gặp chủ nhân của thánh địa Đúc Binh Sư, quả là hân hạnh của Tiết mỗ."
Liêm Tước vốn không phải là hạng người thích a dua, nịnh hót nhưng cũng sẽ không ỷ vào việc mình là bằng hữu của Khương Vọng mà giở tính khó chịu, hắn ta cũng thi lễ lại:
"Tiết Tri phủ tuấn tú lịch sự, quả thực vạn hạnh."
Đây là phép tắc phải có của gia chủ Liêm thị. "Tiểu tử này là đồ đệ ta mới thu nhận, Chử Yêu."
Khương Vọng lại chỉ vào Chử Yêu giới thiệu:
"Chử Yêu, chào hỏi đi."
Chử Yêu cũng bày ra dáng vẻ nghiêm túc thi lễ, nói:
"Chử Yêu bái kiến Tiết Tri phủ!"
Tiết Nhữ Thạch cười hoàn lễ với cậu bé:
"Tiết Nhữ Thạch bái kiến tiểu công tử."
Chử Yêu cười vui vẻ, cảm thấy người này rất thuận mắt. Nhưng Khương Vọng đã tiện tay đặt cần câu xuống ngang mặt nước, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiết Nhữ Thạch:
"Cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp, tản bộ một chút?"
"Mạt tướng cầu còn không được."
Tiết Nhữ Thạch vội vàng nghiêng người, để Khương Vọng đi trước, còn hắn thì đi sau nửa bước, cung kính nối bước theo. Hai người đi ra khe núi, dạo bước giữa những cành lá rậm rạp nơi núi rừng. Giày rơi xuống đất, tiếng bước châm giẫm lên cành khô tạo thành những âm thanh xào xạc. Khương Vọng trở lại đất phong Ly Đàm , Tiết Nhữ Thạch đến đây bái phỏng là nghĩa phải làm. Đây vốn là những người lúc trước Trọng Huyền Thắng đã thu nhận, trong trận chiến tranh kia cũng biểu hiện rất tốt, có thể nói đã về cùng một hệ với Trọng Huyền Thắng và hắn. Nhưng việc người này vội vã theo gót tới Lão Sơn như vậy chắc chắn còn vì việc khác. Khương Vọng phỏng đoán, có lẽ có liên quan đến quan khảo Nam Cương sắp triển khai. Với tu vi của Tiết Nhữ Thạch, đảm đương chức vị Tri phủ Phụng Lễ này là không đủ. Thời gian đã qua nửa năm nhưng hắn ta vẫn chưa thể đột phá Ngoại Lâu Cảnh. Nếu như phủ tổng đốc Nam Hạ bên kia nghiêm ngặt một chút thì hai chữ "Thay mặt" không chỉ không bỏ được, mà có khi chức Tri phủ này cũng phải thay người. Tiết Nhữ Thạch đến tìm quan hệ cũng là có liên quan đến ân tình, Khương Vọng hoàn toàn có thể hiểu được. Huống chi Tiết Nhữ Thạch quả thực có công lao cũng có khổ lao, có tư cách nhờ vả này. Nhưng Khương Vọng đã đồng ý làm quan chủ khảo, đã quyết ý làm nghiêm túc thì chắc chắn bản thân hắn cũng sẽ không ngoại lệ hay thiên vị cho bất kỳ ai. Bản thân bất chính thì lấy gì để yêu cầu người khác phải "chính" đây? Cho nên, nên từ chối thế nào cho thỏa đáng, lại không khiến Tiết Nhữ Thạch sinh lòng ngăn cách đây? Đây là một vấn đề khá đơn giản với Trọng Huyền Thắng nhưng đối với Khương Vọng thì cần phải suy nghĩ kỹ. Nếu là quá mức lạnh lùng cứng rắn thì những gì Trọng Huyền Thắng đã từng đầu tư trên người kẻ này trước kia đều sẽ trôi theo dòng nước. Tên mập kia chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn. Hai người dạo bước giữa rừng núi, hàn huyên vài câu như có như không. Khương Vọng giống như lơ đãng hỏi:
"Việc quan khảo ở Nam Cương ngươi có nghe nói chưa?"
Tiết Nhữ Thạch cung kính đáp:
"Là có nghe thấy nhưng không biết cụ thể sẽ tiến hành lúc nào."
"Trong khoảng hai tháng này."
Khương Vọng nói. Dưới chân Tiết Nhữ Thạch trở nên nặng nề hơn:
"Vẫn là tin tức của Hầu gia linh thông."
"Nhữ Thạch à."
Khương Vọng chắp tay đi ở phía trước, thở dài:
"Ta vẫn cảm thấy ngươi là một người thông minh, nhưng là lần này, ngươi lại không đủ thông minh."
Ngày xưa trên chiến trường, Khương Vọng chính là thần cản giết thần, phật cản giết phật, Tiết Nhữ Thạch bị buộc phải đầu hàng ngay tại chỗ. Hôm nay hắn đã là Võ An Hầu Đại Tề, vinh quang gia thân, uy tại bát phương. Dù cho không biểu lộ vẻ tức giận, chỉ dùng một câu nói đơn giản cũng khiến trong lòng Tiết Nhữ Thạch thấp thỏm khó yên, khó khăn nuốt nước bọt:
"Mạt tướng ngu dốt... Không biết Hầu gia chỉ cái gì?"
"Ngươi có biết quan chủ khảo lần này của quan khảo Nam Cương là ai không?"
Khương Vọng lạnh nhạt hỏi. Tiết Nhữ Thạch đương nhiên không thể nào biết được. Ngay cả chính Khương Vọng cũng tới tận hôm nay mới nhận nhiệm vụ này. "Không biết là vị đại nhân ở trong phủ Tổng đốc kia... Hay là vị tướng quân nào bên trong quân phủ của Sư đại soái?"
Hắn cẩn thận quan sát Khương Vọng, muốn biết Võ An Hầu có phải có liên hệ với người kia. "Là ta."
Khương Vọng nói thẳng. Tiết Nhữ Thạch sửng sốt một chút. Khương Vọng đã tiếc rẻ thở dài:
"Ngươi nói xem, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt mà ngươi lại đến tìm ta, không phải vô duyên vô cớ khiến bản thân mình rơi vào vòng nghi kỵ của người khác sao? Ngược lại để cho những người không rõ chân tướng kia cảm thấy, Tiết Nhữ Thạch ngươi là muốn đi cửa sau! Công lao của ngươi không thiếu, bản lĩnh không kém, tội gì để cho người khác ngờ vực vô căn cứ?"
"Ta... Mạt tướng thực sự không biết."
Tiết Nhữ Thạch lúng túng nói. "Bản hầu đã chủ trì quan khảo lần này, tất nhiên sẽ không cho phép sự việc thiếu công bằng phát sinh. Tệ loạn quan khảo là đại tội làm sụp đổ triều cương. Dù cho có thân phận, bối cảnh thế nào, thì bản Hầu đã nhận tước của thiên tử, lại lấy thanh danh bảo đảm nên ta ắt sẽ rút kiếm giết chết."
Lời nói mang theo sát khí này vừa dứt, sắc mặt của Tiết Nhữ Thạch đã trở nên tái nhợt. Khương Vọng lại nói:
"Ngươi là bộ hạ cũ của bản hầu, hôm nay tới đây bái phỏng bản hầu cũng là có tâm. Chỉ tiếc lại đúng vào khoảng thời gian lúng túng này, mặc dù chúng ta thanh bạch nhưng miệng người đáng sợ. Lúc quan khảo diễn ra, bản hầu chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn với ngươi, đây cũng là vì muốn bảo vệ ngươi, hy vọng Nhữ Thạch ngươi có thể hiểu được."
Tiết Nhữ Thạch lau mồ hôi nói:
"Mạt tướng đã hiểu, đã hiểu rồi. Có quan chủ khảo đại công vô tư như Hầu gia, thật sự là phúc của Nam Cương!"
Khương Vọng đi vài bước, lại nói: : "Về sau thời gian còn rất dài. Dù cho kết quả của lần quan khảo này như thế thì ngươi cũng phải nhớ kỹ, công lao của ngươi tuyệt đối sẽ không bị xóa đi. Đây là hứa hẹn của bản hầu với ngươi."
Tiết Nhữ Thạch thở dài một hơi:
"Nhữ Thạch bái tạ Hầu gia!"
Khương Vọng dừng lại:
"Lời tuy như thế nhưng tu vi của ngươi cũng phải theo kịp mới được."
Hắn đưa tay vỗ vỗ cây táo bên cạnh, hỏi:
"Ta muốn dùng cái này làm trụ cột nhưng cây này có thể ư?"
"Nó chỉ có thể làm củi..."
Tiết Nhữ Thạch hổ thẹn nói:
"Mạt tướng xấu hổ."
Khương Vọng nhìn hắn, nghiêm túc nói:
"Bản hầu tin tưởng Tiết Nhữ Thạch ngươi chính là trụ cột nhưng ngươi không thể chỉ để bản hầu tin tưởng, ngươi hiểu chưa?"
Tiết Nhữ Thạch nghiêm mặt nói:
"Mạt tướng nhất định cố gắng, tuyệt sẽ không cô phụ kỳ vọng của Hầu gia!"
"Đi thôi."
Khương Vọng khẽ nhếch cằm về phía trước:
"Nói cho bản hầu một chút, quan trường ở Nam Cương này, ai thuộc phe ai, ai ngụy ai lương... Bây giờ bản hầu vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhờ ngươi giải hoặc vậy!"
"Mạt tướng chắc chắn sẽ biết gì nói nấy."
Trong khu rừng loang lổ ánh sáng, hai người vừa trò chuyện vừa giẫm lên lá rụng đi xa dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận