Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 170: Trong cuộc trong cuộc trong cuộc cục

Một lần không diệt, sẽ lại nổi lên.
Tâm niệm Khương Vọng lập tức động, không nói ra vấn đề tử khí ăn mòn.
Bởi vì hắn không biết đây là thủ đoạn của ai, tự nhiên nói ra chỉ tổ khiến kẻ âm thầm kia chú ý.
Nhưng hắn cũng không thể để chuyện tiếp tục phát triển.
Khương Vọng khẽ chỉnh trang lại suy nghĩ, lên tiếng: "Dù là thế nào, vì tính đặc thù của Thiên Phủ long cung, kẻ dẫn động sát ý ăn mòn nhất định là đang ở gần đây. Có hai khả năng, một, hắn đang ẩn núp ngay trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta không phát hiện được, loại này có thể tạm thời không cần tính tới, bởi vì nếu chúng ta đã không phát hiện được, có tính toán gì cũng là vô dụng."
"Khả năng thứ hai, hắn chính là một trong số mấy người chúng ta! Như vậy, hắn tất nhiên sẽ còn tiếp tục tạo ra cơ hội gây mâu thuẫn, để phối hợp với thủ đoạn hắn bày ra. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ là ai, chỉ cần có ý khơi mào chiến đấu, ta sẽ đều xem hắn là hắc thủ sau màn, giết hắn trước!"
Khương Vọng nói tới đây, nhìn Quý Tu: "Quý ca, nếu ngươi đã có cách giải quyết sát ý ăn mòn, vậy ngươi cần bao nhiêu thời gian, mới tìm ra được căn nguyên tạo ra sát ý loạn tâm? Thậm chí, bắt được người giật dây?"
Quý Tu tự tin đáp: "Chỉ cần không có ai quấy rối, trong một khắc nhất định sẽ tìm ra căn nguyên, còn kẻ giật dây, chỉ cầm tìm ra căn nguyên tạo thủ đoạn, sợ gì không có đầu mối."
Tu sĩ của Đông Vương Cốc, nói chuyện về phương diện này đương nhiên là có phân lượng.
Mấy người trong điện, dù có che giấu hay không, đều không ai lộ ra dị thường.
Khương Vọng âm thầm quan sát, miệng nói: "Đã như vậy, vậy thì chư vị hãy bình tĩnh yên tâm, chúng ta cùng đi ra ngoài điện chờ, giám thị lẫn nhau. Chờ Quý ca tìm ra dấu vết, đến lúc đó chúng ta hẵng quyết định động tác kế tiếp cũng không muộn."
Liêm Tước lập tức bày tỏ đồng ý: "Được."
"Chỉ có một khắc mà thôi, không cần đi ra ngoài. Sát ý tạm thời không quấy nhiễu được các ngươi." Quý Tu vừa nói, vừa móc từ ngực áo một túi kim, bắt đầu ra tay.
"Hay là đi ra ngoài điện chờ đi." Nữ tu có vẻ cảm thấy bất an, nhìn quanh: "Cứ luôn cảm thấy trong điện này có cổ quái."
Triệu Phương Viên còn đang bị thương, đương nhiên phải cẩn thận hơn, liên tục phụ họa: "Hay là đi ra ngoài đi, ở trong này cũng không giúp được. Nếu lỡ làm quấy nhiễu Đông Vương Cốc, ngược lại không ổn."
Ngay cả tu sĩ đội nón rộng vành cũng nói: "Có lý."
"Các ngươi muốn sao cũng được." Quý Tu rút ra một cây ngân châm, cong ngón tay búng một cái, nhàn nhạt: "Lỡ cơ duyên xuất hiện ngay trong lúc này, hy vọng các ngươi nể tình ta tận lực giúp đỡ, đừng có liều mạng với ta."
Lời này thốt ra, tất cả mọi người đều dừng lại.
Đúng vậy, lỡ trong thời gian chờ đợi, cơ duyên thần thông xuất hiện thì sao?
Mặc dù trong đại điện có nguy hiểm, nhưng trước khi vào Thiên Phủ bí cảnh, chẳng lẽ bọn họ không biết nơi này là một hiểm địa sao?
Lúc này nếu chỉ bởi vì nguy hiểm mà bỏ lỡ cơ duyên, há chẳng phải là hết sức buồn cười?
Không ai chịu rời khỏi đại điện, dưới chân ai nấy đều như mọc rễ.
Cái cơ duyên mà từ đầu tới giờ vẫn còn chưa nhìn thấy, đã vững vàng giữ chặt được bọn họ. Lôi bọn họ vào Thiên Phủ bí cảnh, vây khốn bọn họ trong Thiên Phủ long cung.
Khương Vọng đề xuất đi ra ngoài điện chờ, cũng chỉ là từ bản tâm muốn mọi người tránh được nguy hiểm, nhưng thấy cảnh này bèn không khuyên nữa, nếu không lại bị hắc thủ sau màn chú ý.
Hắn vẫn còn chưa đoán ra được, tử khí kia, và thủ đoạn bố trí sát ý ăn mòn đó, có phải là từ cùng một người hay không. Thậm chí còn không biết đối phương có ở trong chủ điện hay không.
Quý Tu xoay ngân châm, đưa lên trước mắt, tay kia bắt pháp quyết, vận dụng bí pháp.
Ngay lúc này...
Tay hắn chợt run lên, ngân châm rơi xuống đất.
Ngay cả một cây kim cũng cầm không vững, nét mặt đau đớn ngồi xổm xuống.
"Sao... sao có thế?"
Giọng của hắn cũng trở nên cực kì yếu ớt.
Chuyện gì vậy?
Khương Vọng đang định hỏi.
Bịch!
Nữ tu sĩ ngửa đầu ngã xuống!
Tứ chi nàng ta hướng lên trời, mặt nhanh chóng trở nên xám đen, chỉ trong một thời gian cực ngắn, khí đã tuyệt.
Trở thành thi thể thứ hai trong Thiên Phủ long cung số bốn.
Là tử khí gây ra!
Khương Vọng giật mình, lập tức tạo vẻ cả người uể oải, mặt mày thống khổ, đồng thời vận đạo nguyên, khiến hơi thở của mình trở nên mong manh.
Bên kia, Triệu Phương Viên phun máu, trong máu có tro đen.
Hắn vốn đã bị thương nặng, lúc này mềm oặt ngã dưới đất, hoàn toàn vô lực.
Tu sĩ đội nón rộng vành, đã ngã từ lúc nào, sống chết không rõ.
Trong điện chỉ còn một mình Liêm Tước là trông khá hơn một chút, vẫn có thể đứng vững thân hình.
Mặt hắn đã chuyển thành đỏ thẫm, như than lửa.
Nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy được khí xám đang từ cổ lan dần lên mặt hắn.
Màu đỏ va chạm với màu xám tro, đối kháng với nhau.
Quý Tu cố gắng ngẩng đầu lên, cố hết sức nhìn hắn: "Thì ra là ngươi động tay động chân! Kích động sát ý cũng là ngươi nhỉ ? Không ngừng dùng khổ nhục kế?"
"Không! Không phải ta!" Liêm Tước gầm thét.
Vừa nói xong, khí xám ở cổ lấn được thêm một khúc.
Hắn đành phải lập tức im miệng, chuyên tâm đối kháng với ăn mòn.
Toàn thân như lò lửa luyện thiết, dùng bí pháp luyện hóa tử khí ăn mòn thân thể.
Nhưng tử khí quá nhiều, lại bùng nổ quá đột ngột, hắn cũng chỉ là cố gắng duy trì.
Trong lúc nhất thời, tất cả tu sĩ trong Thiên Phủ long cung số bốn đều mất đi sức chiến đấu.
Sau một hồi im lặng.
"Con mẹ nó, là ai?"
Âm thanh từ yếu chuyển thành mạnh.
Quý Tu vừa nói, vừa chậm rãi đứng lên.
Sắc mặt hắn như thường, dưới chân ổn định, nào còn dáng vẻ có đã bị trúng chiêu?
Hắn nhìn quanh một vòng, đánh giá người trong đại điện, ánh mắt sắc bén: "Ta thật vô cùng tò mò, rốt cuộc sát ý là thủ đoạn của ai? Bây giờ trúng Cửu Tử Độc của ta rồi đó, cảm thấy dễ chịu không?"
Triệu Phương Viên xụi lơ dưới đất, hốt hoảng: "... Độc gì?"
"Ngươi không nghe lầm đâu." Quý Tu cười khẽ, vẻ rất hài lòng vì ở đây có người biết hàng: "Rất nhiều người biết đến cái tên Cửu Tử Độc, nhưng lại không biết mặt mũi thực của loại độc này. Thật ra thì, loại độc này có chín loại hình thức biểu hiện. loại ta đang dùng chỉ là một loại trong đó."
Hắn nhìn thi thể Điền Ung: "Mượn thi thể tên quỷ xui xẻo này, dùng tử khí của hắn dẫn độc, dẫn động tử khí trên người kẻ trúng độc, để tạo thành chết đột ngột. Trừ nữ nhân kia vốn có ám tật ra, thật ra các ngươi đều có thể kiên trì, nhưng mà loại độc này là vô giải. Bởi vì trên cơ thể mỗi người đều có tử khí, hình thái tử khí của Cửu Tử Độc, chỉ giúp các ngươi đến ngày giỗ sớm hơn thôi."
Loại độc này thật đáng sợ, thật là khó lòng phòng bị, thậm chí mơ hồ còn có mùi vị của sửa mạng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Triệu Phương Viên, Quý Tu nói tiếp: "Được rồi, ta đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các ngươi. Giờ ai trong các ngươi tới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút đi! Dẫn động sát ý ăn mòn, rốt cuộc là ai hả? Nói cho ta biết, ta sẽ cho kẻ đó được chết nhẹ nhàng hơn."
Có lẽ sự tò mò là chưa đủ để khiến hắn truy hỏi, nói đúng ra là hắn cảm thấy hứng thú với bí pháp dùng sát ý này.
Dùng sát ý thì bí mật hơn là dùng tử khí, nói không chừng có thể giúp Cửu Tử Độc biến thành Thập Tử Độc.
Mọi người đều im lặng.
"Có phải cảm nhận được tai họa ngầm do bị sát ý xâm nhập hay không, cho dù ta có Sát Khí Xà, vậy mà vẫn còn không dám quá trực tiếp biểu hiện ra sát ý, cho nên mới hạ Cửu Tử Độc để giúp cho các ngươi một con đường sống. Cho nên... Các ngươi không sợ uy hiếp của ta?"
Quý Tu lắc đầu, vẻ cảm thán cho sự ngây thơ của người ẩn núp.
Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp ra một cây ngân châm: "Đây là Đoạn Văn Châm."
Nhẹ nhàng hất một cái. Ngân mang như điện, xuyên qua trần đại điện.
Trên trần đại điện, một đường cong đỏ máu nhanh chóng thành hình, tổ hợp thành một bức hình vẽ phức tạp hỗn loạn.
Thì ra trong lúc mọi người không biết, trần nhà đã bị người ta khắc trận văn!
Và trận văn này, đã sớm bị Quý Tu phát hiện.
Hắn không hề nói dối, hắn đúng là đã tìm ra căn nguyên của sát khí ăn mòn.
Trận văn lúc này đã hiện ra hành tích, nhưng trận văn đã bị phá, những đường cong đỏ đều bị cắt đứt đoạn.
"Chậc, thủ đoạn khắc trận văn này, quả thật là khéo léo tuyệt vời. Phương thức dẫn động sát khí ăn mòn này, quả là tuyệt diệu." Quý Tu thở dài.
"Nhưng bây giờ thì không còn rồi."
"Bây giờ, ta muốn giết ai, thì giết kẻ đó. Muốn giết thế nào, thì giết thế đó."
"Ta hỏi lần nữa, là ai ?"
"Tự động đứng ra, giao thủ đoạn sát ý ăn mòn đó cho ta, ta bảo đảm sẽ không giết ngươi. Nếu không tin, ta sẽ lập huyết thệ."
Vẫn chỉ có sự im lặng.
Quý Tu mất đi kiên nhẫn.
"Đã như vậy, ta sẽ hỏi theo cách khác..."
Hắn cong ngón tay bắn ra, một cây ngân châm xuyên thẳng qua tim tu sĩ đội nón rộng vành.
"Ô, xem ra không phải ngươi."
Quý Tu lẩm bẩm.
Lúc này hắn đang nắm toàn cục trong tay, quyết định sinh sát.
Hắn ngầm thừa nhận lúc đầu hắn muốn ép giết Liêm Tước, người còn sống càng ít, biến số sẽ càng nhỏ.
Sau đó Khương Vọng lên tiếng, hắn bèn đổi ý.
Nói thực, cái chết của Điền Ung đúng là kỳ hoặc, mặc dù hắn tự phụ với thủ đoạn của Đông Vương Cốc, nhưng cũng vẫn lo bị lật thuyền trong mương. Dù gì người dám đến Thiên Phủ bí cảnh, đều không phải là người yếu. Nên mới tự mình nghiệm thi, muốn tìm ra căn nguyên, để có phòng bị.
Thứ hai, hắn vừa vặn muốn mượn thi thể Điền Ung để bày Cửu Tử Độc. bất kể kẻ âm thầm thi triển thủ đoạn kia là ai, chỉ cần độc chết hết là xong.
Thủ đoạn âm thầm bố trí sát ý ăn mòn đúng là cao minh, ngay cả hắn cũng không thể không khen ngợi. Nếu không phải trên người vừa vặn mang theo xà có khả năng nuốt sát khí, thì suýt nữa hắn cũng tuẫn đạo luôn rồi.
Nhưng rốt cuộc vẫn là hắn cao tay hơn.
Bây giờ hắn là dao thớt, mọi người là thịt cá, mặc hắn xẻ thịt.
Cơ duyên thần thông của Thiên Phủ long cung đương nhiên cũng chẳng còn bất trắc.
Chẳng qua là, nếu mà đồng thời còn lấy được thủ đoạn sát ý ăn mòn, thì đó mới gọi là hoàn mỹ.
Tu sĩ đội nón rộng vành thần thần bí bí, là mục tiêu khiến hắn nghi ngờ nhất, nên hắn mới quyết định giết người đó trước.
Theo hắn thấy, nếu người đó vẫn tiếp tục không nói lời nào, vậy tất nhiên là vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu.
Nhưng không sao, Cửu Tử Độc đã hạ, ai cũng không thoát được.
Mục tiêu tiếp theo...
Hắn nhìn qua Liêm Tước. Lúc này Liêm Tước đã hoàn toàn vô lực, nằm bẹp dưới đất, màu xám tro đã chiếm hơn nửa mặt, đang xông tới mắt.
Ai cũng nhìn ra được, hắn đã sắp không còn giữ được.
Đây là một tên ngốc đầu óc đơn thuần, từ đầu đến giờ toàn bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay, không cần cân nhắc, để giết sau cùng.
Triệu Phương Viên... vết thương đó là không làm giả được, đã thảm lắm rồi, cơ hội lật bàn không lớn.
Quý Tu vô cùng tự nhiên xoay người, nhìn Khương Vọng nằm im uể oải, nãy giờ vẫn giữ im lặng, trông vẻ đã hoàn toàn buông bỏ giãy giụa.
Hắn không nhìn ra được sâu cạn của người này.
Vậy thì giết thử.
Quý Tu khẽ cong khóe môi, rút ra một cây ngân châm, đang định ra tay.
Nhưng chợt cúi đầu xuống, nhìn ngực mình.
Có một bàn tay từ sau lưng đã lặng lẽ xuyên thẳng ra trước ngực hắn.
Đó là một bàn tay cứng ngắc, xanh đen, không giống tay của người sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận