Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1850: Thiên tâm khó dò (2)

Nếu Khương Vọng ngay cả Thái Dần cũng đánh không lại, vậy hiện tại quả thật không có khả năng tranh đấu gì với Trọng Huyền Tuân.
Cho nên Trọng Huyền Thắng cũng chỉ hỏi: “Thắng có gian nan không?"
Khương Vọng theo đúng sự thật nói: “Không tính dễ, còn bị bọn họ đâm xuyên qua lưng!”
"Như vậy…” Trọng Huyền Thắng cũng không cảm thấy thất vọng đối với câu trả lời này.
Ngay từ đầu, hắn và Khương Vọng chính là nhân vật đóng vai người đuổi theo.
Hắn từ một người chỉ dùng để uy hiếp đến Trọng Huyền Tuân, nhanh chóng trở thành người thừa kế gia tộc địa vị ngang nhau với Trọng Huyền Tuân.
Mà lúc Khương Vọng mới tới đất Tề, ngay cả Thiên Địa Môn cũng chưa mở ra. Về sau cũng đồng cảnh lực áp Vương Di Ngô.
Khương Vọng đã trưởng thành vô cùng nhanh, quả thật không nên cho hắn quá nhiều áp lực.
Chỉ là, dưới tình huống Khương Vọng không thể đuổi kịp Trọng Huyền Tuân, trong cuộc chiến phạt Hạ kế tiếp, hắn không thể không suy nghĩ nhiều một chút…
Quen biết với Trọng Huyền Thắng lâu như vậy, Khương Vọng tất nhiên là biết Trọng Huyền Thắng đang suy nghĩ gì vào lúc này.
Thậm chí tên béo này đề cập đến Thái Dần, đơn giản chính là muốn có một phán đoán đối với thực lực hiện tại của hắn, đồng thời cũng không muốn hắn đối mặt với áp lực của Trọng Huyền Tuân.
Suy nghĩ, Khương Vọng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Nếu là ở đại hội Hoàng Hà, ta đối đầu Thái Dần, thắng bại khó liệu. Khi ở Sơn Hải Cảnh, nếu như Thái Dần không phải đánh lén, nếu không có Hạng Bắc, ta một mình đối đầu với hắn, ta có thể không bị thương mà giết chết hắn. Nếu là hiện tại… Hắn và Hạng Bắc cộng lại, đều không thể làm ta bị thương một chút nào.
Hắn không nói những lời hùng hồn gì, chỉ bình tĩnh liệt kê ra so sánh thực lực tại những thời điểm khác nhau giữa mình và Thái Dần.
Đại hội Hoàng Hà, Sơn Hải cảnh, hiện tại.
Nhưng mà loại so sánh này lại trực quan như vậy, rõ ràng như vậy phác họa ra quỹ tích trưởng thành của hắn.
Lấy một vị nhân vật thiên tài Hạ Quốc mà bản thân vẫn đang tiến bộ nhanh chóng để so sánh như Thái Dần, có thể nhìn thấy tốc độ trưởng thành của hắn kinh người cỡ nào!
Khương Vọng cũng không nói hiện tại hắn đối đầu với Trọng Huyền Tuân sẽ như thế nào, nhưng sự tự tin của hắn đã không còn trong lời nói! Cũng là chứng minh trên con đường hắn thản nhiên đi qua.
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng cũng nghe hiểu được.
Cho nên hắn chỉ nặn ra nụ cười trên khuôn đầy mặt thịt mỡ, lại nói với Trọng Huyền Chử Lương: “Hạ quốc không có đương thế chân nhân đáng để ngài quan tâm sao?"
Khi thái giám truyền chỉ Khưu Cát đi vào Khương phủ tại Diêu Quang phường, trời còn chưa sáng…
Đúng là Khương Vọng không có nghĩ đến.
Trong thời khắc mấu chốt chuẩn bị phạt Hạ, Tề thiên tử đang lấy thiên hạ làm cờ, lại triệu kiến một người thanh niên không có thực quyền gì trong người như hắn.
Hơn nữa hắn vừa về Lâm Truy được hai ngày, Tề thiên tử đã tranh thủ thời gian.
Thậm chí…còn có vẻ sốt ruột.
Một vị đế quân của bá chủ quốc đứng ở chỗ cao nhất đương thế như vậy. Hơn nữa lấy sơn hà làm cục, các nước làm trận, long bàn lục hợp, kiếm chỉ thiên hạ!
Quân cờ mà Tề thiên tử lúc này vận dụng, hoặc là Triều nghị đại phu của Chính Sự đường, hoặc là Cửu Tốt thống soái của Binh Sự đường, động chính là hiện thế phong vân, dời là sơn hà nhân gian…Dùng một người Khương Vọng hắn, thật sự không có khả năng tạo thành ảnh hưởng gì đối với toàn cục.
Cho nên tại sao lại triệu tập vào lúc này? Nghĩ thế nào cũng không ra lý do.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì nói chuyện phiếm?
Khương Vọng không hiểu sao lại thấp thỏm nhìn về phía Khưu Cát.
Vị bỉnh bút thái giám này từ trước đến nay luôn thân thiện với hắn, lần này lại là mắt nhìn mũi nhìn tim, ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho.
Cái này khiến trong lòng Khương Vọng càng thấp thỏm không yên.
Nhưng thiên tử triệu kiến, cũng không cho hắn cơ hội bình phục tâm tình.
Đừng nói là đốt hương tắm rửa cái gì, ngay cả một câu cũng không nói rõ, Khưu Cát liền mệnh lệnh xuất phát.
Một cỗ kiệu lớn đi cùng Khâu Cát tới đây đã ngăn cách ánh mắt như có điều suy nghĩ của Trọng Huyền Thắng, nhốt lại Khương Thanh Dương đang trong lòng mờ mịt.
Đi thẳng tới hướng thâm cung.
Khâu Cát đi bộ trước kiệu, bước chân không một tiếng động.
Có hắn đi trước dẫn đường, tất nhiên là thông suốt, cỗ kiệu này đến trước Đông Hoa các mới dừng lại.
Vị bỉnh bút thái giám này đứng vững bước chân, đứng ở trước kiệu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Khương tước gia, đã đến rồi."
Khương Vọng tỉnh lại từ trong suy nghĩ đối với Quan Tự Tại Nhĩ, khom lưng đi ra khỏi kiệu.
Vô thức liếc nhìn Khưu Cát một cái, Khưu Cát vẫn mặt không biểu tình.
Hình như trước kia song phương giao lưu với nhau hoàn toàn không tồn tại, là người xa lạ.
Nhưng hắn nghĩ lại, có lẽ Khâu Cát không có biểu thị gì, chính là biểu đạt an toàn nào đó.
Bất kể nói thế nào, thiên tử dùng Khưu Cát quen biết với hắn để truyền lệnh, bản thân chính là thể hiện của một loại thái độ thân thiện, không đến mức phải lo lắng hãi hùng mới đúng…
Vì vậy gạt bỏ hết những tâm tư lộn xộn, đi theo sau Khưu Cát, không nhanh không chậm tiến vào trong các.
Lần trước đến Đông Hoa các, vẫn là đi cùng với Trọng Huyền Thắng. Lúc đó, Trọng Huyền Thắng bảo hắn "khỏa thân”, để thiên tử ban cho hắn một bộ tử y.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn thật sự ý thức được uy quyền của Tề thiên tử…
Đông Hoa các cách Tử Cực điện không xa, trước khi thiên tử triều nghị, sẽ có thói quen tạm nghỉ ở đây, hoặc là đọc sách, hoặc là sớm tiếp nhận một ít tin tức triều nghị.
Bình thường thời gian này sẽ không quá dài.
Cho nên yết kiến tại Đông Hoa các vẫn luôn ngắn ngủi.
Nhưng hôm nay thiên tử tới tương đối sớm, thậm chí còn chưa tới giờ Dần.
Trời vẫn còn âm u, ngọn đèn trong Đông Hoa các cũng rất nhu hòa.
Khưu Cát đứng ở ngoài cửa, Khương Vọng một mình đi vào.
Trong ánh đèn vàng nhạt, Tề thiên tử ngồi trên một chiếc giường mềm, trong tay cầm một quyển sách, đang nhàn nhã xem.
Người đứng bên cạnh đúng lúc là Lý Ngọc Thư, trước đó đang nhỏ giọng nói cái gì đó với thiên tử, trước khi Khương Vọng tiến vào thì đã ngừng nói.
Khương Vọng từ xa nghe được động tĩnh, nhưng rất hiểu chuyện không lắng nghe nội dung âm thanh.
Lúc này đi vào trong các, cũng chỉ kính cẩn khom người hành lễ: “Thần Khương Vọng, phụng chỉ yết kiến!”
Nói đến, đã là lần thứ hai tới Đông Hoa các, hắn mới dám thoáng đánh giá bố trí trong phòng của thiên tử ở một chút.
Đại khí uy nghiêm, cao cao tại thượng không thể so với trong Tử Cực điện, trong Đông Hoa các này, bầu không khí ngược lại có mấy phần ấm áp thân cận.
Thiên tử nhất thời không nói gì.
Vì vậy Khương Vọng cũng khom người, không đứng dậy.
Vì vậy áp lực vô hình đã rơi xuống.
Trong các rất yên tĩnh, trong một đoạn thời gian thật dài, chỉ có giọng đọc sách vang lên.
Trong minh minh dường như có một loại hô ứng của số mệnh.
Lần trước tới Đông Hoa các là yếu tố mấu chốt để Trọng Huyền Thắng thay đổi vận mệnh, cũng là Lý Ngọc Thư người gắn chặt với xưng hô “Đông Hoa học sĩ” này ở bên cạnh đợi chiếu chỉ.
Hiện tại, đã đến thời khắc mấu chốt tranh đấu giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân.
Mà hắn lại đến nơi này.
Chỉ là lần trước có Trọng Huyền Thắng trí châu tại ác, hắn ngoại trừ cởi áo lộ ra một thân vết thương trên người, cũng không làm chuyện gì khác. Lần này, lại chỉ có bản thân hắn đối mặt.
Trong sự im lặng trôi qua từng tí khó mà chịu được này, trong lòng hắn không khỏi lại nghĩ tới câu nói kia của Định Viễn Hầu: “Thiên tâm khó dò!"
- Giải thích, trí châu tại ác nghĩa là dùng trí tuệ ứng phó tất cả. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận